Dưới sự nài nỉ chân thành, nam nhân gật đầu một cái chấp thuận, Ninh Sương mừng húm tức tốc đứng dậy đi lấy balo tới, nhanh nhảu đem toàn bộ sách vở của mình trình diện lên bàn.
Tay chân cô thoăn thoắt bày biện hết đồ lên trên bàn làm việc của hắn, đưa tay mở một cuốn đề tiếng Anh tổng hợp dày cộm ra để trước mặt hắn. Cô làm bộ dạng mắt thẳng lưng thẳng, chân vuông góc, tay trên bàn giống như một học sinh ngoan ngoãn đợi giáo viên giảng bài.
Lục Tư Nghiêm nhìn qua một lượt, dùng cách mà hắn cho là đơn giản và dễ hiểu nhất để giảng cho Ninh Sương.
Vừa giảng hắn vừa cầm bút khoanh tròn đáp án, cô gật gù âm thầm ghi chú trọng tâm vào cuốn sổ tay nhỏ. Hai giờ học trôi qua rất nhanh, phải công nhận rằng khả năng diễn đạt của Lục Tư Nghiêm rất tốt, cách giảng cũng ngắn gọn không lê thê, cô nghe cũng có thể hiểu, đặc biệt cũng không khiến cô thấy buồn ngủ.
Ninh Sương uể oải vươn vai rồi cất dọn sách vở vào lại balo rồi nói với hắn: "Vậy em về phòng tự học một lát, anh có bận gì thì làm đi.”
Cánh cửa đóng lại, Ninh Sương đi vào phòng mình nằm ở tầng trên tắm rửa, cũng may tủ đồ mà Lục Tư Nghiêm chuẩn bị cho cô vẫn luôn như vậy. Dù lúc trước cô không bao giờ đụng vào những bộ váy này nhưng hắn vẫn lấp đầy nó bằng những mẫu váy áo mới nhất theo xu hướng.
Cô lấy đại một cái, nó là một chiếc váy hai dây mỏng dài qua đầu gối được làm từ lụa cao cấp, mặc lên đường nét vô cùng mát mẻ, dễ chịu.
Tắm xong cũng tỉnh táo hẳn nên cô bắt đầu giờ tự học, nhập tâm vào cuốn toán tổng hợp đến mức lúc nhìn lên đồng hồ đã gần nửa đêm, vậy mà cô lại chú tâm học đến quên thời gian. Nhưng đã trễ như vậy mà Lục Tư Nghiêm còn chưa đến, không lẽ hắn còn bận việc gì?
Ninh Sương khoác tạm áo len mỏng vào đi đến phòng làm việc của hắn, vừa mở cửa chưa kịp nhìn thấy bên trong mà cô đã cảm nhận được một luồng sát khí lạnh lẽo, loại sát khí này chỉ có thể phát ra từ người Lục Tư Nghiêm.
Nhưng ai lại chọc hắn giận thế?
“A Nghiêm,” gọng nói ngọt ngào vang lên giữa bầu không khí yên tĩnh, hắn thấy cái đầu nhỏ đang nhú ra sau cánh cửa của cô thì cơn giận cũng hạ xuống vài phần, tiện tay ném sấp tài liệu lên bàn.
Ninh Sương cẩn thận đi tới gần, hắn thuận thế kéo tay cô để cô tiến đến gần hơn.
"Ngoan, sao không ngủ lại xuống đây?” Hắn vén lọn tóc ở trước ra sau vành tai tinh tế của Ninh Sương.
Cô bĩu môi: "Em đợi lâu quá không thấy anh đến nên mới xuống đây đó."
Một màn này lọt vào tầm mắt Phương Chiêu Ảnh, cậu ta là người có võ công cao cường mà Lục lão phu nhân điều tới, tính sơ qua cũng đi theo Lục Tư Nghiêm hơn 5 năm.
Ninh Sương đương nhiên biết cậu ta, một con người hiếu chiến sôi nổi cũng rất tài năng, chỉ có điều cậu ta không ưa cô cho lắm. Phụ nữ tài năng xinh đẹp chủ tử của hắn không ưng lại đi chọn cô, đương nhiên hắn có ác cảm với cô rồi.
Nhưng cô nào quan tâm, cậu ta không ưa cô thì cũng chả làm gì được cô à nha~
“Quên giới thiệu, Phương Chiêu Ảnh, trợ lí của anh.” Tư Nghiêm nhìn cậu ta, ngụ ý muốn cậu ta cũng nên mở miệng.
"Gọi Chiêu Ảnh là được,” ánh mắt Chiêu Ảnh hiện rõ vẻ khó chịu, cậu ta cúi người: "Không còn việc gì thì tôi xin phép ra ngoài.” Đúng là cậu ta vẫn ngạo mạn như trong kí ức của cô, dù hiện tại mới chỉ là lần gặp mặt đầu tiên nhưng cậu ta lại bày ra cái vẻ khó chịu đó.
Ninh Sương trực tiếp ngoảnh mặt đi mà ngó lơ cậu ta, quay sang nũng nịu nhìn Lục Tư Nghiêm: "Vậy bây giờ anh về phòng được chưa? Em muốn ngủ,” cô muốn ngủ lắm rồi, hai mắt nặng trĩu còn phải lê người qua đây.
Vẻ mặt hắn ôn nhu mười phần, bàn tay gân guốc xoa nhẹ lòng tay trắng trẻo mềm mại của cô: "Ừm, theo em.”
Đợi đến lúc hắn cùng cô lướt ngang qua Phương Chiêu Ảnh, Ninh Sương quay ra sau làm mặt quỷ chọc tức cậu ta, cậu ta trợn trừng mắt với cô, cô liền tựa đầu vào vai Lục Tư Nghiêm âu yếm, mà hắn cũng rất phối hợp, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu vợ nhỏ.
Hai người bỏ đi, trong thư phòng chỉ còn một Phương Chiêu Ảnh tức đến đỏ mắt.