Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 496: Cơn bão bắt bớ




Cùng với luận điệu này của Trương Tổ Tư, cả phòng họp biến thành một cái chợ. Người nói qua kẻ nói lại vô cùng náo nhiệt.

Lúc này, Vương Á Quang cao giọng nói:

- Các đồng chí, xin hãy trật tự, xin hãy trật tự. Tôi thấy tạm thời tranh luận cũng không có kết quả gì. Hay là như thế này, tạm nghỉ một lát, đã họp một tiếng rồi, tranh luận tiếp cũng không ra được vấn đề gì cả. Giờ đã là buổi trưa rồi, tất cả nghỉ ngơi trong phòng nghỉ, bình tĩnh lại một chút, ăn bữa cơm nhanh. Bí thư Thạch có thể tranh thủ lien hệ báo cáo với Tỉnh ủy một chút, nghe ý kiến của Tỉnh ủy. Sau khi nghỉ hai tiếng thì chúng ta tiếp tục thảo luận vấn đề này. Thế nào?

Cuộc họp Thường vụ lần này vốn đã rất cấp bách rồi. Mặc dù nói là Thạch Nghị Vũ vừa chín giờ sáng đã thông báo họp, nhưng lúc đó Nhiếp Chấn Bang lại đang khảo sát bên ngoài. Lề mà lề mề lấy ra một đống lý do, kéo dài thời gian đến tận mười một giờ trưa mới bước vào cửa.

Đối với cuộc họp lần này, Nhiếp Chấn Bang cũng rõ ràng rằng, chẳng qua là lấy được những hàng hóa và chứng cứ, nhân chứng mà quân phân khu đang giữ kia để làm báo cáo. Trong thời gian ba ngày không có chút động tĩnh gì. Mặc dù nghe nói cấp trên đã thành lập tổ chuyên án, còn là mệnh lệnh mà Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật trung ương Trang Ái Quốc đích thân ký kết. Nhưng tổ chuyên án một ngày chưa đến đây thì Nhiếp Chấn Bang phải chịu áp lực thêm một ngày.

Ba ngày sau đã không còn lý do gì nữa rồi. Lúc này Nhiếp Chấn Bang chỉ có thể chơi xấu, kéo dài thêm một giờ được một giờ, kéo thêm một ngày được một ngày.

Nghe thấy lời nói của Vương Á Quang, Thạch Nghị Vũ sa sầm mặt mày, hừ lạnh một tiếng, nhưng lại tỏ thái độ bất mãn của mình với đám người Tề Tư Nguyên, Lâm Mặc Hàn với Lưu Á Phu, lập tức đứng lên, đi thẳng ra ngoài.

Không ai rời đi quá xa. Lúc này Thạch Nghị Vũ cũng đang nghỉ ngơi ở phòng làm việc của mình, mấy người Trương Tổ Tư, Lưu Tư Tồn với Triệu Định Quang đều theo sau đi vào nghỉ ngơi trong văn phòng. Nhiếp Chấn Bang lại ngồi ở bên cạnh, đang ngâm một gói mỳ ăn liền.

Tương Lệ, Triệu Phi đứng bên cạnh, Trương Tranh Quang không động đũa, tay kẹp điếu thuốc, hít sâu. Giờ đây ở cái thành phố Vọng Hải này, chịu áp lực lớn nhất, ngoài Nhiếp Chấn Bang ra thì chính là anh ta. Trương Tranh Quang có chút không chịu nổi nữa rồi. Cấp trên đã truyền tin, điều lệnh của mình sắp đến rồi, cùng với điều lệnh còn có cả tư lệnh mới được bổ nhiệm ở quân phân khu Vọng Hải. Lúc này Trương Tranh Quang rất rõ sau khi tư lệnh mới được bổ nhiệm thì mình cũng xong rồi. Hiện giờ chỉ có thể cắn chặt răng không buông. Hy vọng Nhiếp Chấn Bang lúc cuối cùng có thể xoay chuyển Càn Khôn, nếu như vậy, mình rời đi là được lên chức rồi.

