Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 53: Người Bạn Của Lưu Côn




Nhà ga Mátxcova.



Lúc này, lộ trình trở về của Nhiếp Chấn Bang rõ ràng đơn giản đi rất nhiều.



Hai mươi triệu đô la Mỹ đã thông qua quan hệ của trong nước mà gửi vào Ngân hàng Thụy Sĩ và hơn nữa còn là gửi trong tài khoản bí mật của quốc gia. Đợi đến khi Nhiếp Chấn Bang trở về tới quốc nội, quốc gia tự nhiên sẽ chiếu theo tỉ lệ nhân dân tệ chính phủ để cấp tương ứng cho Nhiếp Chấn Bang.



Ở sân ga, Lý Lệ Tuyết và Hổ Tử đứng một bên. Suy tính tới sự đảm bảo an toàn cho Lý Lệ Tuyết, Nhiếp Chấn Bang cuối cùng vẫn để Hổ Tử ở lại. Một cô gái, đặc biệt là một cô gái xinh đẹp như Lý Lệ Tuyết vậy, Nhiếp Chấn Bang thực sự có chút lo lắng về an toàn của cô.



Nhìn Mykoyan và Gano Yanukovich đến tiễn, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, nói:



- Các ông bạn của tôi, đều hành động đi thôi. Sau khi tôi trở về sẽ lập tức chuẩn bị tốt hàng hóa. Tôi mong đợi chuyến đầu tiên của chúng ta bắt đầu đấy. Ngoài ra, Evelyna còn phải nhờ vào các anh quan tâm nhiều hơn rồi.



Mykoyan cũng gật gật đầu, sau khi hiệp định được ký, Mykoyan vì thế mà đặc biệt đi tìm hiểu một chút đồ dùng hàng ngày, quần áo và lương thực Trung Quốc ở thị trường trong nước, điều tra này không có lo lắng gì, hoàn toàn là cục diện cung không đủ cầu, điều này khiến Mykoyan cực kỳ tự tin.



Nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh, vẻ diễm lệ của Lý Lệ Tuyết không phải người bình thường có thể so sánh được. Đều nói là nước Nga mỹ nhân nhiều, da trắng nõn nà, nhưng dung mạo xinh đẹp của Lý Lệ Tuyết, cộng thêm Lý Lệ Tuyết do từ nhỏ đã tiếp nhận nền giáo dục phương Đông, khiến cho Lý Lệ Tuyết có gương mặt phương Tây nhưng lại có thần vận của phương Đông, điều này không phải mỹ nữ Nga bình thường có thế so sánh được.



Nếu không phải Lý Lệ Tuyết là người của Nhiếp Chấn Bang thì e là, Mykoyan cũng không nhịn được, lập tức Mykoyan cười nói:



- Nhiếp, cậu cứ yên tâm đi! Theo cách gọi của các cậu, tôi nên gọi là em dâu, đúng chứ? Cậu cứ yên tâm, cho dù không có mối quan hệ với Gano này thì cô gái của cậu tôi nhất định phải giúp cậu chăm sóc, có tôi ở đây, cả Liên Xô tuyệt đối không có ai dám động vào em dâu đâu.



Mykoyan nói là tiếng Nga, nhưng Lý Lệ Tuyết cũng là người tinh thông tiếng Nga, đứng ở bên cạnh lại có vẻ mặt xấu hổ, nhìn Nhiếp Chấn Bang, sắc mặt của Lý Lệ Tuyết có chút phức tạp.



Cứ cho là không có quan hệ gì đi, mình bây giờ là vì anh ta mà làm việc, hơn nữa tỉ giá hối đoái giữa đồng đô la Mỹ và đồng Rúp khiến Lý Lệ Tuyết vô cùng khiếp sợ. Đầu óc của người đàn ông này rốt cuộc là phát triển thế nào, người chạy dài ở Liên Xô như cô đều không rõ, anh ta làm sao lại biết nhiều chuyện như vậy. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi kiếm được trên chục triệu đô, hơn nữa, hiện nay trong tay mình còn có mầy trăm triệu đồng Rúp, Lý Lệ Tuyết có chút không dám tin.



