Edit: windy
Mạc Như Họa là bị ép tới bước đường cùng, mới nghe Tô Linh đề nghị. Độc ác bỏ thuốc hãm hại đứa nhỏ trong bụng Tiểu Đào, đồng thời cả Tiểu Đào, cũng bỏ luôn.
Mạc Như Họa không nghĩ tới Nhạc Hành Tri lại để ý Tiểu Đào cùng đứa nhỏ trong bụng vậy. Vì báo thù cho mẫu tử Tiểu Đào, Nhạc Hành Tri vậy mà đòi mạng của nàng ta.
Tô Linh cũng hao phí rất nhiều, cuối cùng mới chạy ra khỏi Nhạc phủ. Để lại Mạc Như Họa bởi vì bị canh giữ chặt, căn bản không thể nào thoát thân.
Rời khỏi Nhạc phủ, Tô Linh không còn chỗ nào có thể đi, nhưng vẫn trở về huyện Thanh Sơn, xin Mạc Nho cứu Mạc Như Họa.
Mạc Nho không thể ngồi xem Mạc Như Họa cứ như thế chết ở Nhạc phủ. Cả đời ông ta, chỉ có hai nữ nhi. Đại nữ nhi đã vinh hoa phú quý, còn lại một tiểu nữ nhi, lại là được ông ta nuông chiều nhất. Cho dù thế nào, ông ta cũng không thể độc ác bỏ mặc được.
Ngay từ đầu Mạc Như Họa lấy thân phận thị thiếp gả vào Nhạc phủ, Mạc Nho đã không đồng ý, mà cực kì phản đối. Chỉ là cái kia, đột nhiên xảy ra rất nhiều chuyện.
Cẩm Tú phường, chuyện thân phận của Hạ Trăn bại lọ, lại thêm Mạc Như Họa tự chui đầu vào lưới Nhạc phủ liền không ra được… Mạc Nho cuối cùng, vẫn không thể nào ngăn cản Mạc Như Họa gả tới Nhạc phủ.
Mà nay Mạc Như Họa gặp nạn, lại ngoài tầm tay Mạc Nho. Càng nghĩ, vẫn đáp ứng thỉnh cầu của Tô Linh, đặc biệt tới thành Vân đô tìm Mạc Như Nghiên để cầu cứu.
Như vậy, Mạc Nho sau vài năm xa cách, một lần nữa xuất hiện trước mặt Mạc Như Nghiên, ngồi ở chính sảnh phủ Thành chủ.
Lý do thật sự Mạc Nho đến thành Vân đô, ngồi cả ngày ở đây, mãi đến khi nhìn thấy Hạ Trăn xuất hiện, mở nói ra miệng.
Có khúc mắc tới Mạc Như Họa và Nhạc Hành Tri, Hạ Trăn không đưa ra lời nào, một chữ cũng không nói, trực tiếp giao cho Mạc Như Nghiên xử lý.
Kì thật không đơn giản là chuyện Mạc Như Họa và Nhạc Hành Tri, chuyện khác, Hạ Trăn cũng giao toàn quyền cho Mạc Như Nghiên. Điểm này, Mạc Nho khẳng định chưa bao giờ biết. Nếu không, ông ta sẽ không kéo dài tới tận lúc Hạ Trăn trở về, mới mở miệng nói ra.
Nhưng mà trên thực tế, nếu Hạ Trăn không trở lại, Mạc Như Nghiên cũng chỉ cho là nghe xong chuyện cười thôi. Không giúp đó là không giúp, nhưng ít ra sẽ để lại vài phần tình cảm cho Mạc Nho.
Nhưng hiện nay, vì Hạ Trăn đã biết việc này, Mạc Như Nghiên càng tỏ thái độ quyết tuyệt. Căn bản không cho Mạc Nho đường sống, bốn chữ: Lực bất tòng tâm.
Cái gì mà lực bất tòng tâm? Mạc Như Nghiên rõ ràng là thấy chết không cứu. Phàm là Mạc Như Nghiên muốn giúp đỡ, thật sự có lòng giúp Mạc Như Họa, làm sao có thể không giúp gì được?