Ba người Tề Tư Nguyên, Lâm Mặc Hàn và Lưu Á Phu ngồi cùng nhau đều im lặng ăn cơm, Vương Á Quang thản nhiên nhất, nằm dài trên ghế sa lon, có cảm giác là rất bàng quan.

Hai giờ chiều, cuộc họp thường vụ Vọng Hải sau khi bị cắt đứt hơn nửa giờ lại chuẩn bị bắt đầu. Lại quay lại chỗ ngồi của mình, cơn tức giận của mỗi thường ủy đều giảm đi rất nhiều.

Lúc này, Thạch Nghị Vuc lại ngồi im bất động. Bên cạnh, Trương Tổ Tư xung phong nói:

- Tiếp tục vấn đề vừa nói, tôi thấy đồng chí Nhiếp Chấn Bang trong vụ bắt giữ vụ án buôn lậu đặc biệt lớn ở Vọng Hải, tồn tại một nghi vấn vi phạm nghiêm trọng. Sau khi bắt giữ những lãnh đạo của tập đoàn buôn lậu, không những không chuyển giao ngay cho Cục công an Vọng Hải và Ủy ban Kỷ luật Vọng Hải tiếp tục tiến hành điều tra, ngược lại lấy cớ cưỡng ép tạm giữ người bị tình nghi phạm tội. Trên phương diện này, đồng chí Nhiếp Chấn Bang, có phải có liên hệ gì với ông trùm giấu mặt nào đó của tập đoàn buôn lậu hay không không thể hiểu hết. Tôi đề nghị, giơ tay biểu quyết, đồng ý để quân phân khu lập tức thả người, và, lập tức tạm thời cách chức điều tra với đồng chí Nhiếp Chấn Bang!

Xem ra, đây là sách lược của Thạch Nghị Vũ rồi. Tạm giữ ba ngày, việc này quả thực không phải tư duy phá án bình thường. Trên phương diện này, nghe có vẻ như là thật sự có một chút nghi ngờ bao che. Bởi vì, ai cũng rõ ràng, điều tra án trọng cần nhanh, chuẩn, có chứng cớ xác thực. Giờ đã kéo dài mấy ngày, tập đoàn buôn lậu nhận được tin tức, đương nhiên nhiên đã làm xong chuẩn bị vẹn toàn.

Đây là tư duy bình thường, lời nói của Trương Tổ Tư khiến cho Lâm Mặc Hàn và Lưu Á Thiên đều phải ngậm miệng. Dù sao hai người cũng chỉ vừa có được sự thừa nhận của Nhiếp Chấn Bang. Có nhiều việc đều phải tìm hiểu sâu hơn, nên có nghi hoặc là điều tất yếu.

Lời nói vừa dứt, Thạch Nghị Vũ liền giơ tay nói:

- Tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí Tổ Tư, lập tức áp dụng biện pháp với đồng chí Nhiếp Chấn Bang. Lệnh cho quân phân khu Vọng Hải lập tức giao những người bị tình nghi cho Cục công an Vọng Hải.

- Tôi cũng đồng ý!

Người nói chính là Triệu Định Quang phó Chủ tịch thường vụ.

- Tôi không có ý kiến.

Lần này là Lưu Tư Tồn.

Ngay sau đó Bí thư công ủy khu công nghệ cao Triệu Phi và chủ tịch Mặt trận tổ quốc Tưởng Lệ sau khi do dự một chút, cũng đều giờ tay bỏ phiếu.

Ánh mắt Thạch Nghị Vũ lại nhìn sang Vương Á Quang, Lưu Á Phu, Lâm Mặc Hàn và Trương Tranh Quang ở bên cạnh. Ánh mắt này mang theo một tia đốc thúc.

