Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 86: Tân Binh Trứng




Làm một chiến hữu cũ đã có nhiều năm, Nhiếp lão cũng rất hiểu tính cách của vị Thủ trưởng. Lúc này, nhìn bộ dạng ngưng trọng của Thủ trưởng, ông cũng không hỏi nguyên nhân là gì, lại càng không có hỏi kết quả buổi nói chuyện giữa Thủ trưởng và đồng chí Húc Nhật. Ông chỉ là gật đầu rồi nói rất thẳng thắn:



- Tôi phục tùng mọi quyết định của Thủ trưởng. Thằng bé này, trong khoảng thời gian vừa rồi cũng là có chút kỳ cục rồi. Tôi thấy cứ đưa tới chỗ Quốc Đống bên kia đi. Để cho thằng bé này rèn luyện chăm chỉ một hồi ở đại Tây Bắc đi.



Tất cả những người đang ngồi ở đây đều là một vài vị cách mạng lão luyện rồi. Sự giác ngộ cùng với sự mẫn cảm đối với chính trị cũng không phải là bịa ra được. Nhìn bộ dạng này của Thủ trưởng, chỉ sợ, buổi nói chuyện này tuyệt đối không thoải mái được như vậy. Đối với sự quyết đoán như vậy của Nhiếp lão, tất cả mọi người đều có chút bội phục.



Thủ trưởng nghe lời nói của Nhiếp lão lại chính là như vậy, đối với người chiến hữu già, ông bạn già này của mình, ông cũng rất là thưởng thức mà gật đầu rồi đồng ý nói:



- Đi Tây Bắc thật ra cũng không sai. Đứa bé Chấn Bang này, tôi thật ra cảm thấy, tiềm năng của nó là vô hạn. Ý tứ của tôi là, tốt nhất là đưa tới chỗ bộ đội gian khổ nhất đi. Nhìn xem nó rốt cuộc ó thể có được cái loại biểu hiện như thế nào.



Những lời này của Thủ trưởng, vừa nói ra thì khiến cho tất cả mọi người, bao gồm cả Dương lão, đều phải biến sắc. Thế này thì nguy rồi. Phải biết rằng, cùng là người giống nhau, nhưng không chắc có thể có được sự quan tâm đến như vậy của Thủ trưởng đâu. Nói như vậy cũng có thể thấy, đây chính là một loại khảo nghiệm của thủ trưởng đối với Nhiếp Chấn Bang rồi. Nếu như có thể đi qua được cuộc khảo nghiệm này, cũng như biểu hiện được xuất sắc rồi, vậy thì tiền đồ trong tương lại của Nhiếp Chấn Bang sẽ không thể tưởng tượng nỏi nữa. Là rồng hay là giun, vậy thì phải xem biểu hiện của chính bản thân Nhiếp Chấn Bang rồi.



Nhiếp lão lúc này cũng đã đè nén sự kích động ở bên trong nội tâm. Ông biểu hiện ra ngoài vẫn rất là bình thản, gật đầu nói:



- Được, vậy cứ làm theo ý của Thủ trưởng.



Quân số 29



Hiện giờ, từ lúc Nhiếp Chấn Bang bị những người quân nhân này mang tới đây thì đã bị bố trí ở trong phòng khách của nhà khách, không có nhân viên phục vụ, cũng không có bất cừ người nào tới.



Mở cửa ra thì có hai bĩnh sĩ đứng gác ở hai bên cửa. Thấy Nhiếp Chấn Bang mở cửa, hai người đồng loạt cùng quay mặt lại nhìn chăm cú vào Nhiếp Chấn Bang. Lúc này, nếu như Nhiếp Chấn Bang dám đi ra ngoài mà nói, chỉ sợ rằng những người này sẽ trói thẳng Nhiếp Chấn Bang lại đi.



- Người anh em, thủ trưởng của các anh có ở đây không? Cứu tôi ra ngoài nhưng rồi lại giam giữ tôi như vậy, chỉ sợ đây cũng không phải là một biện pháp hay đi?



Thế nhưng, nghênh đón hắn, cũng chỉ thái độ không chút thay đổi của hai người binh sĩ. Hai người này, căn bản là ngay cả nói cũng không nói lấy một lời.



Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, khi mà ngày dần dần sáng lên, đột nhiên, dưới tầng một nhà khách, có hai chiếc hồng kỳ chậm rãi chạy vào trong. Nhìn xuyên qua cửa sổ xuống phía dưới, ông cụ lúc này cũng là một khuôn mặt rất nghiêm túc bước từ trên xe xuống.




Sau một lát, cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài, ông cụ cũng đã bước vào trong. Nhìn Nhiếp Chấn Bang, câu đầu tiên mà ông cụ mở miệng nói chính là:



- Không sai, đáng giá là cháu trai của Nhiếp gia, uy vũ bất khuất. Biết đạo lý tiến thối. Nhưng mà, lần này, cháu không thể ở lại thủ đô được nữa.



Câu nói ban đầu còn khiến Nhiếp Chấn Bang có chút mừng rỡ. Phải biết một điều là, trong trí nhớ của Nhiếp Chấn Bang, mặc kệ là kiếp trước hay là hiện tại, số lần ông cụ khen ngợi đời thứ ba có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay. Cho dù là Nhiếp Gia Lương làm người thừa kế của đời thứ ba cũng chỉ có một lần duy nhất mà thôi.



Thế nhưng, câu nói tiếp theo cũng khiến Nhiếp Chấn Bang có chút giật mình. Suy đoán trong lòng hắn, cũng được chứng thực rồi. Ngay cả ông cụ, ngay cả Thủ trưởng đều phải tránh đi lưỡi gió. Hành động nhằm vào chính hắn lần này, người đứng phía sau đã rất rõ ràng rồi. Và cũng chỉ có vị đó, mới có thể khiến cho Thủ trưởng thỏa hiệp.



Đương nhiên, đây cũng không có nghĩa là Thủ trưởng và ông cụ sợ vị đó. Đã đứng tới cái độ cao giống như mấy người ông cụ này rồi, có đôi khi, chuyện cần lo lắng cũng như cố kỵ cũng nhiều lắm. Nếu như đứng vào trường hợp này chỉ là một cán bộ cấp tỉnh, thành phố thì cùng lắm cũng chỉ là cá chết lưới rách. Nhưng mà, ở cái độ cao này, chỉ một cái rút dây động rừng thôi, có đôi khi có thể tạo ra ảnh hưởng đến không chỉ riêng một nơi, một vùng mà là cả toàn quốc.



Cũng chỉ là ngây người một chút, Nhiếp Chấn Bang lập tức liền gật đầu nói:




- Cháu đã biết. Cháu không có ý kiến gì.



Nhìn bộ dạng hào hiệp của Nhiếp Chấn Bang, trên khuôn mặt của ông cụ cũng lộ ra một tia tán thưởng. Biểu hiện của cái đứa cháu này, khiến cho ông cụ cảm thấy rất ngoài ý muốn, nhưng song song cũng khiến ông cảm thấy rất hiếu kỳ đối với phía thông gia chưa từng gặp mặt bao giờ này. Một vị nhân sĩ dân gian, làm thế nào lại có thể giáo dực được một người xuất sắc đến như thế chứ. Thế nhưng, Nhiếp lão lại không biết một điều là, biểu hiện lúc này của Nhiếp Chấn bang hoàn toàn là do kết quả của một lần sống lại.



Ngay lập tức, ông cụ cũng gật đầu nói:



- Cháu có thể nghĩ thông suốt được như vậy thì đó là hay nhất. Lần này, ông chuẩn bị cho cháu tới tỉnh Thiên Sơn, đi quân khu Tây Bắc. Nhiếp gia xuất thân là từ quân đội. Thân là con cháu của Nhiếp gia, đến cái lò luyện lớn là quân đội này đi, chăm chỉ tôi luyện một phen.