Mạc Như Nghiên là phu nhân Thanh Viễn tướng quân, là phu nhân thành chủ thành Vân đô mà!
Đừng nói cái gì mà, thành chủ là Hạ Vân Đô, chứ không phải Hạ Trăn. Lời như vậy, chỉ là lừa mình dối người mà thôi. Đem mắt nhìn khắp Thanh Vân quốc, ai chẳng biết thành Vân đô là lãnh địa của Thanh Viễn đại tướng quân chứ, là địa bàn của Tây Bắc quân chứ?
Có Tây Bắc quân đóng đô ở thành Vân đô, có Hạ Trăn trấn thủ tới già, muốn nói Hạ Vân Đô mới năm tuổi mới là thành chủ thật sự, ai sẽ tin?
Dù sao Mạc Nho sẽ không tin. Không những không tin, ngược lại đối mặt với Mạc Như Nghiên còn hỏi thẳng: “Như Nghiên có phải con cố ý không muốn giúp muội muội con không? Phụ thân thừa nhận, ban đầu hôn sự của con, nhị nương con làm không ra sao. Nhưng đều là nhị nương con tạo nghiệt, không liên quan tới muội muội con. Muội muội con là vô tội, không nên để nó chịu hết oán hận của con được. Mà hiện nay con cũng sống tốt, trên vạn người, cao quý không tầm thường…”
Khi Mạc Nho nói lời này, không hề tránh Hạ Trăn ở đó. Việc đã đến nước này, điều ông ta có thể làm, cũng chỉ có thể đến nước này, trình độ này thôi.
Mạc Nho nghĩ, trước mặt Hạ Trăn, Mạc Như Nghiên ít nhiều sẽ có điều cố kị, không chừng liền nhả ra đáp ứng cứu mạng Mạc Như Họa.
Nhưng mà, ông ta còn chưa nó xong, Đại hoàng tử bỗng nhiên nhíu mày, giơ tay lên, liền có cấm vệ quân tiến lên áp Mạc Nho, đuổi ra khỏi phủ Thành chủ.
“Như, Như Nghiên?” Cả người Mạc Nho đều ngây ngốc cùng mơ hồ, hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà, Mạc Như Nghiên ngồi chưa động, Hạ Trăn cũng không mở miệng. Cứ như vậy, Mạc Nho bị dọa, bộ dạng chật vật bị đuổi ra khỏi phủ Thành chủ.
“Đại hoàng tử ca ca tuyệt quá!” Hạ Tĩnh Du đã ở ngoài nghe lén một hồi lâu. Cùng nó, còn có Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ Tiểu Hà.
Không thể không nói, Hạ Tĩnh Du đã muốn nhảy ra rồi. Nhưng mà Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ Tiểu Hà một trái một phải kéo nó lại, mãi đến khi Hạ Trăn trở về, mới thả ra.
Mà lúc Hạ Tĩnh Du chạy đến, vừa lúc Đại hoàng tử lệnh cấm vệ quân đuổi Mạc Nho đi. Không có bất cứ hai lời, Hạ Tĩnh Du chạy đến trước mặt Đại hoàng tử, nét mặt tươi như hoa hô lên.
Đại hoàng tử mấp máy miệng, giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Hạ Tĩnh Du.
Bị tiếng Hạ Tĩnh Du chọc cười, Mạc Như Nghiên bất đắc dĩ đứng lên, phân phó Lăng Việt cùng ra xem.
Với hiểu biết của nàng với Mạc Nho, nỗi nhục hôm nay, dĩ nhiên chạm đến mấu chốt của Mạc Nho rồi. Mạc Như Nghiên muốn xác định, chỉ cần Mạc Nho không tự sát ngoài phủ Thành chủ là được.
Giống như Mạc Như Nghiên suy nghĩ, Mạc Nho quả thật thấy cực kì mất mặt. Nhưng, Mạc Nho không phải Chu Vân hay Tưởng Xuân Hương, cũng không phải Hồ Nguyệt Hoa.
