Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc (Ký Sự Của Tiểu Nương Tử)

Chương 96





"Tướng quân, người đã về rồi!" Ở phía sau, ngoài cửa truyền đến tiếng Lăng Việt hô to.

Lời Hồ Nguyệt Hoa định mắng đến bên miệng trong giây lát lại nuốt trở lại. Nghẹn họng, thiếu chút nữa tự sặc chết.

"Nương!" Tiếng Lăng Việt hô xong, ngay sau đó ngoài cửa liền vang lên một tiếng kêu vang dội. Nhưng không phải là tiếng tăm lừng lẫy thành chủ thành Vân Đô, mà là Hạ tiểu tướng quân, Hạ Vân Đô.

Hạ Tĩnh Du chớp chớp ánh mắt, buồn ngủ trong phút chốc liền hết. Từ trên người Mạc Như Nghiên rời ra, đứng thẳng người chờ Hạ Vân Đô trở về.

Quả nhiên, trong tầm mắt Mạc Như Nghiên rất nhanh liền có một quả cầu nhỏ chạy đến.

Không sai, chính là một quả cầu nhỏ. Cho dù cả ngày đi theo Hạ Trăn tới quân doanh luyện tập, Hạ Vân Đô cũng không thể gầy đi, triệt để biến thành bé mập mạp.

Đối với chuyện này, Mạc Như Nghiên cực kì buồn rầu. Hạ Trăn lại bày tỏ, thuận theo tự nhiên là được.

Trương bà bà cũng có quan điểm như vậy. Chỉ cần đến giờ ăn cơm, tất cả đồ ăn ngon đều đưa đến chỗ Hạ Vân Đô, cũng không để cho Hạ Vân Đô ở quân doanh chịu khổ.

Trời biết đứa nhỏ như vậy, lại không để cho nó ra trận giết địch, thì sao là chịu khổ được? Nhưng Trương bà bà cũng đã lớn tuổi, ở phủ Thành chủ này, đến Mạc Như Nghiên cũng sẽ nhượng bộ vài phần.

Cũng vì vậy, chỉ có thể để Trương bà bà chiều Hạ Vân Đô rồi.

Đương nhiên, Mộ Dung phu nhân đã về Đế đô cũng không bạc đãi Hạ Vân Đô. Mộ Dung phu nhân đặc biệt thích Hạ Vân Đô mập mạp đáng yêu, theo lời của bà nói, Hạ Vân Đô vừa thấy liền thấy có phúc khí, tuyệt đối không được bạc đãi.

Mạc Như Nghiên nghĩ không ra, thế nào là bạc đãi Hạ Vân Đô. Ít đi mấy miếng thịt, là Hạ Vân Đô đã bị ngược đãi rồi hả? Ăn thêm chút rau xanh, Hạ Vân Đô sẽ đói chết?

Nói ra, Mạc Như Nghiên cũng không coi là nghiêm mẫu. Nói cách khác, cũng khó mà nói không để Trương bà bà cùng Mộ Dung phu nhân cưng chiều Hạ Vân Đô.

Nếu không, ngay từ đầu, Mạc Như Nghiên có thể trực tiếp bớt các món Hạ Vân Đô ăn, đã sớm để Hạ Vân Đô gầy đi rồi.

So sánh ra, ở phương diện này, Hạ Trăn hiển nhiên to hơn rồi.

Nếu như không phải Hạ Trăn mạnh mẽ đưa Hạ Vân Đô ngày ngày thao luyện, khẳng định Hạ Vân Đô không phải chỉ là một quả bóng nhỏ được. Thử nghĩ bộ dáng Hạ Vân Đô biến thành quả cầu lớn, Hạ Trăn dằn lòng, quyết định mang Hạ Vân Đô tới quân doanh thao luyện.

“Về rồi?” Rót một chén nước cho Hạ Vân Đô, Mạc Như Nghiên đem khăn tay ra, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Hạ Vân Đô.

Trời đã lạnh, ở cả ngày bên ngoài chạy trở về, tới giờ Hạ Vân Đô đều ướt sũng. Mùa đông khắc nghiệt, cần phải lập tức thay quần áo tắm rửa mới có thể sạch sẽ lại.