Nói đến đây, sắc mặt của ông cụ cũng trở nên nghiêm túc lên. Ông nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:



- Chấn Bang à, Lý Khang của nước Ngụy thời Tam Quốc đã từng bàn luận trong “Luận Vận Mệnh” là: Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi; đôi xuất vu ngạn, lưu tất thoan chi; hành cao vu nhân, chúng tất phi chi. Tiền giám bất viễn, phúc xa kế quỹ. (Khuyên mọi người không nên quá mức ngạo tài, thích gây nổi bật, phải biết hòa hợp với người chung quanh, nếu không sẽ rất dễ bị ngôn luận cũng như những người xung quanh xa lánh. Kẻ đi sau phải biết hấp thu bài học của kẻ trước, không nên đi vào vết xe đổ)



Lại dừng một chút, ông cụ nói rất thấm thía:




- Chấn Bang à, lần này cháu gặp phải tai bay vạ gió. Đó cũng không phải là không có liên quan tới sự đường hoàng quá mức của cháu trong suốt hơn một năm nay ở thủ đô. Ông mong rằng, lần này cháu tới quân đội, nhất định phải cẩn thận suy nghĩ lại cho kỹ. Mặt khác, về thân phận của cháu, ông đã giúp cháu xử lý tốt rồi. Cháu chính là một binh sĩ xuất thân từ sinh viên đến từ Yến Bắc, Nhiếp Chấn Bang. Cũng chính là một người dân chúng bình thường mà thôi. Cháu có hiểu ý của ông không? Ba năm, sau ba năm nghĩa vụ quân sự, ông mong muốn là có thể được thấy một Nhiếp Chấn Bang càng trưởng thành, chín chắn hơn, được thấy một Nhiếp Chấn Bang có thể chống đỡ được toàn bộ Nhiếp gia. Cháu hiểu chứ?



Lúc này, trong nội tâm của Nhiếp Chấn Bang cũng là một trận quay cuồng nổi lên. Ông cụ đây là có ý gì? Muốn biểu hiện rõ thái độ của ông sao? Là chuẩn bị coi chính hắn là một đối tượng bồi dưỡng trọng điểm sao? Xua tan những mê hoặc hấp dẫn này, Nhiếp Chấn Bang cũng đã tỉnh táo lại. Mặc kệ sau đó sẽ thế nào, tóm lại bản thân hắn phải tạo ra thành tích mới được. Ý tứ của ông cụ đã rất rõ ràng rồi. Lần này qua đó, chính hắn coi như là một người rất bình thường. Đã không còn đặc quyền, đã không còn bất cứ ueu thế gì cả. Nhiếp Chấn Bang ngay lập tức liền gật đầu nói:



- Ông nội, cháu hiểu được, Xin ông yên tâm. Cháu sẽ không để cho ông cùng với ông Nam Tầm thất vọng đâu.



Ông cụ lúc này có vẻ rất vội vã. Theo một hành động này của đồng chí Húc Nhật, bầu không khí của cả nước đều trở nên có chút khẩn trương. Biểu hiện ra ngoài thì tranh đấu giữa phái cải cách và phái bảo thủ tựa hồ đang từ từ xẹp xuống. Thế nhưng, đây gần như chỉ là một sự yên tĩnh mặt ngoài trên truyền thông của quốc gia mà thôi. Phía dưới các địa phương, cái loại tranh đấu này đang có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng. Đây là sự yên tĩnh cuối cùng trước trận quyết chiến.



Buổi sáng, Nhiếp Chấn Bang liền ngồi trên chiếc xe quân sự của quân số 29. Dưới sự bảo hộ của một tốp binh sĩ, Nhiếp Chấn Bang đi thẳng từ khu ngoại ô phía Nam của thủ đô tới sân bay quân sự, bay thẳng tới chỗ của quân khu Tây Bắc, thành phố Cam Châu.



Hiện giờ, bên trong sân bay quân dụng Cam Châu của quân khu Tây Bắc, các tân binh từ khắp các nơi trên cả nước đã ngồi đầy nơi này rồi.



Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng đang tụ tập bên trong đoàn người, nếu so với những người khác đều đang đeo theo một cái ba lô lớn thì, bộ dạng hai tay trống trơn của Nhiếp Chấn Bang, trừ bỏ bộ quân phục mặc giống những người khác ra, vào thời điểm này có vẻ cực kỳ khác loài.



Đúng lúc này, một chiếc xe jeep hở mui chạy thẳng về phía này. Người quân nhân dẫn đầu lập tức liền hô to:



- Tập hợp!



- Nghiêm!



Trên xe jeep, ngồi ở vị trí phó lái chính là một người quân nhân ước chừng khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, vẻ mặt rất khí thế. Ánh mắt lướt qua một vòng trên mặt đám tân bình, sau đó người đàn ông mở miệng nói:



- Tất cả các tân binh trứng, chào mừng các cậu tới đại Tây Bắc.