Thân là người học văn, ông ta coi trọng nhất chính là mặt mũi mình, nhưng cũng rất tiếc mạng. Bị đuổi khỏi phủ Thành chủ như vậy, ông ta làm gì còn mặt mũi ở thành Vân đô?
Mặc dù là một giây, Mạc Nho cũng không muốn ở lại. Thừa dịp trời còn chưa tối, bước nhanh hướng ra cửa thành.
Dù là thành Vân đô tốt đến mấy, ông ta cũng quyết định sẽ không đặt nửa bước chân tới nữa. Mặc kệ là sau này nữ nhi Mạc Như Nghiên thăng chức nhanh thế nào, ông ta, ông ta cũng sẽ không trèo cao tới nữa!
Lăng Việt một đường đuổi theo Mạc Nho đến cửa thành, xác định Mạc Nho bình yên vô sự ra khỏi thành, lúc thành mới trở về phủ Thành chủ, cũng báo cho Mạc Như Nghiên việc này.
Xác định Mạc Nho không làm hành động không hay gì, Mạc Như Nghiên cũng an tâm. Còn nếu Mạc Nho ở lại thành Vân đô, vẫn phải rời khỏi, bọn họ không tính hỏi đến, cũng không quan tâm.
Mỗi người đều có bản thân lại càng để ý người khác. Trong lòng Mạc Nho, Tô Linh cùng Mạc Như Họa đều xếp trước nàng. Mà Mạc Như Nghiên ở đây, Hạ Trăn, Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du, cũng vĩnh viễn ở vị trí đầu tiên.
Mạc Nho không nên tính kế tới Hạ Trăn, càng thêm không nên mưu toan ly gián tình cảm giữa Hạ Trăn và nàng. Hạ Trăn là cấm kỵ không thể mạo phạm trong lòng Mạc Như Nghiên mà Mạc Nho lại giẫm qua giới hạn rồi.
Còn Mạc Như Họa sống hay chết, thật xin lỗi, Mạc Như Nghiên hoàn toàn không quan tâm, cũng không tính nhúng tay vào.
Giết người thì đền mạng, vốn là chuyện thường. Cho dù là Hạ Trăn ra mặt, cũng không có khả năng xóa đi sai lầm Mạc Như Họa giết người được.
Tiểu Đào cùng đứa nhỏ trong bụng nàng ta đã chết là sự thật, một xác hai mạng, chẳng lẽ Mạc Như Họa không nên chịu trách nhiệm?
Mạc Nho cảm thấy Mạc Như Họa oan ức, sao không ngẫm lại Tiểu Đào cùng đứa nhỏ thì sao?
Không hề dự liệu, Mạc Như Nghiên liền nghĩ tới vụ án đầu độc Cẩm Tú phường, Mạc Nho nghiêm nghị ra vẻ quan uy đại nghĩa diệt thân với nàng.
Khi đó không chết người, nhưng Mạc Nho vẫn định tội nàng, thậm chí ở trên công đường đòi hành hình với nàng.
Mà nay đổi lại thành Mạc Như Họa, Mạc Nho liền có phản ứng khác, mà còn cực kì khác biệt.
Chỉ là, Mạc Như Nghiên cũng không cảm thấy thương tâm quá. Lúc đau lòng nhất, lúc tuyệt vọng nhất, đã sớm qua đi. Mà nay, thật không có mong đợi gì, cũng sẽ không có thất vọng.
Mạc Nho đến rồi lại đi, liền giống như một cục đá rất nhỏ, không có mang đến gợn sóng quá lớn gì cho Mạc Như Nghiên cả.
Ngược lại nửa tháng sau Tân hoàng phái người đưa thư tới, tường tận nói rõ việc sau đó.
Kì thật từ lúc Mạc Nho xuất phát đến thành Vân Đô, Mạc Như Họa đã chết ở hậu trạch Nhạc phủ.
Người Nhạc gia căn bản không cho Mạc Nho thời gian đi xin giúp đỡ, càng không cho Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên có cơ hội ra tay. Bây giờ bọn họ tính toán, dù sống chết thế nào, không có cách nào khác nữa rồi.