“Vâng. Nương con nói cho người biết, ca ca rất lợi hại. Hôm nay ca ca học bắn tên, trực tiếp bắn được một tiểu hồ ly.” Hạ Vân Đô vừa khen không ngớt, Mạc Như Nghiên liền thấy Hạ Tiểu Tuấn từ bên ngoài đi tới.

Vì lớn hơn Hạ Vân Đô bốn tuổi, Hạ Tiểu Tuấn cực kì cưng chiều Hạ Vân Đô. Không cần bất cứ ai dạy bảo, có thứ gì tốt đều lập tức đưa cho Hạ Vân Đô.

Nhưng hôm nay không phải vậy.

Thu hoạch được một tiểu hồ ly đáng yêu, Hạ Tiểu Tuấn trực tiếp bưng lên trước mặt Mạc Như Nghiên.

Tuy Hạ Tiểu Tuấn không thật thà phúc hậu như Hạ Minh Viễn, nhưng cũng không hoàn toàn có tính tình như Chu Vân. Tuy biết Mạc Như Nghiên là đại bá mẫu, nhưng bởi vì khi đó nó còn nhỏ, ấn tượng về Mạc Như Nghiên kì thật không nhiều lắm.

Hạ Tiểu Tuấn biết đến Mạc Như Nghiên, đại đa số đều là biểu tỷ cùng tỷ tỷ Hạ Tiểu Nguyệt nói tới. Tình cảm hai tỷ đệ vẫn rất tốt, thế cho nên Hạ Tiểu Tuấn đặc biệt tin tưởng Hạ Tiểu Nguyệt tôn sùng Mạc Như Nghiên.

Nhưng khi thật sự nhìn thấy Mạc Như Nghiên, nhìn thấy vị đại bá mẫu không quen biết mấy, Hạ Tiểu Tuấn không hề bài xích, cũng không chán ghét… lại có chút khó xử và ngại ngùng không nói lên lời.

“Đưa cho đại bá mẫu?” Mạc Như Nghiên rất không ngờ, Hạ Tiểu Tuấn lại muốn tặng cho nàng. Hoặc là đưa cho Hạ Vân Đô hay Tĩnh Du, Mạc Như Nghiên đều thấy không ngoài ý muốn.

Nhìn đáy mắt chờ mong của Hạ Tiểu Tuấn, Mạc Như Nghiên chậm rãi cong môi, sờ sờ đầu Hạ Tiểu Tuấn: “Được, đại bá mẫu nhận. Cảm ơn Tiểu Tuấn.”

Hạ Tiểu Tuấn nháy mắt liền đỏ mặt, cũng không nói gì, ánh mắt chỉ lấp lánh cũng không hề chớp nhìn nhìn Mạc Như Nghiên.

Theo lời tỷ tỷ Hạ Tiểu Nguyệt nói, đại bá mẫu cực kì ôn nhu, nó cực kì thích đại bá mẫu. Cho nên trước khi thu được tiểu hồ ly, nó đã muốn tặng cho đại bá mẫu.

Đợi đến khi nó lặng lẽ nói cho Vân Đô đệ đệ, đệ đệ lập tức tán thành. Đồng thời, còn lớn tiếng nói cho đại bá.

Hạ Tiểu Tuấn vốn muốn ngăn Hạ Vân Đô lại. Nó muốn tặng cho đại bá mẫu, cũng không phải muốn tự mình tặng.

Nó vốn nghĩ thầm rằng, để nhờ Hạ Vân Đô đưa cho đại bá mẫu. Nhưng đại bá nói, muốn tặng thì tự mình tặng, không để mượn tay người khác.

Vân Đô đệ đệ cũng nói, nó nên tự mình tặng, như vậy đại bá mẫu càng cao hứng.

Cuối cùng, Hạ Tiểu Tuấn yên lặng ôm tiểu hồ ly cả đường về, mãi đến khi đứng trước mặt Mạc Như Nghiên.

