Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 548: Cảnh phỉ câu kết




Theo lý mà nói, bình thường bức thư mà viết cho chủ tịch thành phố hoặc bí thư tỉnh ủy đầu tiên là phải giao cho các thư kí của lãnh đạo, như bức thư nặc danh này tất cả đều không có một chút theo cái trình tự thông thường đó.

Nhưng Dịch Sướng lúc này đây lại giao cho Nhiếp Chấn Bang một lá thư nặc danh, trong đây chắc chắn là có ẩn tình gì đó, khiến cho Nhiếp Chấn Bang có chút cảnh giác.

Mở thư ra, đập vào mắt là những con chữ viết rất đẹp, ngay ngắn.

“Kính thưa chủ tịch Nhiếp Chấn Bang, tôi là một cán bộ bình thường của quận Đồng Bình, ở đây tôi xin tố cáo cục trưởng cục công an kiêm phó chủ tịch quận chúng tôi Triệu Trác Bân. Triệu Trác Bân ở quận Đồng Bình cấu kết, làm bảo kê cho vài tổ chức xã hội đen.Ở đây những chỗ ăn chơi, sòng bạc đã làm tha hóa một số cán bộ và việc kiếm tiền từ những nơi bất chính này đà khiến cho không ít gia đình nhà tan của nát, dân chúng phẫn nộ.

Chủ tịch Nhiếp, tôi biết ngài bận trăm công nghìn việc, nên không dám làm phiền ngài. Để thể hiện tính chân thực và đáng tin của sự việc trên tôi xin lấy một ví dụ điển hình- chính là tôi đây. Vợ tôi là bác sĩ của bệnh viện quận Đồng Bình, gia đình rất hòa thuận, hạnh phúc, trong một lần tình cờ, vợ tôi thắng được một trận nhỏ, nhưng cũng chính vì sựu may mắn đó mà dần dần vợ tôi bắt đầu nhiễm thói cờ bạc, không những làm tiêu tan toàn bộ tài sản và số tiền tích lũy được, mà có lần vợ tôi còn nợ mấy chục vạn tệ, vì không chịu được áp lực và gánh nặng tiền bạc nên cô ấy đã chọn cách ly hôn cuối cùng thì tự sát.

Chủ tịch, con người như hắn ta chính là khối u ác tính, là cặn bà của xã hội. Tôi hi vọng ngài và ủy ban nhân dân thành phố có thể vì những người dân nghèo khổ chúng tôi mà diệt trừ khối u ác tính này.

Chủ tịch Nhiếp, tôi tin tưởng ngài là một chủ tịch tốt, từ vụ án tập đoàn Á Hải tôi đã nhìn ra được ý chí và sự chính trực của ngài, nhìn thấy ngài một con người không sợ quyền lực , kiên trì với con đường mà mình đã chọn. Cuối cùng tôi xin thành khẩn cầu xin ngài chủ tịch hãy điều tra và sử lý Triệu Trác Bân và nhóm xã hội đen này.

Ký tên: bộ y tế quận Đồng Bình - Lưu Mật Huy”

Xem hết lá thư, Nhiếp Chấn Bang rơi vào trạng thái trầm tư, Lưu Mật Huy này cũng giỏi tính toán thật, đoạn cuối cùng rõ rãng là có ý khích tướng, nếu như mà Nhiếp Chấn Bang không điều tra vụ này thì chẳng phải là thùng rỗng kêu to hay sao?

Nhưng Nhiếp Chấn Bang giờ phút này cùng không thèm để ý, nếu đã không có tên, không có địa chỉ thì rõ ràng là một bức thư nặc danh, Nhiếp Chấn Bang không thể quá chú trọng. Từ sau vụ án tập đoàn Á Hải một loạt các rắc rối xảy ra, hai tháng trước là những cơn mưa thư tố cáo như thế này, Cục Thông tin Đối ngoại, Ủy ban Kỷ luật thành phố, thậm chí Thành ủy ngày nào cùng thu được không ít thư .