Cứ cho là nhín trúng dung mạo xinh đẹp của cô đi, nhưng mà ngoại trừ lúc bắt đầu cô có chút lo lắng ra thì Nhiếp Chấn Bang căn bản cũng không có để ý tới cô là bao. Chẳng lẽ cô thật sự xấu như vậy? Lý Lệ Tuyết thậm chí cũng có chút không tự tin đối với dung mạo của mình!



Đều nói tâm tình của phụ nữ là phức tạp, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng không biết được cái loại tâm tình phức tạp này của Lý Lệ Tuyết. Nhìn Lý Lệ Tuyết một cái, hắn lập tức liền cười ha ha, nói:



- Mykoyan, đa tạ, sau này có cơ hội anh có thể để em dâu giúp anh xem xét một chút!



Nói xong, còn cố ý tự nói một câu cảm ơn tiếng Nga:



- Спасибо



Nói xong, Nhiếp Chấn Bang còn lắc lắc đầu, nhìn Lưu Côn bên cạnh, nói:



- Côn Tử, tôi nói thật, cái thứ tiếng Nga chó hoang này thật sự là ác tâm quá. Một câu cảm ơn lại gọi cái gì mà chết đi rửa đi chứ!



Lưu Côn cũng biết là Nhiếp Chấn Bang cố ý nói đùa, lập tức cũng cười, phụ họa theo:



- Tam ca, anh không biết rồi. Người đã chết đương nhiên cần tắm rửa một cái, mình không nhúc nhích được nhất định là do người sống làm rồi. Nói như vậy ngược lại là rất chuẩn xác đấy.



Vẫn là chuyến tàu mà lần trước đến ngồi, vẫn là nhân viên bảo vệ đó. Lúc này nhìn mấy người Liên Xô ở sân ga, thẻ quân đội của Bộ Quốc phòng, điều này khiến cho nhân viên bảo vệ có chút may mắn, may mà gã không động thủ. Nếu không, chính gã e là cũng tiêu rồi!



Đợi sau khi Nhiếp Chấn Bang và Lưu Côn lên tàu, dọc theo đường đi, nhưng thật ra nhân viên bảo vệ chăm sóc có thừa. Quãng đường trở về, vĩnh viễn luôn cho một cảm giác nhanh hơn rất nhiều so với khi đi.



Vào buổi chiều thì đoàn tàu đến nhà ga Chita. Ba người liền tìm một khách sạn nghỉ ngơi, sau đó đợi đến hơn mười giờ tối mới chạy tới phía bên này biên giới.




Có Đại Long, người vô cùng quen thuộc quy luật tuần tra của quân đội Liên Xô ở đây, ba người đương nhiên là về đến nước không nguy hiểm gì.



Trong một khách sạn ở Mãn Châu Lý, Đại Long lúc này có lẽ cũng cảm nhận được nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, lập tức đứng lên nói:



- Tam thiếu gia, nhiệm vụ của tôi hoàn thành. Tôi phải trở về bộ đội đây !



Nhiếp Chấn Bang nhìn Đại Long, người thanh niên này có thân thủ cao cường, quan trọng hơn là không nhiều chuyện, không lắm miệng, thật ra cũng là một sự lựa chọn rất thích hợp để làm cảnh vệ. Hơn nữa, năng lực ở mặt khác của anh ta cũng rất tốt. Trải qua tiếp xúc trong khoảng thời gian này, Nhiếp Chấn Bang dùng được cũng có chút thuận tay rồi.



Lập tức, Nhiếp Chấn Bang từ trong túi lấy ra một xấp đô la Mỹ, đặt lên bàn và nói:



- Đại Long, cầm lấy đi, coi như là chút thành ý của tôi, khoảng thời gian này anh và Hổ Tử đều vất vả rồi, chút tiền này cầm về mua sắm thêm đồ đạc gia dụng.



Đại Long lúc này lại đứng thẳng lên, nghiêm túc nói:



- Tam thiếu gia, tôi chỉ là theo lệnh làm việc. Cậu làm như vậy, tôi kiên quyết không thể nhận được.