Hạ Tiểu Tuấn cực kì thích lúc Mạc Như Nghiên nói thế. Cũng trong nháy mắt đó, Hạ Tiểu Tuấn rốt cục đã cảm nhận được, vì sao tỷ tỷ thích đại bá mẫu như vậy. Đại bá mẫu mang cho nó cảm giác ấm áp, cả đời nó đều ghi tạc trong lòng.

Hạ Trăn về sau cùng. Không nhìn tới Hồ Nguyệt Hoa, tầm mắt Hạ Trăn trước sau như một, chỉ rơi trên người Mạc Như Nghiên.

Thấy Mạc Như Nghiên nhận tiểu hồ ly, Hạ Trăn lúc này mới nói: “Tiểu Tuấn bắn tên không tồi, không hề làm tiểu hồ ly bị thương, nhưng tiểu hồ ly chỉ trực tiếp đập vào cây, hôn mê.”

Thảo nào nàng thấy trên người tiểu hồ ly không có chỗ nào bị thương, hóa ra là may mắn thu hoạch được. Chỉ là, Mạc Như Nghiên vẫn tán dương Hạ Tiểu Tuấn, gật gật đầu: “Tiểu Tuấn rất lợi hại.”

Không khí Mạc Như Nghiên cùng Hạ Tiểu Tuấn bên này rất tốt, Hồ Nguyệt Hoa lại không chịu nổi bị coi như không có mặt như vậy. Không hề dự liệu đi tới, một tay vươn ra che ở trước mặt Hạ Tiểu Tuấn, quát: “Mạc Như Nghiên! Ngươi cố ý coi như không thấy ta?”

Hạ Tiểu Tuấn thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Nếu không ngờ Hạ Trăn đỡ được, nếu không Hạ Tiểu Tuấn sẽ bị thương.

Thờ ơ nhìn Hồ Nguyệt Hoa, Mạc Như Nghiên đột nhiên cất giọng: “Người đâu, đưa Hồ tiểu thư ra khỏi đây!”

“Mạc Như Nghiên, ngươi dám đuổi ta đi? Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng đắc ý! Cô cô ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ta…” Hồ Nguyệt Hoa căn bản không sợ Hoàng thái bị bị đày vào lãnh cung, đến nay đều mong đợi Hoàng thái phi ra bên ngoài làm mưa làm gió.

“Hồ Nguyệt Hoa tiểu thư!” Cả tên cả họ, Mạc Như Nghiên quát một tiếng.

Bị khí thế Mạc Như Nghiên hù sợ, Hồ Nguyệt Hoa nhất thời không nói gì. Nhưng, nàng ta vẫn không chịu thua, nâng cằm lên.

“Ngươi vẫn nên chờ Hoàng thái phi được thả ra khỏi lãnh cung tới phủ thành chủ làm mưa làm gió đi!” Mạc Như Nghiên nói xong, Lăng Việt liền mang theo mấy vị tướng sĩ đến.

Sau đó, mặc kệ Hồ Nguyệt Hoa có nguyện ý hay không, đều không phải do nàng ta chọn rồi.

Cũng đến lúc này, Hồ Nguyệt Hoa cuối cùng cũng ý thức được, sự tình cũng không phát triển như nàng ta nghĩ.

Mắt thấy tình thế hoàn toàn không thể biết trước phương hướng, Hồ Nguyệt Hoa liền tìm tới cứu viện. Nhưng đối tượng cầu cứu của nàng ta, không phải người khác, lại chính là thành chủ thành Vân Đô: Hạ Trăn.

“Hạ tướng quân, cứu ta!” Ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Hạ Trăn, Hồ Nguyệt Hoa hô lớn.

Hạ Trăn đến mặt không đổi sắc để Hạ Tiểu Tuấn đứng vững lại, xoay người ôm lấy Hạ Tĩnh Du.

Hàng ngày đều đưa Hạ Vân Đô ra ngoài, thời gian ở cạnh Hạ Tĩnh Du khó tránh khỏi ít đi. Cũng vì vậy, chỉ cần về đến nhà đều theo bản năng ôm lấy Hạ Tĩnh Du.

