Quân Ca ở trong nguyên hải của mình dạo một vòng, cau mày nhìn khối màu xám nhỏ nhỏ nằm sáng sủa nhất tạo một góc, đây là tinh thần lực của nàng. Tuy rằng trên nguyên tắc, tinh thần hải lý cùng nguyên hải không sai biệt nhau là mấy, nhưng điều này cũng không đồng nghĩa là hai thứ này là một.
Từng cái thế giới đều có pháp tắc riêng của nó, pháp tắc nơi thế giới mà nàng sống lại này cũng có tinh thần hải. Chẳng qua, thứ đồ chơi này đã bị nguyên hải của nàng cắn nuốt không sai biệt lắm, thế nên kết quả kiểm tra tinh thần lực mới cho ra một đáp án thấp như vậy. Nhìn tốc độ cắn nuốt của nguyên hải, nói vậy, tiếp qua vài năm nữa, nàng hẳn thuộc loại bộc tộc không có tinh thần hải.
Bất quá, Quân Ca không thèm để ý, nguyên hải của nàng củng đủ cường đại, hoàn toàn không cần dựa vào thứ như tinh thần hải này để sống. Nhưng mà, nàng bây giờ còn quá yếu ớt, ma pháp cầu gì đó, căn bản lấy không ra tay, liền ngay đến cả ma pháp nguyên đều điều khiển không được bao nhiêu, nếu không làm sao có thể để bản thân luân lạc đến tình cảnh mặc người khi nhục cho đến bây giờ.
Ngày ngày lên mạng, ngày ngày rèn luyện ma pháp nguyên. Mỗi ngày bất tri bất giác trôi qua, thẳng đến thời điểm Quân Ca mười lăm tuổi, bước ngoặt đầu tiên trong nhân sinh của nàng rốt cuộc cũng xuất hiện.
Phong Niệm cùi đầu chậm rãi thông báo hành trình, có chút không dám ngẩng đầu đối diện nhìn vào cô gái đang ngồi trên giường. So với cách đây ba năm, thân thể Quân Ca cao lên không ít, tốc độ thể chất lại lấy mắt thường đều có thể nhận thấy được giản xuống rất nhanh, gương mặt gầy yếu như đang tố cáo nhà họ Cổ đãi ngộ bất công. Nhưng mà, tương phản, trong ba năm này, nhà họ Cổ hạ trên người cô gái này vô số kỳ trân dị bảo. Mục đích cũng vì có một cái thân thể khỏe mạnh.
“Ta đã biết, ngươi nói xem… Ta, có thể sống sót sao!?” Rõ ràng là lời nói bi thương, từ trên miệng Quân Ca xuất ra lại không hề mang theo chút cảm xúc nào, tựa như chỉ là đang nói đến một việc gì đó rất bình thường hàng ngày mà thôi. Phong Niệm nhanh chóng ngẩng đầu, trên gương mặt cứng ngắc nở nụ cười, nói: “Ngài yên tâm đi, chẳng qua… Chẳng qua chỉ là đổi một trái tim mà thôi, gia chủ đã chuẩn bị một trái tim nhân tạo tốt nhất, như vậy ngài nhất định có thể sẽ trở nên khỏe mạnh.”
Quân Ca kinh ngạc liếc mắt nhìn Phong Niệm, lại lập tức xoa mi tâm, nói: “Ta mệt mỏi, người đi ra ngoài đi.” Nói xong, nàng chui vào chăn, nhắm mắt lại bắt đầu chợp mắt. Phong Niệm thoáng lo lắng nhìn Quân Ca, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi, im lặng rời khỏi phòng. Từ lương tâm của hắn mà nói, những việc làm này của nhà họ Cổ thật thiếu đạo đức. Nhưng mà, chung quy là người của nhà họ Cổ, hắn không có quyền nghi ngờ quyết định của gia chủ.
Đợi cho đến khi Phong Niệm ra ngoài, Quân Ca nhanh chóng ngồi xuống, thong thả điều động nguyên tố trong không khí. Hài lòng nhìn hai tay từ từ biến mất lại từ từ xuất hiện. Nàng dùng mười lăm năm mới đem cánh tay điều chỉnh, cải tạo xong. Chậm rãi xoa lên trái tim, đôi mắt lóe lên ánh đen tối khó tả. Nàng tại nhà họ Cổ từ lúc biết việc những người kia muốn đem trái tim nàng chuyển dời đến trên người vị tiểu thư được muôn vàn sủng ái kia liến bắt đầu đem trái tim ra cải tạo. Đương nhiên, chỉ là vận dụng một ít tiểu kỹ mà thôi.
Bất quá, nói đến cùng, giữa nàng cùng người kia tính ra vẫn là có duyên. Dù sao cũng là chị em song sinh, Quân Ca vẫn là nguyện ý cho nàng ta vài ngày vui vẻ. Mấy năm nay, nàng vẫn biết đôi chút. Em gái của mình gọi là Cổ Phượng Ca, hiện tại tinh thần lực là cấp A, thiên phú là cấp SS. Trong mắt bên ngoài chính là một thiên tài, xinh đẹp, tính cách cũng tốt. Nhưng không ai biết, thiên tài này có trái tim khiếm khuyết bẩm sinh, hơn nữa lại không thể sử dụng trái tim nhân tạo.
