Chớp mắt cái đã đến cuối tuần, Ninh Sương đã thông báo việc mình không thể ăn sáng cùng Lục Tư Nghiêm từ tối hôm qua nhưng hắn trông vẫn khá tức giận.
Chỉ có mỗi thứ bảy và chủ nhật là hắn với vợ có thể cùng dùng bữa sáng, giờ bỗng nhiên lại bị cướp mất một ngày, Lục Tư Nghiêm thiếu chút là lật tung cái thành phố lên, cũng may cô đã tính trước điều này nên mới thông báo cho hắn từ lâu.
"Thôi mà A Nghiêm, em cũng chỉ vì tương lai thôi, anh ráng đợi em nha cục cưng. Nếu nhớ em quá anh cũng có thể gọi cho em á nha.”
Lục Tư Nghiêm tuy không hết giận nhưng cũng đã nguôi ngoai phần nào, hắn mặt mày lạnh tanh chỉ vào bên má của mình, Ninh Sương hiểu ý liền hôn chụt một cái vào má hắn rồi lon ton chuồn ra ngoài.
Ngoài cổng biệt thự là một chiếc xe hơi đen đậu sẵn, vừa đi đến gần cô đã thấy khuôn mặt của Chernov đang cười tủm tỉm.
Ninh Sương ngồi vào hàng ghế sau, Chernov thì ngồi kế bên, hôm nay anh ta không mặc vest mà chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản phối với quần tây lịch lãm, chỉ thế thôi nhưng trông Chernov đã rất đẹp trai rồi.
“Chào buổi sáng nhé người đẹp.”
"Haha, chào buổi sáng, tôi không nghĩ anh cũng sẽ đi chung đấy” Trong tin nhắn cũng không thấy anh ta nhắn đến việc sẽ đi cùng cô đến địa điểm chụp.
Xe bắt đầu lăn bánh, Chernov ý cười sâu xa nhìn cô: "Tôi tiện đường nên đi chung thôi.” Anh ta cũng không thể nói mình là cố ý đu theo tài xế đi đón cô.
Có điều Ninh Sương không rảnh ngồi tiếp chuyện với anh ta, cô từ trong balo lấy ra một cuốn đề tiếng anh dày cỡ cục gạch ống ra, trong suốt chuyến đi từ đây lên biệt thự trên núi cô chỉ nói vài câu, đa số thời gian khác là ngồi giải đề.
Điều này khiến một người ôm hy vọng được nói chuyện nhiều với cô như Chernov thất vọng, anh chỉ còn cách ngồi lướt web, không thì là chống cằm nhìn khung cảnh đang lướt qua ngoài cửa kính xe.
[.]
Giữa khu rừng rậm toàn cây cối um tùm lại mọc lên một căn biệt thự sừng sững, kiểu cách cổ điển phương tây khiến Ninh Sương cảm giác bản thân giống như đang xuyên không vào phim ấy.
Bước vào khu vườn trong đó cô mới ngỡ ngàng trước vẻ thơ mộng nơi này. Ánh nắng xuyên qua tán lá xanh đổ bóng xuống mặt đất tạo nên những vệt sáng mờ ảo, hồ nước trong xanh với đàn cá nhỏ đang tung tăng bơi lội. Ở một góc vườn còn có cái cây cổ thụ lớn tỏa bóng râm che mát cho sân, những bụi hoa hồng trắng được chăm sóc tỉ mẩn và những chiếc cột lớn được điêu khắc tinh tế.
Đội ngũ chụp ảnh chuẩn bị trang phục và trang điểm cho Ninh Sương, cô mặc bộ váy dáng đuôi cá, phần thân ôm phần chân lại xòe ra, tay áo thì phập phồng được nhún bèo vô cùng thơ mộng, vì tổng thể chiếc váy là màu trắng nên trông Ninh Sương như một nàng tiểu thư quyền quý.
Chiếc váy ấy trên người cô càng được tôn lên, dáng vẻ thanh tao và quyền quý như một tiểu thư thực thụ này là đến từ khí chất của cô chứ không chỉ ở bộ trang phục. Lớp trang điểm tự nhiên mỏng nhẹ điểm lên những đường nét mềm mại yêu kiều trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Thợ chụp ảnh hô: "Một...hai...ba!”
Tiếng máy ảnh tanh tách vang lên, thợ chụp rất hài lòng với những bức ảnh được chụp ra. Ninh Sương tạo dáng rất nhanh như người trong nghề mà không cần chỉ đạo quá nhiều. Ánh mắt kiên định nhìn xa xăm trên tay là một tách trà tinh xảo, trên cổ là món trang sức chuẩn bị ra mắt- chiếc vòng cổ hình lông vũ bằng vàng vô cùng hoàn hảo.
Nàng tiểu thư quyền quý khao khát tự do như chiếc lông vũ, bức ảnh này quá đỉnh rồi đi.
"Người mẫu nghỉ ngơi dặm phấn chút nhé, một lát sẽ chụp tiếp.”
Chernov từ đầu buổi đã đứng cạnh thợ chụp ảnh, anh ta vỗ tay, vẻ mặt tán dương: "Tốt lắm đó, không ngờ cô lại thành thạo cách tạo dáng như vậy. Cô đã từng làm người mẫu hay chưa thế?”
"Đây là lần đầu tiên tôi chụp ảnh cho mẫu trang sức, tôi cũng chỉ tạo dáng theo cảm tính thôi.” Nói xạo đó, kiếp trước sau khi lên đại học cô đã đi làm người mẫu cho một công ty lớn, người hâm mộ nhiều mà anti cũng nhiều lắm.
Chernov say mê nhìn tác phẩm nghệ thuật’ trước mặt, cô đẹp như một bức họa trong phòng kín, muốn chạm nhưng lại không thể.
Vì giấc trưa khá nắng nên anh ta che dù cho cô, ô dù nghiêng hẳn về phía Ninh Sương, hơn phân nửa người của anh ta phơi dưới cái nắng gắt.
Cô đợi thợ trang điểm dặm lại lớp makeup rồi tiếp tục chụp một bộ ảnh nữa, buổi chụp không kéo dài lâu chỉ một chút đã xong. Đầu giờ chiều đã hoàn tất tất cả.
Chernov cười nói mở cửa xe cho cô: "Cô về cẩn thận.
"Cảm ơn anh,Chernov.
"Rất mong sẽ được hợp tác trong lần sau, tạm biệt.”
"Tạm biệt.”
Chernov nhìn chiếc xe chở cô đi xa dần, anh ta tin rồi cả hai sẽ gặp lại mà thôi, trái đất này dù sao cũng rất nhỏ bé.
[...]
Ninh Sương lên xe vừa nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì có người gọi điện
thoại tới, ngay khi cô bực bội không muốn bắt máy mới nhìn thấy người gọi là Lục Tư Nghiêm.
[Alo A Nghiêm, nhớ em rồi có phải không? ~]