Lúc này Vương Á Quang lại cười ha hả mà nói:

- Chuyện này tôi không hiểu rõ, tôi bỏ quyền biểu quyết.

Câu nói này khiến cho Thạch Nghị Vũ hận tới mức ngứa cả răng, nhưng không có cách nào bắt ép Vương Á Quang. Tên giảo hoạt này lẫy lừng ở Vọng Hải, lúc này cũng lộ ra răng nanh của gã.

Ngay lúc Lưu Á Phu đang do dự chuẩn bị giơ tay, thì đột nhiên cánh cửa của phòng họp bị người bên ngoài trực tiếp mở ra. Người đi phía trước nhất rõ ràng là bí thư Ủy ban kỷ luật Trung ương đồng chí Lưu Uy.

Mấy nhân viên công tác mặc bộ vest màu sẫm nối đuôi nhau đi vào. Phía bên ngoài, nhân viên công tác của Thành ủy Vọng Hải cũng đều đều đi ra, nhìn đám khách không mời mà đến này.

Đi cạnh Lưu Uy là Đinh Gia Thụ Bí thư Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy, Ủy viên Thường vụ tỉnh ủy tỉnh Phúc Kiến. Thấy cảnh này, theo bản năng Thạch Nghị Vũ cảm thấy một dự cảm không tốt.

Hai người này Thạch Nghị Vũ đều quen biết. Người phụ nữ đi đầu đó chính là Thiết nương tử tiếng tăm lẫy lừng của Ủy ban kỷ luật Trung ương, Bí thư Lưu Uy.

Lúc này nhìn đám người Ủy viên thường vụ Lưu Uy không nói gì, bên cạnh, tổ trưởng tổ 1 điều tra cán bộ lãnh đạo Đảng chính phủ chuuyên trách, Lưu Bân cũng đứng ra, nhìn xung quanh nói:

- Quấy rầy rồi. Xin hỏi, vị nào là đồng chí Thạch Nghị Vũ.

Cho dù Thạch Nghị Vũ rất không muốn trả lời, nhưng, ở tình huống này, lại không pahỉ người không quen biết, cũng phải lập tức đứng dậy:

- Chính là tôi.

Lưu Bân thản nhiên nhìn Thạch Nghị Vũ, rồi nhìn qua Nhiếp Chấn Bang một chút, rồi tiếp tục nói ngay:

- Chúng tôi là Ủy ban kỷ luật giám sát Trung Ương, đây là giấy chứng nhận của tôi.

Nói xong, Lưu Bân còn nghiêm túc tuân theo trình tự xử lý việc, lấy ra chứng nhận công tác của mình, đặt trên bàn. Về phần Thạch Nghị Vũ có xem hay không, thì cũng không liên quan gì đến Lưu Bân cả.

Lưu Bân tiếp tục trầm giọng nói:

- Đồng chí Thạch Nghị Vũ, căn cứ theo quyết định của Trung ương, tạm thời đình chỉ chức vụ Bí thư Thành ủy, Ủy viên thường vụ, Ủy viên thành ủy thành phố Vọng Hải của anh. Mời anh phối hợp với chúng tôi. Trong thời gian và địa điểm quy định, đưa ra giải thích hợp lý cho tất cả vấn đề mà chúng tôi điều tra tìm hiểu.

Nói xong, Lưu Bân ra hiệu, hai nhân viên công tác bên cạnh đã bước lên trước, một trái một phải, kẹp lấy hai cánh tay của Thạch Nghị Vũ.

Đối với những việc như thế này, Lưu Uy đã quá quen thuộc. Đến lúc Ủy ban kỷ luật Trung ương ra mặt rồi. Những cán bộ lãnh đạo Đảng chính quyền dưới đây thực sự rất ít người có thể tự mình đi. Về cơ bản, đều hai chân đã khuỵu rồi.