Thâm trạch nội viện, sinh lão bệnh tử vĩnh viễn là chuyện sớm chiều. Tô Linh nghĩ muốn thật tốt, Mạc Nho nghĩ cũng quá lý tưởng. Cuối cùng, liền bỏ qua cơ hội cuối cùng gặp Mạc Như Họa.
Đợi tới khi Tô Linh cùng Mạc Nho biết được tin Mạc Như Họa đã chết, chờ bọn họ, cũng chỉ có một thi thể thôi.
Người Nhạc phủ nói, Mạc Như Họa tự tử. Tô Linh không tin, Mạc Nho cũng không tin. Vì vậy, hai người liền cáo trạng.
Tân hoàng lệnh Hồ Khôn Bạch tự mình thẩm tra xử lí án này. Nhưng mà, theo lời Hồ Khôn Bạch, án này căn bản không thể thẩm tra ra gì.
Khám nghiệm xác Mạc Như Họa, xác định Mạc Như Họa đúng là tự tử, chứ không phải người khác làm.
Tô Linh cùng Mạc Nho muốn cường điệu việc này còn có ẩn tình khác, Mạc Như Họa bị ép cho tự tử.
Như thế, vấn đề đã tới rồi.
Trên dưới Nhạc phủ lấy khẩu cung vật cung, đều có thể thấy là Mạc Như Họa đã từng giết Tiểu Đào cùng đứa nhỏ trong bụng Tiểu Đào bằng thuốc độc là sự thật.
Chứng cứ vô cùng xác thực, Hồ Khôn Bạch muốn phán tội, ngược lại biến thành xử án Mạc Như Họa giết người.
Cuối cùng, Tô Linh cùng Mạc Nho hết đường chối cãi, căn bản lời đầu lời cuối không khớp, không thể chối cãi.
Hồ Khôn Bạch xử lý theo công bằng, thiết diện vô tư, định Mạc Như Họa tội chết. Đồng thời bị định tội cùng, còn có Tô Linh tội chết.
Không sai, Tô Linh cũng bị định tội chết. Hồ Khôn Bạch tra được chứng cứ vô cùng xác thực, Tô Linh là chủ mưu mưu hại Tiểu Đào cùng đứa nhỏ.
Lưới pháp thuật tuy thưa khó lọt, Tô Linh lại tự đưa mình tới quan phủ, Hồ Khôn Bạch sao lại mắt nhắm mắt mở coi như không có được?
Vì vậy, lúc Mạc Như Nghiên nhận được bức thư này, Tô Linh đã đền tội, mạng trả trên đoạn đầu đài rồi.
Nghe nói Mạc Như Họa cùng Tô Linh đều đã chết, Mạc Như Nghiên có chút hoảng hốt.
Nàng đã từng khắc cốt oán hận Tô Linh cùng Mạc Như Họa. Nghĩ lại nếu như không phải do hai người này, kiếp trước nàng sẽ không rơi vào kết cục thêm thảm như vậy.
Nhưng mà, đợi đến khi biết được thân phận thật của Hạ Trăn, biết được Hạ Trăn là Thanh Viễn đại tướng quân được dân chúng kính yêu, Mạc Như Nghiên liền yên lặng bỏ qua việc này.
Là nàng trước đây đã hủy hôn, có lỗi với Hạ Trăn. Kiếp trước Nhạc Hành Tri có tài nhưng không gặp thời, xét đến cùng, mấu chốt vẫn là tại nàng. Sau khi bị Nhạc Hành Tri phụ lòng, Mạc Như Nghiên đương nhiên là chính nàng tự làm tự chịu, nên thế.
Là chính nàng mắt bị mù, không nhìn ra Nhạc Hành Tri âm hiểm xấu xa. Là chính nàng lơ là sơ suất, biết rõ Mạc Như Họa mang lòng gây rối, nhưng không phòng bị sớm. Thậm chí cuối cùng, nàng bị Nhạc Hành Tri cùng Mạc Như Họa liên thủ hại mình, kết cục bi thảm.
Là nàng thiếu Hạ Trăn, cho nên mới bị báo ứng như vậy. Nàng chấp nhận!