Giống như Hạ Vân Đô, Hạ Tĩnh Du cùng Hạ Trăn cũng cực kì thân thiết. Chỉ cần được Hạ Trăn ôm, liền đặc biệt nhu thuận. Đồng thời, cũng đặc biệt yếu ớt.

“Phụ thân, hơi sợ.” Ghé vào trên vai Hạ Trăn, Hạ Tĩnh Du nói.

Ánh mắt giết người của Hạ Trăn, trong phút chốc bắn về phía Hồ Nguyệt Hoa. Thẳng đến khi nàng ta một chữ cũng không dám nhiều lời, cả người đều cứng ngắc.

Ngoại trừ chuyện trong quân doanh, Hạ Trăn không hỏi qua chuyện ở phủ thành chủ. Chỉ cần Mạc Như Nghiên đưa ra quyết định, mặc kệ đúng sai, Hạ Trăn đều mặc kệ.

Nhưng ngày hôm nay, Hạ Trăn mở miệng rồi. Không phải nói với Mạc Như Nghiên, mà là Lăng Việt: “Từ lần sau không cho phép người không liên quan vào phủ. Có kẻ vi phạm, xử theo quân pháp.”

“Vâng!” Lăng Việt trả lời vang dội. Cùng lúc đó, quyết tâm đem Hồ Nguyệt Hoa đuổi ra khỏi phủ thành chủ càng kiên định hơn.

Sắc mặt Hồ Nguyệt Hoa thay đổi. Tuy nàng ta không phải tướng sĩ Tây Bắc quân, nhưng xử trí theo quân pháp như thế nào, nàng ta vẫn biết được lợi hại.

Cuối cùng, Hồ Nguyệt Hoa cũng ngoan ngoãn rời khỏi phủ thành chủ.

Nhưng mà, này cũng không có nghĩa nàng ta sẽ lập tức rời khỏi thành Vân Đô. Với Hạ Trăn, nàng ta là tình thế bắt buộc, kiên quyết không buông tay.

Tin tức Hồ Nguyệt Hoa ở lại thành Vân Đô, là Lăng Việt bẩm báo cho Mạc Như Nghiên.

Mà này ở trong thành Vân Đô, chỉ cần Lăng Việt để ý, liền không có chuyện gì hắn không biết. Trong đó, cũng bao gồm chuyện Hồ Nguyệt Hoa ở đâu.

Lăng Việt vốn muốn trực tiếp đuổi Hồ Nguyệt Hoa ra khỏi thành Vân Đô, lại bị Mạc Như Nghiên ngăn cản.

Đôi khi, không thể nào với tới, mới là trừng phạt lớn nhất. Đối với tính tình cao ngạo của Hồ Nguyệt Hoa, đó là như vậy.

Gần đây trong quân doanh đang lan truyền một tin đồn: Có một cô nương theo đuổi tướng quân bọn họ.

“Không phải là vị nào đó chứ?” Lăng Phong phản ứng nhanh nhất, lúc này liền nghĩ tới Hồ Nguyệt Hoa lúc trước.

“Vị đó là ai?”

“Lăng Phó tướng biết sao?”

“Trông như thế nào? Tính tình dịu dàng thiết tha?”

“Khẳng định kém xa tướng quân phu nhân chúng ta! Cô nương kia cũng không biết xấu hổ, khẳng định không phải cô nương trong sạch gì.”



Khó có được chút bát quái, các tướng sĩ cực kì hưng phấn vây quanh lại. Chỉ là nhắc tới Mạc Như Nghiên, thật đúng là không ai xem trọng cô nương đột nhiên xuất hiện này.

Thậm chí, liền trực tiếp biểu đạt chán ghét và bất mãn với Hồ Nguyệt Hoa.

Lăng Phong cũng không thích Hồ Nguyệt Hoa. Không hề do dự, liền đem bối cảnh và tính tình của Hồ Nguyệt Hoa, nói tường tận cho các tướng sĩ nghe.

“Vị tiểu thư phủ Hình Bộ Thượng Thư? A… a… nhớ rồi.”

“A! Ai cơ? Tính tình không tốt nha!”