Nhưng, vẫn chưa hết. Đúng vào lúc Trương Tổ Tư hết hồn, lúc ánh mắt Triệu Định Quang trốn tránh sắc mặt trắng bệch của Lưu Tư Tồn, Lưu Uy nói một lần nữa:

- Vị nào là đồng chí Triệu Định Quang, đồng chí Lưu Tư Tồn và đồng chí Trương Tổ Tư.

Lúc này, không cần ba người trả lời, phía bên cạnh, Lâm Mặc Hàn đã đứng dậy, chỉ:

- Đồng chí, ba đồng chí này là Trương Tổ Tư, Triệu Định Quang và lưu Tư Tồn.

Đối với ba người, đến cả tuyên bố Lưu Uy cũng lược bỏ, trực tiếp vung tay, trầm giọng nói:

- Đưa đi.

Đợi sau khi cả ba người đều bị đưa ra ngoài, Lưu Uy cũng đi ra, Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trung ương này vốn không thích gì thái độ của Nhiếp Chấn Bang.

Nhưng, thời gian trôi qua, cùng với sự hiểu biết sâu hơn về Nhiếp Chấn Bang, cách nhìn của Lưu Uy với Nhiếp Chấn Bang cũng có thay đổi rất lớn, đây là một cán bộ của lý tưởng Chủ Nghĩa thực sự. Thanh niên như vậy là điều may mắn cho quốc gia, cho dân tộc.

- Đồng chí Chấn Bang, ta lại gặp nhau rồi.

Lời nói ôn hòa của Lưu Uy, khiến cho những lãnh đạo Thường vụ còn sót lại của Thành ủy Vọng Hải này đều có chút hoảng sợ. Quả nhiên Nhiếp Chấn Bang không phải người thường.

Lúc này Nhiếp Chấn Bang mới mỉm cười, lập tức gật đầu nói:

- Chủ nhiệm Lưu, xin chào, sớm đã mong cô qua đây rồi. Nghi phạm và tang vật mà quân phân khu Vọng Hải chúng tôi bắt được, tôi sẽ lập tức tiến hành chuyển giao cho bí thư.

Lưu Uy gật đầu tỏ vẻ hài long, nhìn xung quanh một lượt, gật đầu nói:

- Vọng Hải xảy ra chuyện lớn như vậy, Tổng bí thư trung ương Viên và Thủ tướng Vân đều rất kinh ngạc, hy vọng các đồng chí có mặt ở đây, thiết thực gánh vác trách nhiệm. Trong thời gian này, làm tốt công tác ổn định xã hội của Vọng Hải.

Nói xong, Lưu Uy cũng không nói gì nữa, bên cạnh, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Đinh Gia Thụ cũng mở miệng nói:

- Đồng chí Tư Nguyên, căn cứ theo yêu cầu của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, anh tạm thời được điều động đến tổ chuyên án, phụ trách hỗ trợ tiến hành công tác điều tra.

Đám người Lưu Uy vội vàng đến rồi cũng vội vàng đi, có thể nói là một cảnh tượng vội vàng. Sau khi những nhân viên liên quan đến Ủy ban kỷ luật Trung ương rời khỏi trụ sở làm việc của Chính quyền thành phố Thành ủy, sảnh lớn trụ sở chính quyền thành phố vốn yên ắng lập tức sôi trào.

Cơn bão bắt bớ, đây chính là cơn bão bắt bớ, cuốn đi bốn vị Ủy viên thường vụ Thành ủy, cho thấy quyết tâm của Tỉnh ủy và trung ương lúc này đã cực kỳ rõ ràng rồi.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang lại vô cùng bình tĩnh và thản nhiên, phía bên Tề Tư Nguyên đã nắm được không ít chứng cứ. Nhưng Ủy ban Kỷ luật Trung ương trong chốc lát đã đem bốn người đi, khẳng định là có không ít chứng cớ trong tay, nhìn vẻ mặt bình thản cảu Vương Á Quang, Nhiếp Chấn Bang lại rơi vào trầm tư.