Mà nay, Mạc Như Họa cùng Tô Linh, lại cũng coi là tự nhận quả ác?
Tất nhiên là tính. Ông trời mắt dài, nhân quả tuần hoàn, làm chuyện xấu phải gánh vác trách nhiệm. Bất kể là nàng kiếp trước, hay là Mạc Như Họa cùng Tô Linh kiếp này.
Sau mấy ngày đó, là mật hàm Mục Nhã Huệ gửi đến. Trong đó, cũng nhắc tới án của Mạc Như Họa cùng Tô Linh.
Trong thư Mục Nhã Huệ không hề dặn Mạc Như nghiên không cần quá đau buồn, ngược lại nhắc tới tình hình hiện nay của Mạc Nho.
Dù là Mạc Nho đã bỏ Tô Linh, nhưng sự thật Mạc Như Họa là nữ nhi của ông ta, nói cái gì cũng lau không sạch.
Tân hoàng nhớ tới Mạc Như Nghiên, không định tội Mạc Nho, cũng không miễn chức quan của Mạc Nho. Nhưng chính Mạc Nho, chủ động từ quan.
Tân hoàng không khuyên can, cũng không giữ Mạc Nho lại, thoải mái để ông ta rời khỏi quan trường.
Hiện giờ Mạc Nho, trông giữ hành hương lâu cùng thủy họa trai, cũng là an nhàn.
Hành hương lâu cùng thủy họa trai, đã lâu không nghe thấy tên. Mạc Như Nghiên thiếu chút nữa sắp quên, mà nay là lần thứ hai được nhắc đến, không khỏi có chút cảm thán.
Nàng cùng Hạ Trăn rời huyện Thanh Sơn, cũng đã rất lâu rất lâu rồi…
Biết được kết cục của Mạc Như Họa cùng Tô Linh, cũng biết tình trạng hiện giờ của Mạc Nho, Mạc Như nghiên cũng bỏ xuống mấy chuyện này. Mặc kệ là tốt hay xấu, nàng cũng sẽ không nhớ đến nữa.
Còn kết cục của Nhạc gia, nếu Tân hoàng cùng Mục Nhã Huệ chưa nhắc tới, nói vậy là có kết cục khác rồi. Nàng không quan tâm, cũng không tính hỏi đến.
Tân hoàng không nhắc tới Nhạc gia, đương nhiên là cố ý. Mạc Như Nghiên đã là phu nhân của Hạ Trăn, vẫn còn để ý tới Nhạc gia làm gì?
Chỉ là Mục Nhã Huệ cũng thế, không phải không nhắc tới, mà là hoàn toàn không biết tới. Nhạc gia cùng Mạc Như Nghiên tỷ tỷ có quan hệ gì sao? Không có mà!
Nếu không có quan hệ gì, cần gì phải nhắc tới? Có thời gian rảnh, nàng còn không bằng tâm sự với Như Nghiên tỷ tỷ về tình hình gần đây hơn, nói thêm mấy lời trong lòng nữa!
Tỷ nhớ, Hồ Nguyệt Hoa sắp xuất giá rồi. Không phải nàng cùng Như Nghiên tỷ tỷ có thể tán gẫu đến trọng tâm đề tài sao? Hơn nữa còn từng có liên quan tới Hạ tướng quân, hiện tại cuối cùng cũng bỏ được phiền toái này.
Nói đến Hồ Nguyệt Hoa xuất giá, thật đúng là chuyện lạ nhất gần đây ở Đế đô.
Không có cách nào, ai bảo Hồ Nguyệt Hoa dây dưa lâu như vậy không chịu xuất giá, nhưng lại còn khắp nơi khoe khoang nàng ta ái mộ Hạ tướng quân, cường điệu muốn cho toàn bộ Đế đô biết được sao?
Càng như vậy, luôn luôn phải trả giá. Hồ Nguyệt Hoa luôn kêu là nàng ta trung trinh với Hạ Trăn, mà nay xuất giá liền thành sự kiện mọi người đều chú ý tới. Hơn nữa, Hồ Nguyệt Hoa phải đi tái giá cho người ta, chứ không phải làm vợ đầu.