“Bộ dáng cũng không đẹp bằng phu nhân chúng ta.”

“Nghe liền biết không phải dạng dễ ở chung, tướng quân vẫn nên tránh thì hơn.”

Nghe mọi người bảy miệng tám lời như vậy, Lăng Phong bỗng nhiên cười cười, cao giọng nói: “Chưa từng thấy vị Hồ tiểu thư kia, có cần cho các ngươi nghỉ phép, tiến đến thấy rõ mặt không?”

“A?” Mọi người chỉ nói chuyện phiếm mà thôi. Đột nhiên bị Lăng Phong đề nghị như vậy, có hứng thú hay không hứng thú đều thấy hưng trí.

“Được rồi! Lăng phó tướng biết vị Hồ tiểu thư kia đúng không? Đưa chúng tôi đi?”

“Mọi người cùng đi, hay là tách ra đi? Chúng ta nhiều người như vậy, có thể làm vị Hồ tiểu thư yểu điệu kia sợ không?”

“Sẽ bị mắng, ta có thể bảo đảm.”

“Dữ như vậy? Ta đây nhất định phải đi gặp qua mới được.”

Cuối cùng, dưới sự khuyến khích của Lăng Phong, các tướng sĩ đều liên tiếp đi xem rồi.

Hồ Nguyệt Hoa cực kì phiền.

Nàng ta cố ý ngồi canh ở bên ngoài phủ thành chủ, chỉ cần nhìn thấy Hạ Trăn xuất hiện, liền tiến đến trò chuyện với Hạ Trăn.

Tuy Hạ Trăn không phản ứng gì với nàng ta, đi cũng rất nhanh. Nhưng nàng ta vẫn cực kì thỏa mãn, ít nhất so với trước đây ở Đế đô, chỉ có thể xa xa nhớ tới Hạ Trăn.

Chướng mắt duy nhất, chính là quả cầu nhỏ được Hạ Trăn ôm vào trong ngực.

Hồ Nguyệt Hoa cũng cẩn thận tìm hiểu qua mới biết được, quả cầu nhỏ kia chính là Thành chủ thành Vân Đô tiên hoàng phong, Hạ Vân Đô.

Chỉ nhìn bộ dáng mập mạp của Hạ Vân Đô, Hồ Nguyệt Hoa liền không thích. Huống chi Hạ Vân Đô lại là con trai của Mạc Như Nghiên, Hồ Nguyệt Hoa lại càng chán ghét thêm.

Mấy ngày sau, Hồ Nguyệt Hoa càng nhìn thấy Hạ Vân Đô càng thấy chán ghét, đã bắt đầu muốn bỏ chướng ngại này đi. Không ngờ, không đợi nàng ta động thủ với Hạ Vân Đô, Mạc Như Nghiên liền ra tay với nàng ta.

Không sai, đem tướng sĩ Tây Bắc quân đến xem Hồ Nguyệt Hoa là quỷ kế của Mạc Như Nghiên.

Nếu không có Mạc Như Nghiên tính kế, các tướng sĩ không có việc gì thì chạy tới vây quanh nàng ta làm gì?

Vì có Tây Bắc quân, Hồ Nguyệt Hoa mới bị làm phiền liên tục. Cho dù trong lòng không tình nguyện, cũng chỉ nghiêm mặt nhìn mấy tướng sĩ đi rồi tới.

Nhưng mà, nếu như Lăng Phong thật làm cho Hồ Nguyệt Hoa được như ý như vậy, vậy thì không phải Lăng Phong rồi.

Ở cạnh Mạc Như Nghiên lâu như vậy, Lăng Phong có vô số lần hiểu tính tình Mạc Như Nghiên, giờ phút này sao có thể không báo?

Vì vậy, mặc kệ Hồ Nguyệt Hoa đuổi người thế nào, mấy ngày tiếp theo khẳng định vẫn có không ít Tây Bắc quân xuất hiện trước mặt Hồ Nguyệt Hoa. Thẳng đến khi Hồ Nguyệt Hoa phiền não, cuối cùng lộ ra bộ mặt thật.