Trên thực tế, nội dung lá thư tố cáo này hoặc là lập lờ nước đôi hoặc là hoàn toàn bịa đặt, chính vì vậy mà ngay sau đó thành phố đã đưa ra một vài phương án nhân sự, chỉ có như vậy mới có thể chặn được những tin tức không hay như thế này.

Nhưng, chuyện lần này không giống với những lần trước, có tên tuổi, có địa chỉ, đơn vị công tác rõ ràng, theo nguyên tắc và ký luật của Đảng thì một cán bộ pháp chế muốn tin tưởng việc này cũng phải hiểu rõ sự tình, không có chứng cứ xác thực, tố cáo lung tung cán bộ, nói xấu cấp trên, đây là một tội không hề nhẹ, nếu như điều tra ra, sự thật không phải như vậy việc người này bị đuổi việc thì là một chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.

Cho nên, dựa vào cái tên này, Nhiếp Chấn Bang cũng tin được vài phần, lặng người một lúc, Nhiếp Chấn Bang cất lá thư đi, rồi đi ra khỏi nhà hàng.

Đúng lúc đó ở cửa nhà hàng, bí thư thành ủy Lý Thái Thạch cũng đứng đó, mặt đã có chút đỏ, chứng tỏ hôm nay hắn cũng khá vui vẻ. Hạng mục đường cao tốc Vọng Thiên chứng thức đưa vào sử dụng , đây là một chuyên vui đáng để uống vài ly chúc mừng.

Lý Thái Bạch nhìn Nhiếp Chấn Bang rồi cười:

- Chấn Bang, cậu đi đường dài chắc là cũng mệt rồi, cậu nên trở về sớm mà nghỉ ngơi đi, sức khỏe là vốn quý của con người, cậu chính là người chịu trách nhiệm chính trong việc xây dựng kinh tế thành phố Vọng Hải, cậu tuyệt đối không thể suy sụp được.

Ở cửa chính của nhà hàng, chiếc xe hơi chuyên dùng của chủ tịch đã đợi sẵn ở đó, Nhiếp chấn bang và Lý Thái Thạch đi vào xe trước, sau đó là những cán bộ còn lại cũng tự động lên xe. Đây là một quy tắc luận bất thành văn của cơ chế bây giờ, mọi người đều quen rồi, từ trước đến giờ không cần ai phải nói ra. Đoàn xe ra khỏi nhà hàng ra đến đường cái thì tự nhiên đường ai người ấy đi.

Sau khi xe chạy vào đường cao tốc Vọng Hải, Lý Cư bằng ngồi đằng sau phụ lại cũng xoay người lại, mở quyển sổ ghi chép trên tay và báo cáo:

- Chủ tịch, đây chính là lịch trình mới mà trưởng ban thư kí vừa mới gửi qua, tôi lầy nó ở chỗ trưởng ban thư kí Dịch, ngài có muốn xem qua không ạ?

Đi theo Nhiếp Chấn Bang cùng phải được 10 Tháng rồi, Lý Cư Bằng ít nhiều cũng hiểu được tính cách của Nhiếp Chấn Bang, đây là một con người điển hình của sự nghiêm túc, ngay cả việc xem nhật trình cũng vậy đây không phải chuyện lần một lần hai, chính vì vậy mà Lý Cư Bằng mới nói như vậy

Nhiếp Chấn Bang liền khoát tay và nói:

- Đọc đi, Cư Bằng.