Mục Nhã Huệ cũng không biết Hồ Nguyệt Hoa không hợp số gì. Chọn nhiều phu gia tốt cho nàng ta như vậy, Hồ Nguyệt Hoa lại muốn chọn một nhà như vậy.
Cũng có lẽ bởi vì Hồ Nguyệt Hoa vừa xem mắt, liền nhìn trúng người kia rồi sao?
Nhưng chỉ nhìn Hồ Nguyệt Hoa cả ngày sắc mặt kéo dài kia, Mục Nhã Huệ cảm thấy Hồ Nguyệt Hoa vẫn không thật lòng muốn xuất giá.
Cô nương nhà ai xuất giá mà không khí lại trầm lặng như thế chứ, thật giống như báo tang vậy? Dù sao từ trên mặt Hồ Nguyệt Hoa, Mục Nhã Huệ cũng không nhìn ra chút vui mừng nào.
Chỉ là, mặc kệ Hồ Nguyệt Hoa có nguyện ý hay không, hôn sự này là ván đã đóng thuyền, không thể sửa lại.
Vì vậy, Mục Nhã Huệ nhắc tới chuyện này trong thư, ý muốn chia sẻ với Mạc Như Nghiên.
Không thể phủ nhận, chuyện về Hồ Nguyệt Hoa, Mạc Như Nghiên vẫn muốn biết. Giờ phút này nghe Hồ Nguyệt Hoa sắp xuất giá, Mạc Như Nghiên nhíu nhíu mày, mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không có ý khác.
Nếu Hồ Nguyệt Hoa tự mình chọn, như thế nói vậy, người nọ vẫn có thể được đi!
Còn Hồ Nguyệt Hoa là cao hứng, hay là đau lòng khi xuất giá, Mạc Như Nghiên không phải phụ mẫu của nàng ta, không thể hỏi đến, cũng không tính nhúng tay.
Với chuyện Hồ Nguyệt Hoa xuất giá, Hồ Thượng Thư cùng phu nhân đều thở nhẹ nhõm một hơi. Dù cho người Hồ Nguyệt Hoa lựa chọn không vừa ý bọn họ, chỉ cần Hồ Nguyệt Hoa nguyện ý gả, bọn họ sẽ không phản đối.
Cuối cùng, Hồ Nguyệt Hoa cũng gả đi. Mối hôn sự này tới cùng là tốt hay xấu, người kia có phải phu quân tốt không, cũng chỉ chờ Hồ Nguyệt Hoa từ từ hiểu ra cùng tự lĩnh hội thôi.
Ngoài ra, Mục Nhã Huệ còn nhắc tới một chuyện: Hoàng hậu nương nương Mộ Dung Quân có thai rồi!
So sánh ra, với chuyện này Mạc Như Nghiên càng cảm thấy có hứng thú.
Tân hoàng lại không nhắc tới, là bởi vì biết Tiểu Quân sẽ tự mình nói với nàng? Nhưng mà gần đầu, thư Tiểu Quân chưa đến, sợ là trì hoãn trên đường rồi.
Biết được việc này, Mạc Như Nghiên liền nói lại cho Đại hoàng tử nghe.
Đại hoàng tử sửng sốt một hồi lâu, mới từ từ hỏi: “Trong bụng mẫu hậu là đệ đệ, hay là muội muội?”
“Cái này, dì cũng không biết.” Bị Đại hoàng tử hỏi như vậy, Mạc Như Nghiên cẩn thận đánh giá sắc mặt Đại hoàng tử, xác định nói, “Đại hoàng tử thích đệ đệ, hay là muội muội?”
“Đều thích.” Trước kia Đại hoàng tử lớn lên một mình trong hoàng cung. Mà nay đến thành Vân đô, mặc kệ là Hạ Vân Đô hay là Hạ Tĩnh Du, cùng Hạ Tiểu Tuấn, Hạ Tiểu Nguyệt, Hạ Tiểu Hà, nó cũng không bài xích.
