Trùng Sinh Thiên Tuyết

Chương 90




“Tiên sinh, tìm người sao?”

Trong đoàn người ra ra vào vào quán “Kỷ niên Hoàng Vũ” một nhóm đàn ông cao to gấp gáp bước vào, giống như là tìm cái gì đó. Không khỏi khiến người ta áp lực là một cô bé nhỏ tuổi thế nhưng đứng trước mặt bọn họ cười cười hỏi.

Quản lí phất tay một cái ý gọi bảo vệ, dù sao cũng rất giống xã hội đen, gây chuyện ở đây thì không tốt. Thật không ngờ một người đàn ông trong số họ có vết sẹo trên mặt rất dài, dữ tợn tiến về phía cô bé kia. Trông rất giống muốn cho cô một trận. Quản lí hoảng hốt, mọi người tim cũng ngừng đập trong giây lát. Trúng một đòn của anh ta thì quả thật cô phải nằm vài ngày đi!

Chỉ thấy người kia cúi người sát xuống gần Thiên Tuyết, giọng điều bất đắc dĩ: “Phu nhân, chủ tử đang đợi người ngoài xe. Ngài rất không vui!”. A Hải thở dài một hơi, làm ra một tư thế mời.

“Tức giận sao? Có nghiêm trọng không?” Thiên Tuyết lo lắng vừa đi vừa hỏi. Này cô thật sự bất an, có nên dạo một vòng chút nữa không? Đến khi mọi việc đều suông sẻ liền trở về. Như vậy không chừng lại là một ý hay.

“Phu nhân…” A Hải nhìn vẻ mặt không tiền đồ của cô, mím môi, giống như là đang ẩn nhẫn cái gì đó. Điều này khiến cho vết sẹo dài trên mặt hắn vặn vẹo, cực kì đáng sợ. Đối với người ngoài mà nói thì thái độ này của hắn là không có thiện cảm, cố ý gây sự. Nhưng mà đối với Thiên Tuyết mà nói thì đây là vẻ mặt mà Lãnh Ngạo cố ý sai người cảnh cáo cô. Muốn dọa cô? Xem lại đi!

Bên ngoài, một chiếc siêu xe Lamborghini đã đậu sẵn. Lãnh Ngạo hạ kính xe, đôi mắt màu cà phê sâu thăm thẳm liếc nhìn cô. Hoàn toàn không có ý dời tầm mắt. Thiên Tuyết đành phải mở cửa xe sau đó bò vào bên cạnh hắn

“Thật hiếm khi thấy anh đi Lamborghini nha, xe kia hư rồi sao?” Trong xe quả thật lạnh lẽo vô cùng. Thiên Tuyết liền hi hi ha ha tìm chủ đề để nói. Nếu không sẽ khiến cô cảm thấy vô cùng không thoải mái!

Lãnh Ngạo vươn tay bế cô ngồi lên đùi, cổ họng hắn phát ra hai tiếng hừ hừ , giống như là rất bất mãn. Lấy trong túi ra một cái hộp, nahnh chóng giúp cô đeo lên.

Thiên Tuyết nào dám động đậy. Ngôi yên trong ngực hắn, cọ cọ vài cái. Xem như lấy lòng đi!

“Đây là cái gì?” Thiên Tuyết kì lạ nhìn hắn, lại nhìn cổ của mình. Tặng cô dây chuyền sao? Này…thật ra cũng hơi kì lạ.

Cô xoay người liền nghe âm thanh leng keng, giống như tiếng chuông bạc, rất dễ nghe. Nhưng mà tại sao cho cô đeo cái này, mẫu lần trước hắn cho cô xem còn đẹp hơn đấy!

“Lục lạc vàng.” Lãnh Ngạo hôn vành tai của cô một cái, cong cong khóe môi.

Một con vật thích đi loạn…Bé cưng, thứ thích hợp với em nhất cũng chỉ có cái này! Sau này nếu cô có chạy mất hắn cũng có cách bắt trở về, không cần phải lo lắng đi tìm cô khắp nơi.

Càng nghĩ tâm tình lãnh Ngạo càng tốt lên, chỉ có Thiên Tuyết vẫn còn ngu ngơ.

Cô…deo lục lạc! Chẳng phải lục lạc chỉ để chó hay mèo đeo thôi sao?

“Hôm nay đi đâu?” Lãnh Ngạo kéo cô xích lại gần hắn một chút, thuận tiện giúp cô vuốt tóc, dịu dàng hỏi.

“Đi chơi!”

“Có gặp người quen?”

“Không có” Thiên Tuyết vùi đầu vào cổ hắn, rên vài tiếng đáp. Cô hoàn toàn không có ý định nói những việc cô muốn làm đâu a. Chắc không phải hắn điều tra cô chứ?

Lãnh Ngạo thở nhẹ ra một hơi. Hôm nay hắn đã gặp Thiên Thụy, Thằng nhóc đó dựa vào đâu lại nói Tuyết Nhi không thích hợp với hắn. Xin hắn cách xa cô ra, đồng thời muốn hắn thả cô về.

Hắn chưa hề bắt cô! Là cô nguyện ý!