Lý Cư Bằng nghe xong thì liền gật đầu và nói:

- Chủ tịch, công việc của bên thư kí An vừa mới tiến hành, họ đang suy nghĩ về một vì trường hợp có thể xảy ra, trừ phi ngài muốn ra mặt, còn nếu không thì bên trưởng ban thư kí Dịch và An sẽ tự thương lượng

Về vấn đè này, Nhiếp Chấn Bang cũng có thể hiểu được, hiện tại thì bộ máy chính quyền của thành phố Vọng Hải khá là hòa hợp, quan hệ của chủ tich thành phố và thư kí có thể nói là khá tốt, trưởng ban thư kí thành ủy và trưởng ban thư kí ủy ban nhân dân thành phố đều là những quản gia giỏi, một người thì là quản gia của ủy ban nhân dân thành phố, một người thì là quản gia của thành ủy, đều là làm việc vì lãnh đạo, trong công việc thì đây là một sự hợp tác quá bình thường.

Ngày mai ở Thượng Biện, tham dự lễ tái khởi công chính thức của trung tâm tài chính Viễn Đông

- Buổi chiều tham dự hội nghị tọa đàm về hệ thống tài chính sau đó cùng các đồng chí phụ trách của các đơn vị, tổ chức tài chính trong thành phố nghiên cứu, thảo luận về vấn đề nên đầu tư tài chính như thể nào để thúc đẩy phát triển kinh tế của thành phố. Buổi tối, tại nhà hàng Vọng Hải tiếp đãi đoàn khảo sát thành phố Tuyền Hải và cùng đi ăn tối. con người Lý Cư Bằng nói ít làm nhiều,là một thư kí hiểu rõ được những thói quen của lãnh đạo, có người ưa kể chi tiết, có người lại thích hình thức trực tiếp, không ai giống ai. Hiểu rõ được thói quen và phong cách làm việc của lãnh đạo, đó chính là một sự khởi đầu hoàn hảo.

Lúc này Nhiếp chấn Bang vẫn đang suy nghĩ , lá thư lúc tối nay khiến hắn không thể nào yên tâm được. Ngày mai hắn phải đến quận Đồng Bình xem xét.

Đột nhiên Nhiếp Chấn Bang buột miệng:

- Trung tâm tài chính Viễn Đông, Công ty khai khoáng Long Hoa đúng là một cái tên hay , nghe rất thuận tai, phương án xây dựng cũng đã được sửa đổi. ban đầu định đặt là tòa nhà tầng B, cũng đã chuẩn bị xây dựng rồi, đây chính là đại sự của thành phố Vọng Hải đúng với tiêu chí xây dựng. Tuy nhiên, ngày mai, tôi không đi hãy bảo phó chủ tịch Tường Thiên đi thay tôi, về vấn đề đầu tư tôi sẽ đích thân gọi điện thoại giải thích với họ.

Còn về hội nghị tọa đàm tiền tệ, thì do phó chủ tịch Lưu đi,dự án Á Hải đúng là ảnh hưởng không nhỏ đến ngành tài chính của thành phố, điều quan trọng nhất là làm tiêu tan sự lo lắng của bọn họ, khiến họ hoàn toàn tin tướng vào dự áng phát triể kinh tế của thành phố Vọng Hải.

Còn bên thành phố Tuyền hải, nói đến đây Nhiếp Chấn Bang dừng lại, quay sang nói với Lý Cư Bằng:

- Cư Bằng, nghe nói lần này chủ tịch thành phố Tuyền Hải Diệp Kế Phu dẫn theo phu nhân?

Lý Cư Bằng khẽ gật đầu:

- Vâng, thưa chủ tịch đúng là như vây.

Đây đúng là một sự phiền phức thật rồi, Nhiếp Chấn Bang đăm chiêu suy nghĩ, hắn cũng đã nghe nói qua, đây cũng không phải là vấn đề to tát gì cả, thành phố Tuyền Hải là một thành phố cấp ba của tỉnh Phúc Kiến, so với Vọng Hải vẫn thấp hơn một bậc. Không thể sánh ngang được nhưng vấn đề ở chỗ là Diệp Kế Phu, là Diệp gia cũng có thể nói là em họ của mẹ Diệp Thục Nhàn, theo vai vế phải gọi y là cậu. Đây mới chính là vấn đề nan giải.