Đột nhiên nghe mẫu hậu sắp cho nó thêm đệ đệ muội muội, Đại hoàng tử cực kì vui mừng, cũng rất chờ mong.
“Chúng ta cùng nhau chờ tin vui Đế đô truyền đến có được không? Nhưng mà tới lúc đó, mặc kệ là đệ đệ hay là muội muội, Đại hoàng tử thân là huynh trưởng, đều phải đưa lễ vật tới đó.” Xác định Đại hoàng tử không có cảm giác mất mác, Mạc Như Nghiên yên lòng, lúc này liền giao nhiệm vụ cho Đại hoàng tử.
Tặng lễ vật sao? Đại hoàng tử có chút nghi hoặc, cũng có chút mờ mịt. Nó không phải người biết chọn lễ vật, còn là cho đệ đệ muội muội mới sinh ra nữa.
“Nếu Đại hoàng tử không biết chọn cái gì, có thể hỏi các bạn của Đại hoàng tử.” Mạc Như Nghiên đương nhiên có thể đưa ra đề nghị, nhưng nàng muốn Đại hoàng tử tự chọn, đương nhiên sẽ không nói cho Đại hoàng tử đáp án chính xác.
Nghe Mạc Như Nghiên nói xong, Đại hoàng tử gật gật đầu, xoay người đi tìm Hạ Tĩnh Du.
Chọn lễ vật? Hạ Tĩnh Du biết đưa, nhưng đồ nó đưa đều là đồ chơi nhỏ, tiểu hoàng tử cùng tiểu công chúa sẽ thích sao?
Lúc Đại hoàng tử đến tìm Hạ Tĩnh Du, Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ Tiểu Hà cũng ở đó. Nghe nói Đại hoàng tử cần gợi ý, lập tức nghĩ giúp.
“Y phục cho tiểu hài tử?” Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ Tiểu Hà đều đã bắt đầu học thêu. Nói đến mới sinh, hai nha đầu đều đưa ra đề nghị không thể nghi ngờ là thỏa đáng.
“Muội không biết.” Hạ Tĩnh Du nhìn nhìn bàn tay nhỏ của mình, than thở.
“Ta cũng không biết.” Đại hoàng tử cái gì cũng đã học qua, chỉ chưa học qua thêu thùa.
“Vậy không bằng Đại hoàng tử tự mình vẽ mẫu đi, ta cùng Tiểu Hà có thể thêu giúp để tặng cho tiểu hoàng tử tiểu công chúa?” Hạ Tiểu Nguyệt đương nhiên cũng không trông cậy Đại hoàng tử sẽ thêu. Vân Đô cùng Tiểu Tuấn nhà bọn họ cũng không biết, huống chi là Đại hoàng tử thân phận tôn quý?
“Đại hoàng tử ca ca có thể chuẩn bị nhiều lễ vật. Như vậy sẽ không sợ tiểu hoàng tử tiểu công chúa không thích rồi.” Hạ Tĩnh Du nghĩ nghĩ, nói.
“Cái này khả thi. Đại hoàng tử có thể đi chọn mấy khúc gỗ làm kiếm nhỏ phòng bị các kiểu. Lần trước ta thấy đại bá cho Vân Đô cùng Tiểu Tuấn đó.” Hạ Tiểu Hà không dễ dàng mở miệng, nhưng chỉ cần nó nói chuyện, vậy thì khẳng định là đã nghĩ tường tận rồi. Mà còn, cũng là dần quen biết Đại hoàng tử, nó mới nguyện ý mở miệng.
“Còn có búp bê, khăn tay nhỏ… Đại hoàng tử ca ca có rảnh, Tĩnh Du cùng Đại hoàng tử đi trên đường chọn.” Hạ Tĩnh Du đếm trên đầu ngón tay, bắt đầu kể ra mấy thứ cho Đại hoàng tử.
Nhờ ba tỷ muội Hạ Tĩnh Du, Đại hoàng tử đại khái đã tìm được phương hướng. Đợi cho Hạ Vân Đô cùng Hạ Tiểu Tuấn giúp đỡ nữa, có thể càng chọn ra nhiều lễ vật hơn.