Kì thật từ nhóm đầu tiên các tướng sĩ rời khỏi, Hồ Nguyệt Hoa liền đánh giá không tốt. Tuy các tướng sĩ không thông minh như các nhân sĩ, nhưng cũng gần như có trực giác.

Hồ Nguyệt Hoa giả vờ lương thiện, hay là lương thiện thật, các tướng sĩ đương nhiên không dễ bị gạt. Huống chi, Hồ Nguyệt Hoa giả vờ cũng không cao minh lắm, lúc nghiêm mặt hoàn toàn không tự nhiên được như Mạc Như Nghiên, ngược lại sau đó liền tức giận gương mặt nhăn nhó.

Các tướng sĩ đều biết, tướng quân phu nhân bọn họ cực kì lạnh lùng. Nhưng, đó là bản tính khắc vào trong xương cốt, hoàn toàn không ảnh hưởng phu nhân đối xử tốt với bọn họ.

Chỉ cần các tướng sĩ gặp nạn, so với tìm tướng quân, mọi người càng vui tìm Mạc Như Nghiên hơn.

Theo Lăng Phong nói, phu nhân bọn họ có quyền có thế, chỉ cần phu nhân ra tay, liền không có gì không giải quyết được.

Sự thật cũng quả thật như vậy. Sau khi các tướng sĩ được Mạc Như Nghiên trợ giúp xong, trực tiếp đem Mạc Như Nghiên trở thành cha mẹ tái thế, gần như tồn tại với Hạ Trăn.

Mà nay Hồ Nguyệt Hoa vẽ hổ không thành ra vẽ chó, đeo gương mặt lạnh, ngược lại rước lấy không ít căm hận của tướng sĩ.

Đợi sau khi các tướng sĩ biết được tính tình Hồ Nguyệt Hoa cao ngạo xong, mọi người ngược lại liền bình tĩnh rồi.

Bọn họ nói, toàn bộ đều là giả, gạt người!

Không thể để cho nữ nhân dối trá như vậy lừa gạt tướng quân nhà bọn họ, các tướng sĩ liền bắt đầu liên hợp chống lại Hồ Nguyệt Hoa.

Hồ Nguyệt Hoa chưa bao giờ biết cảm giác bị người khác chán ghét. Mặc kệ là đi tới nơi nào, cũng đột nhiên có mấy người đi ra, ngăn cản nàng ta tiếp cận Hạ Trăn. Hơn nữa nơi Hạ Trăn thường xuyên tới nhất là quân doanh Tây Bắc quân, trực tiếp liền đem nàng ta vào danh sách cấm lui tới.

Rõ ràng mấy ngày trước, các tướng sĩ đó đến nhìn nàng ta, hiện giờ đều trở mặt, chán ghét sự tồn tại của nàng ta.

Hồ Nguyệt Hoa trước còn nghĩ, có thể nhân cơ hội lẫn vào quân doanh. Dù saao các tướng sĩ đó, đều đã nhìn thấy nàng ta, cũng đã biết nàng ta.

Nhưng trên thực tế, càng là người gặp qua nàng ta, ngược lại càng thêm cách xa nàng ta.

Sau vài ngày liên tiếp bị ngăn cản ở bên ngoài, Hồ Nguyệt Hoa nổi giận rồi.

Tìm mấy tướng sĩ Tây Bắc quân khẳng định không được. Tìm Hạ Trăn? Hiện tại đến nói với Hạ Trăn nàng ta cũng không thể nói rõ rồi.

Nói ngắn lại, vẫn là tìm Mạc Như Nghiên thôi!

Giống như ở quân doanh Tây Bắc quân, phủ Thành chủ cũng không cho Hồ Nguyệt Hoa vào. Dù là Hồ Nguyệt Hoa nói tới Hoàng thái phí ở Đế đô xa xăm, cũng không thể thuyết phục Lăng Việt để cho nàng ta đi vào.

“Ta không tin ngươi không biết ta là ai! Từ lúc đến Đế đô, chúng ta đã gặp mặt. Tới thành Vân Đô người lại không biết ta, chẳng lẽ không nhớ rõ trước đây ngươi đã gặp quận chúa Mục Nhã Huệ hả?” Hồ Nguyệt Hoa không kìm được giận, những cũng không làm gì được. Cuối cùng, liền chuyển sang Mục Nhã Huệ.

