Lưu Mộc Yên nhìn ra cửa rất lâu, cô cảm thấy Diệp Ninh Sương trong miệng người khác là một cô gái ăn chơi đua đòi, học hành không ra gì, tính cách ác độc hoàn toàn không phải là cô bạn Ninh Sương vừa nãy đứng trước mặt mình. Nhưng suy cho cùng người ta đã có lòng đưa khăn giấy cho cô, còn cho cô dọn vào kí túc xá, người đời có câu mưa đến đâu mát mặt đến đó, trước mắt người ta tốt với mình thì mình tốt lại đã.
[...]
Ninh Sương đi từ sân trường ra ngoài, cô nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường lớn của trường rồi suy nghĩ: "Giờ này mới có 6 giờ 20, đi mua gì đó ăn đi.” Bình thường phải cỡ 6 giờ rưỡi ông Dương mới đến đón cô, theo dự tính thì đi mua cỡ vài phút rồi quay lại vẫn kịp.
Cô đi bộ một đoạn đến tiệm bánh bao chiên gần trường. Gần Trường phổ thông Hạ Đô đâu đâu cũng thấy quán ăn, buổi tối chính là con đường ẩm thực đầy hấp dẫn đó.
"Anh đẹp trai, lấy cho em ba cái bánh bao chiên,” cô đưa tiền cho anh chủ tiệm, thong dong đứng dựa vào tường đợi đồ.
Chủ tiệm niềm nở nhận tiền, để bánh bao lên chiên sơ cho giòn rồi cho vào hộp, để vào một cái túi bóng rồi đưa cho Ninh Sương.
Ninh Sương tung tăng quay trở lại trước cổng trường nhưng lại không thấy xe của quản gia Dương, nhìn lên đồng hồ của trường thì thấy thời gian mới trôi qua có 10 phút nên cô tranh thủ lấy một cái bánh bao đứng ăn.
Chờ thêm 10 rồi lại 15 phút, cô đã nhắn tin cho Lục Tư Nghiêm hỏi xem quản gia Dương đã đi chưa nhưng không nhận được hồi âm, mất kiên nhẫn nên cô quyết định tự bắt taxi đến đó.
[..]
“Vẫn chưa tìm được cô ấy?” Lục Tư Nghiêm một thân sát khí ngút ngàn nhìn đám vệ sĩ, tay ném tách trà vào người họ, chiếc tách va vào người rồi rớt xuống đất vỡ tan tành. Mảnh vỡ của những chiếc tách đáng thương khác nằm rải rác khắp sàn, bàn ăn trong phòng cũng đã nguội đi, tâm trạng của hắn lúc này như núi lửa phun trào.
Cô hôm qua vừa nũng nịu đòi hắn kèm học, hôm nay lại chạy trốn cùng tên Chu Cảnh Nghi!?
Quản gia Dương ở một bên nhìn đám vệ sĩ mà chậc lưỡi trong lòng, ban nãy ông vẫn đi đón cô như mọi khi nhưng đến nơi lại không thấy ai. Chờ một lúc không thấy cô nên ông có lái xe xung quanh đi tìm, báo cáo cho Lục Tư Nghiêm thì bị hắn kêu về, vậy nên ông chỉ đành nghe lệnh lái xe về biệt thự. Về đến nơi đã thấy Lục Tư Nghiêm sắc mặt đen như mực ra lệnh cho đám vệ sĩ đi bắt Ninh Sương về, ông cũng chỉ biết đứng bên cạnh cầu trời cho cô tiểu thư họ Diệp không phải đi gặp Chu Cảnh Nghi.
Cổng chính lúc này đang mở để vệ sĩ ra vào, một chiếc taxi màu xanh lục xuất hiện giữa một dàn các xế hộp, quản gia Dương lau lau mắt kính nhìn lại tá hỏa ra người đang ngồi trong đó là Ninh Sương.
"Ơ, ông Dương, sao ông không đi đón tôi thế?” Ninh Sương thay đôi cao gót của mình ra, lấy dép đi trong nhà thẩy xuống đất rồi xỏ chân vào.
Nhưng khi chuẩn bị bước đến chỗ hắn, cô bất chợt nhìn xuống dưới sàn, mảnh vỡ của tách trà, bình hoa, và thứ chất lỏng đỏ như rượu vang, chuyện này là sao?
"A Nghiêm, có chuyện gì vậy…?”
Lục Tư Nghiêm bất ngờ khi thấy Ninh Sương tự
mình quay lại, trầm giọng: “Em vừa đi đâu?”
Cô giơ bịch đồ ăn mình mua khi nãy lên, vẻ mặt hiện rõ vẻ khó hiểu cũng như giận dỗi: "Em đi mua bánh bao chiên cho anh đây, lúc mua xong em đứng đợi ông Dương mà chả thấy ai, mỏi chân quá nên em bắt taxi đến luôn.”
Lần này đến ông Dương bất ngờ, lập tức phản bác: " Diệp tiểu thư, khi nãy tôi đến đón cô nhưng chờ mãi không thấy, tôi có đi xung quanh tìm cô nhưng cũng không thấy cô, cuối cùng mới quay về đây”
Hai mày của cô nhướng lên, lúc này cả ba đều ngạc nhiên.
"Lúc tôi đi mua bánh bao thì đồng hồ hiển thị mới có 6 giờ 20, tôi đi mua xong quay về vừa hay lại đúng 6 giờ rưỡi, nhưng chờ lâu quá không thấy ông nên tôi mới bắt xe đó,” vừa nói xong cô liền ngớ người.
Đúng rồi! Sao cô có thể quên mất đồng hồ của trường cô đang bị hư cơ chứ!
"Haha…em vừa nhớ ra đồng hồ của trường được thông báo sẽ bảo trì trong một thời gian…nhưng mà A Nghiêm à, anh có nhất thiết phải kêu vệ sĩ đi...bắt em về không?”
Cô lặng người khi thấy trên trán của những vệ sĩ xuất hiện vết bầm tím đáng sợ, cô đã tạm hiểu được tình hình rồi, tên đại ma đầu hiểu lầm cô bỏ trốn đi tìm Chu Cảnh Nghi nên lại ghen tuông ra lệnh cho người đi bắt cô về.
Cứ ngỡ sau vụ việc ở hội trường hắn sẽ có lòng tin vào cô, chí ít không nhiều thì cũng phải có một chút, không ngờ hắn lại chẳng có lấy chút niềm tin nào ở Ninh Sương. Hắn thà rằng ra lệnh cho người đi bắt cô, thà rằng tin cô đi tìm Chu Cảnh Nghi chứ không tin cô đang gặp rắc rối không thể đến.
Không hiểu sao lòng Ninh Sương lại nặng trĩu, tai ù đi, cô để bọc đồ ăn lên bàn rồi đi một mạch về phòng của mình trước ánh mắt của Lục Tư Nghiêm và mấy con người khác.