Đại hoàng tử cũng không nóng nảy chuẩn bị toàn bộ. Chỉ cẩn thận tuyển chọn, từ từ bắt đầu chuẩn bị. Không có nhiều đồ, mà là dùng tâm.
Đại hoàng tử phản ứng thế nào, Mạc Như Nghiên đều viết vào trong thư rất tường tận, rồi gửi cho Mộ Dung Quân.
Mộ Dung Quân không ngờ Mạc Như Nghiên sẽ viết một bức thư như vậy cho nàng. Lúc nhận được thư, Mộ Dung Quân không thể phủ nhận là cực kì cảm động. Tiếp theo là cực kì an tâm.
Sở dĩ Mộ Dung Quân không nói chuyện có thai cho Mạc Như Nghiên biết, không phải bị trì hoãn trên đường, mà là căn bản nàng không viết tới.
Không phải tránh cho Mạc Như Nghiên biết, mà là lo lắng cảm xúc Đại hoàng tử ở bên cạnh.
Nếu Đại hoàng tử ở hoàng cung, toàn bộ đều dễ nói. Mộ Dung Quân có thể chú ý tới cảm xúc Đại hoàng tử mọi lúc, quyết sẽ không để cho Đại hoàng tử phát sinh ra cảm xúc không đúng.
Nhưng mà hiện nay Đại hoàng tử ở thành Vân đô xa xôi, nàng lại có thai, Đại hoàng tử liệu có cảm thấy phụ hoàng mẫu hậu không cần nó nữa không?
Tuy biết Đại hoàng tử rất hiểu chuyện. Nhưng bởi vì Đại hoàng tử trưởng thành quá sớm, Mộ Dung Quân mới càng lo lắng, không muốn lơ là cảm xúc của Đại hoàng tử.
Nhưng mà, tỷ muội tốt của nàng lại giúp nàng giải quyết vấn đề này. Vốn là vấn đề khó giải quyết với nàng, cứ như vậy được Mạc Như Nghiên không tiếng động giải quyết xong rồi.
Đối với cái này, Mộ Dung Quân rất cảm kích, cũng thấy may mắn cuộc đời này có thể gặp được một người tri kỉ như Mạc Như Nghiên.
Đều không phải cố ý, nhưng Tân hoàng cũng nhìn thấy bức thư này.
Tuy vẫn không làm sao cảm thấy Mạc Như Nghiên tốt, đến nay vẫn còn thành kiến, nhưng mà… vào lúc nào đó Mạc Như Nghiên, quả thật rất có tâm, cũng cực kì thông tuệ.
Tân hoàng vung tay lên, thành Vân đô lại có thêm một phần quân lương.
Thậm chí Lăng Phong hoàn toàn như lọt trong sương mù, đuổi theo Hạ Trăn rốt cuộc làm sao thế này. Không phải là trước khi làm chuyện ác liền làm tốt lần cuối chứ?
Không có cách nào, sau vài lần, mặc kệ là tiên hoàng hay Tân hoàng, Lăng Phong đều có chút trông gà hóa cuốc, không dám tin tưởng hết nữa.
“Không phải.” Hạ Trăn trả lời Lăng Phong, là kiên quyết phủ nhận. Hắn đã từng cực kì hiểu Thái Tử điện hạ, nếu Thái Tử điện hạ muốn động tới Tây Bắc quân, tại lúc hắn ở Đế đô, Thái Tử đã ra tay rồi.
Thái Tử điện hạ khác tiên hoàng. Thái Tử điện hạ sẽ không ngẫm xong thấy không thích hợp, lại có tâm tư khác. Cũng sẽ không bởi vì không ra tay ở Đế đô mà hối tiếc không kịp, càng không có ý tính kế tiếp.
Cho dù bây giờ Tân hoàng không phải Thái Tử điện hạ trước kia, Hạ Trăn vẫn tin tưởng như cũ, có vài thứ sẽ không thay đổi. Chỉ vì, đó là bản chất của Tân hoàng, là chân tâm của Tân hoàng.