“Tiểu nhân biết Tiểu Quận chúa.” Nhắc tới Mục Nhã Huệ, Lăng Việt đương nhiên biết. Nhưng so với vị trước mặt này, Tiểu Quận chúa mới là cao quý chân chính.

“Vậy chẳng lẽ ngươi không biết, Tiểu Quận chúa là tẩu tử của ta? Nếu ngươi còn dám ngăn cản ta, có tin ta gửi một bức thư tới Đế đô, tẩu tử ta sẽ tới hỏi tội các ngươi!” Hồ Nguyệt Hoa liền dẫm dẫm chân, đã muốn xông vào bên trong rồi.

“Vậy không làm phiền Hồ tiểu thư lo lắng rồi. Tiểu Quận chúa vẫn luôn gửi thư cho phu nhân chúng ta. Nếu Tiểu Quận chúa thật có phân phó gì, cũng là giúp cho phu nhân chúng ta.” Lăng Việt sao lại không biết Mục Nhã Huệ cùng Hồ Nguyệt Hoa vẫn luôn không hợp nhau được.

Nhớ ngày đó tại Đế Đô, chính hắn chạy đi tìm hiểu khắp nơi. So với phu nhân bọn họ, hắn đã sớm biết Hồ Nguyệt Hoa luôn đối địch với Mục Nhã Huệ.

Mà nay Hồ Nguyệt Hoa lại lấy Mục Nhã Huệ ra dọa bọn hắn? Hồ Nguyệt Hoa cũng có mặt này.

Hồ Nguyệt Hoa đương nhiên không muốn lấy Mục Nhã Huệ ra dọa Lăng Việt. Nếu như có thể, nàng ta căn bản không muốn nhắc tới quan hệ của mình với Mục Nhã Huệ cho bất cứ kẻ nào. Cho dù Mục Nhã Huệ đã gả cho ca ca nàng ta nhiều năm, cho dù cùng ở Đế đô, nhưng quan hệ bọn họ cũng không tốt lên được.

Như vậy, làm sao có thể có chuyện ở dịch trạm, nàng ta bị Hồ Khôn Bạch đưa về?

Hồ Nguyệt Hoa vẫn luôn nhớ rõ, là Mạc Như Nghiên thông báo cho Mục Nhã Huệ, Mục Nhã Huệ lại cho Hồ Khôn Bạch biết, nàng ta mới bị bắt về!

Hơn nữa, Mục Nhã Huệ còn cố ý đi theo ca ca nàng ta tới xem chuyện cười của mình.

Thời khắc đó, Mục Nhã Huệ căn bản không thích ca nàng ta, cũng không quen ca nàng ta, chắc chắn không có lòng tốt, bụng dạ khó lường.

Ghi hận chuyện này, cũng thêm đủ chuyện trước, Hồ Nguyệt Hoa không ít lần nói xấu Mục Nhã Huệ trước mặt Thượng thư phu nhân. Mà trên thực tế, kế ly gián này của nàng ta có hiệu quả.

Trước kia Mục Nhã Huệ còn chưa gả cho Hồ Khôn Bạch, Thượng thư phu nhân mong chờ mối hôn sự này, đương nhiên không thấy được Mục Nhã Huệ không tốt.

Nhưng sau khi Mục Nhã Huệ gả vào Hồ gia rồi, thân phận biến thành con dâu Hồ gia, suy nghĩ của Thượng thư phu nhân lập tức thay đổi.

Từ xưa mẹ chồng dễ thành cừu, Mục Nhã Huệ cũng không phải người khéo léo, tính tình a dua nịnh nọt, đương nhiên không có khả năng tận lực lấy lòng Thượng thư phu nhân được.

Lại thêm Hồ Nguyệt Hoa châm ngòi làm khó dễ, Thượng thư phu nhân càng không thích Mục Nhã Huệ. Thậm chí đến sau cùng, thiếu chút nữa ở bên ngoài cãi nhau với Mục Nhã Huệ.