Phụ trách phẫu thuật thay đổi trái tim cho Quân Ca cùng Phượng Ca là Nhạc Tử Quyền, vô cùng có quyền uy trong giới y học. Người này đã ba trăm tuổi, từng thực hiện không dưới một ngàn ca phẫu thuật thay đổi trái tim. Quân Ca nằm trên giường phẫu thuật nhìn Nhạc Tử Quyền cùng những người trợ thủ. Bọn họ đang làm chuẩn bị cho Quân Ca. Đại khái là vì không muốn Phượng Ca biết mình còn một ngươi chị gái. Từ trước khi được đưa vào phòng phẫu thuật nàng đã bị gây tê, hiện tại đang lâm vào hôn mê.
“Không cần lo lắng, ngủ một giấc thì tốt rồi.”
Cố Ngôn, trợ thủ của Nhạc Tử Quyền nhạ nhàng nhìn Quân Ca. Thậm chí vì sợ dọa đến đối phương, liền đem khim tiêm trong tay cũng che đi một phần. Trong phòng giải phẫu to như vậy, chỉ có Nhạc Tử Quyền cùng Cố Ngôn, còn lại đều là người máy y học. Quân Ca trừng mắt nhìn, nâng lên cánh tay gầy nhỏ nắm lấy cổ tay đối phương, thản nhiên nói: “Ta không muốn dùng thuốc gây tê.”
“Không đươc, tiêm thuốc gây tê cho cô bé.” Không đợi Cố Ngôn trả lời, Nhạc Tử Quyền nghiêm túc phản bác yêu cầu của Quân Ca. Đáng tiếc, Quân Ca căn bản không để ý đến hắn. Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Cố Phương Ca đang nằm ngủ say bên kia, sau đó không thèm để nói: “Ta uống MHC27, nếu các người tiêm thuốc gây tê, ta sẽ đột tử. Uhm…..Như vậy trái tim hẳn là sẽ không sử dụng được rồi.”
Nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía hai người đang lộ vẻ khiếp sợ, trên mặt tươi cười, “Nàng, hẳn là sẽ chờ không được đâu… Các người là muốn hai Omega cùng chết sao!?”
Cố Ngôn nhìn nhìn một Quân Ca vô hại nằm trên giường, lại nhìn sang vẻ mặt như đang suy nghĩ sâu xa điều gì của Cố Tử Quyền, môi mấp máy, lại không biết nên nói cái gì. MHC27 có thành phần cùng thuốc mê xung khắc, hai thứ cùng tiêm vào sẽ khiến người ta tử vong. Hắn không hiểu, cô gái trước mắt này, vì sao tình nguyện chết cũng không muốn dùng thuốc tê.
“Ngươi thắng…”
Quân Ca thu hồi nụ cười, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Nhạc Tử Quyền thực hiện quá trình giải phẫu. Cảm nhận được đau đớn xé ra của lồng ngực, cưỡng ép bản thân không ngất đi. Đừng nhìn động tác Nhạc Tử Quyền vô cùng chuyên nghiệp, trong nội tâm hắn lúc này đang chịu một áp lực khổng lồ. Phải biết rằng, hành động giải phẫu cho một Omega là hành động phạm pháp vô cùng nghiêm trọng. Tại thời địa này, vì bảo vệ Omega yếu ớt, pháp luật đã ban hành gần một ngàn điều luật để thực hộ lợi ích cho Omega.
Mà hắn lúc này, đang tàn nhẫn lấy đi trái tim một Omega. Mỗi khi hắn chống lại ánh mắt hắc bạch phân minh của Quân Ca, liền cảm thấy tội nghiệt tang them một phần. Ngay từ đầu hằn cũng không muốn tiếp nhận cuộc giải phẫu này, nhưng mà, hắn thiếu nhà họ Cố một cái ơn huệ. Đợi cho đến khi hắn dùng trí liệu giúp Quân Ca đem vết thương trước ngực khôi phục nguyên trạng, cô gái này rốt cuộc mới mở mắt. Chẳng qua trước khi nàng hôn mê, một câu nói liền quanh quẩn trong mỗi cơn ác mộng ở cuộc sống sau này của Nhạc Tử Quyền mỗi đêm khuya.
“Nhà họ Cổ sẽ phải hối hận… Cho dù đứa trẻ kia là em gái của ta, nhưng chung quy có một ngày, ta sẽ khiến nàng nếm thử những đau đớn mà hôm nay ta đã trải qua… Đến lúc đó, ngươi chính là đao phủ…”
Đồng dạng nghe được lời nói của Quân Ca. Cố Ngôn ngập ngừng nhìn Nhạc Tử Quyền, hắn lại mấp máy môi lắc đầu, ý bảo Cố Ngôn tiếp tục hoàn thành công việc. Có một số việc, chỉ nên nghe, nếu như cố tìm ra chân tướng, người bị thương sẽ là chính mình. Về phần đứa nhỏ này về sau sẽ như thế nào, sau khi phẫu thuật kết thúc, hắn cùng người nhà họ Cổ không còn liên quan gì đến nhau nữa. Nhạc Tử Quyền cúi đầu nhìn cánh tay mình đang nhè nhẹ run lên, cười chua xót. Nói vậy là, sau này, đôi tay này của hắn vô pháp cầm lấy dao giả phẫu nữa rồi. Thật là…nghiệp chướng mà.