Mẹ Diệp Thục Nhàn tuy không phải là mẹ đẻ cuả Nhiếp Chấn Bang nhưng nhiều năm qua thật tình mà nói giữa hai mẹ con nếu nói làkhông có tình cảm thì là nói dối. Suy nghĩ một lúc, Nhiếp Chấn Bang lên tiếng:

- Vấn đề đoàn khảo sát thành phố Tuyền Hải trước hết cứ gác lại đã, tới chiều rồi mới quyết định. Ngày mai, tôi đến bộ y tế quận Đồng Bình thị sát, điều tra nghiên cứu, cậu hãy gọi điện báo trước cho Tào Phượng Lâm và Lương Hải Ba.

Lý Cư Bằng nghe thấy vậy hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, là một thư kí khả năng thích nghi là điều bắt buộc phải có. Lối tư duy suy nghĩ của lãnh đạo có lúc không thể nào dùng lý lẽ thông thường mà phán đoán, lời nói của cấp trên là mệnh lệnh, suy nghĩ này phải luôn luôn ở trong đầu của kẻ bề tôi.

Không nghi ngờ, ngơ ngác, lý Cư bằng lập túc xoay người, sau khi đã ngồi ngay ngắn, cầm lấy quyển danh bạ của cán bộ thành ủy, rồi gọi điện cho Bí thư Tào:

- Là bí thư Tào?

Bí thư quận ủy quận Đồng bình lúc đó đang nghỉ ngơi, nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên, Tào Phượng Lâm lồm cồm ngồi dậy.

Muốn làm cán bộ trong cái thể chể này phải có vài tố chất, đây là điều bắt buộc phải có, đây là điều không cần phải nói ra, phải chuẩn bị sẵn một số kĩ năng , không có thì không thể sống được, trong đó có việc phải ghi nhớ số điện thoại của lãnh đạo, điều thứ hai chính là cũng phải biết số điện thoại của thư kí cấp trên. Ai cũng nói phải thận trọng với cấp trên nhưng trong cái cơ chế ngày nay, cũng phải cẩn thận với thư kí của sếp.

Đây chính là số điện thoại của Lý Cư Bằng, Chủ tịch Nhiếp có chuyện? Tào Phượng Lâm không dám chậm trễ, vội vàng nghe điện thoại, không thấy bên kia nói, liền chủ động :

- Bí thư Lý, xin chào, không biết lãnh đạo có gì dặn dò?

- Xin chào Bí thư Tào, chủ tịch dặn tôi nói với ngài vài việc, trưa ngày mai, chủ tịnh sẽ đến chỗ các ngài thị sát công tác y tế, hi vọng Bí thư Tào sẽ giúp đỡ, hỡ trợ trong công việc.

Lý Cư Bằng đi thẳng vào vấn đề, nói luôn mục đích của cuộc điện thoại.

Tào Phượng Lâm có chút bất ngờ, thị sát công tác y tế , chẳng nhẽ chủ tịch Nhiếp chuẩn bị có kế hoach gì sao. Nghĩ vậy nhưng Tào Phượng Lâm vần tươi cười lắm:

- Bí thư Lý, cảm ơn ngài rất nhiều, sau này nếu có cơ hội tôi xin mời ngài đi dùng bữa, đến lúc đó mong ngài có thể hiếu cố cho.

Uy tín của Nhiếp Chấn Bang ở Thành phố Vọng Hải càng ngày càng lớn,cũng vì thế mà Lý Cư Bằng cũng được thơm lây

Nửa năm nay giữ chức thư kí, Lý Cư Bằng cũng đã có chút bản lĩnh, nghe thấy vậy liền cười lớn:

- Bí thư Tào, ngài quá khách sáo rồi, đầu tiên chúng ta cứ làm tốt công việc trước đã, còn chuyện dùng bữa thì khi nào có cơ hội cái đã, bây giờ tôi còn có việc , tôi xin phép.