Lúc ấy nếu không phải Hồ Khôn Bạch nhiều lần che chở cho Mục Nhã Huệ, Hồ Nguyệt Hoa không chút nghi ngờ, Mục Nhã Huệ khẳng định sẽ thiệt thòi lớn.

Hồ Nguyệt Hoa chỉ không ngờ nhất, chính là Hồ Khôn Bạch cùng Mục Nhã Huệ lại chuyển ra ngoài ở nhanh như vậy.

Lúc đó Hồ Nguyệt Hoa vẫn ngăn cản, ý bảo mẫu thân nàng ta đừng đồng ý. Nếu không về sau Mục Nhã Huệ sẽ càng thêm cao ngạo, ca nàng ta cũng sẽ không nghe lời mẫu thân nữa.

Thượng thư phu nhân tán thành với lời Hồ Nguyệt Hoa nói. Nhưng Hồ Khôn Bạch quyết tâm muốn chuyển ra, lúc đó lại có Thái Tử điện hạ là chỗ dựa, đến phụ thân nàng ta cũng hướng về Hồ Khôn Bạch…

Cuối cùng, Hồ Nguyệt Hoa không thể thuyết phục thành công. Cho dù Thượng thư phu nhân động tâm, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hồ Khôn Bạch cùng Mục Nhã Huệ rời phủ Hình Bộ Thượng Thư.

Xa thơm gần thối. Từ khi Mục Nhã Huệ ra ngoài, những lời khích bác của Hồ Nguyệt Hoa lại không sử dụng được nữa.

Nhất là sau khi Mục Nhã Huệ sinh đứa nhỏ đầu tiên xong, Thượng thư phu nhân chỉ hận không thể cung phụng Mục Nhã Huệ. Mỗi ngày sáng sớm đều chạy tới chăm sóc đứa nhỏ giúp Mục Nhã Huệ, mãi đến tối mới về.

Về tới phủ rồi, Thượng thư phu nhân làm không biết mệt, cũng không kêu mệt, cũng không kêu khổ.

Hồ Nguyệt Hoa khuyên Thượng thư phu nhân ôm đứa nhỏ về Hồ gia chăm sóc. Nhưng Mục Nhã Huệ quá mạnh, lúc đó Thái Tử điện hạ trở thành tân hoàng, đến Hoàng hậu nương nương Mộ Dung Quân cũng giúp Mục Nhã Huệ…

Mặc kệ Thượng thư phu nhân có bị Hồ Nguyệt Hoa thuyết phục thế nào, dù sao Thượng thư phu nhân cũng không thể hành động. Cho đến giờ, vẫn luôn chủ động chạy tới quý phủ của Mục Nhã Huệ.

Hồ Nguyệt Hoa thậm chí còn hoài nghi, phụ mẫu nàng ta sở dĩ không ngăn cản nàng ta rời Đế đô, trên thực tế là cả tâm can đều đã để trên người cháu trai mình, đương nhiên không coi trọng nữ nhi như nàng ta rồi.

Cho nên, nàng ta rời Đế đô lâu như vậy, ca nàng ta không đuổi theo, phủ Thượng thư cũng không phái người tới thành Vân Đô.

Nghĩ đến đủ chuyện không vui với Mục Nhã Huệ, lại không thể tiến vào phủ Thành chủ càng khiến cho Hồ Nguyệt Hoa phiền lòng không chịu nổi.

Khẽ cắn môi, Hồ Nguyệt Hoa giơ tay lên với Lăng Việt. Nô tài lớn mật, rõ ràng là cố ý đối nghịch với nàng ta, nàng ta sẽ không tha cho hắn!

Lăng Việt không sợ bị Hồ Nguyệt Hoa đánh. Nhưng đồng thời, hắn cũng sẽ không ngây ngốc đứng bị Hồ Nguyệt Hoa đánh. Phu nhân bọn họ nói, đối mặt với người điêu hoa như Hồ Nguyệt Hoa, đầu tiên phải bảo vệ tốt để bản thân không bị thương.