Không tham tiền, biết quy củ, đây lại là ưu điểm, Nhiếp Chấn Bang cũng không nói gì nữa, quân nhân như vậy, nguyên tắc là bắt buộc phải chú ý, thật sự muốn dùng quyền lực của mình để ép anh ta thì đó là vô lý rồi. Nhìn Đại Long, Nhiếp Chấn Bang lập tức cười nói:



- Được, anh đã kiên quyết tôi cũng không miễn cưỡng anh. Có điều, Đại Long à, có hứng thú theo tôi hay không, Quân đoàn trưởng của các anh ở đâu tôi đi nói chuyện, anh và Hổ Tử không cần lo lắng.



Lần này Đại Long lại không kiên quyết, sau khi trầm tư một lúc liền mở miệng, nói:



- Tôi không có ý kiến gì, tất cả đều do tam thiếu gia sắp xếp.



Lập tức, sau khi Nhiếp Chấn Bang gọi điện cho Viên Hưng Hoa, Viên Hưng Hoa đương nhiên sẽ không vì một binh sĩ mà cự tuyệt Nhiếp Chấn Bang, ông ta vô cùng sảng khoái đồng ý, đến thủ tục thôi quân dịch cũng không cần Đại Long và Hổ Tử qua làm. Sau khi bên quân đội xử lý xong sẽ đưa đến bên Ban chỉ huy Quân sự địa phương của Đại Long và Hổ Tử.



Lần này trở về, ba người đều không đi lại bên đông bắc mà là từ tỉnh Thảo Nguyên bên này xuyên qua trực tiếp xuôi nam về thủ đô.



Chiều ngày hôm sau, hơn năm giờ, đoàn người mới vất vả mệt mỏi đến thành phố Đại Lương, thủ phủ của tỉnh Thảo Nguyên.



Sau khi thuê xong phòng ở khách sạn Thảo Nguyên, Lưu Côn lại đột nhiên nói:



- Tam ca, tôi có một người bạn học tiểu học, cha hắn sau này điều đến Thảo Nguyên, nghe nói bây giờ là Phó Chủ tịch tỉnh Thảo Nguyên, nếu không, tôi gọi đến ăn bữa cơm xem thế nào?



Ở trong đám người thái tử, bình thường gọi người người lớn tuổi trong nhà đều là ông cụ, bà cụ, gọi cha thì thường là ông già.



Nhiếp Chấn Bang nhìn Lưu Côn một cái, trong nhà Lưu Côn, bởi vì ông nội sớm đã thành liệt sĩ nên Lưu gia ở thủ đô không được tốt, hiện nay cha của Lưu Côn cũng mới là một Bí thư Quận ủy mà thôi. Vì vậy, Lưu Côn mới thể hiện thành thục hơn nhiều so với người khác.



Lần này đi ra ngoài, hành động của hắn rất rõ ràng là gây sốc cho Lưu Côn, xem ý tứ này là có chút cảm giác muốn kéo người bạn thuở nhỏ này lại một chút đây.



Nhiếp Chấn Bang liền mỉm cười, cũng sẽ không ngốc đến nỗi đi vạch trần. Làm một kẻ ở trên thì phải có cách mà điều khiển kẻ dưới. Đây là một tố chất bắt buộc phải có, không những mình phải đạt được lợi mà có lúc, khi thích hợp cũng cho cấp dưới chút lợi, thậm chí để thuộc hạ có thể cho người khác chút lợi, như vậy mới có thể có người sống chết giúp mình làm việc. Nhiếp Chấn Bang cũng tin Lưu Côn không phải là người không có nguyên tắc, bắn tên không đích. Anh ta lúc này đã muốn đem người bạn này của anh ta đến giới thiệu quen biết với hắn, muốn dẫn dắt người bạn này của anh ta, Nhiếp Chấn Bang tin rằng, Lưu Côn là người có chừng mực.



Nhìn Lưu Côn, Nhiếp Chấn Bang có ý không vấn đề gì, nói:



- Ồ? Đã có bạn ở đây thì đương nhiên là phải gặp mặt rồi, chúng ta định địa điểm trước rồi cậu gọi bạn của cậu tới đây đi!