Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 486: Phá vỡ cục diện




Ngày mùng bốn tết, Hà Gia dẫn đoàn người đi tham quan Đường Thành một vòng. Chủ yếu là tới bảo tàng kỉ niệm vụ động đất.



Chiều mùng bốn, Nhiếp Chấn Bang mới dẫn theo Lý Lệ Tuyết và Anna về thủ đô. Lúc này đã là tháng hai, Anna và Đổng Uyển cũng sắp lâm bồn, đưa về thủ đô chờ sinh là thích hợp nhất. Ngoài ra, năm nay Đổng Uyển cũng ăn tết ở Đổng gia, cụ thể là ý gì vẫn còn chưa rõ. Đổng gia muốn đứa trẻ này, hay là mục đích khác, không thể lường được. Nhưng lúc này Nhiếp Chấn Bang đương nhiên phải đến thủ đô một chuyến. Ít nhất cũng phải đi thăm Đổng Gia, thái độ không quản không hỏi, đây có thể là sẽ là hành vi chọc giận. Nhiếp Chấn Bang đương nhiên sẽ không làm việc ngốc nghếch như vậy.



Từ Đường Thành đến thủ đô cũng rất gần, khoảng cách hơn hai trăm km. Bây giờ lại toàn bộ là đường cao tốc, xe đến chiều là đã vào thủ đô rồi.



Buổi tối, tại Nhiếp Gia, cùng nói chuyện với bà cụ, bà cụ có vẻ rất vui. Sau khi ông cụ qua đời, bà cụ mặc dù ngày thường cũng có bác sĩ chăm sóc sức khỏe, có bảo mẫu cùng với người làm ở bên cạnh, nhưng về mặt tình cảm chung quy là thiếu thốn. Con cháu chật phòng, đây mới là niềm vui của bà cụ.



Sáng ngày hôm sau, Nhiếp Chấn Bang cũng đến thăm ông cụ Dương Gia. Ở Dương Gia, Dương lão gia không có nhà, nhạc phụ Dương Thắng Lợi cũng đi theo, nói là đi chơi bạn cũ.



Tin tức này cũng khiến Nhiếp Chấn Bang thoáng chút suy nghĩ. Hiện tại, đời thứ hai Dương Gia, trong ba anh em, anh cả Dương Quang Vinh lúc này là Trưởng ban tuyên giáo trung ương, cũng là ủy viên bộ chính trị. Anh hai Dương Kiến Quân ở trong quân đội, không nổi bật như anh cả và em ba, cũng xem như là lãnh đạo cấp phó của đại quân khu. Suy cho cùng, năng lượng của Dương gia chủ yếu cũng tập trung trong hệ thống chính quyền. Dương Kiến Đội có thể làm được cấp phó đại đội cũng xem là rất không tồi. Em ba Dương Thắng Lợi Bí thư Thành ủy thủ đô, cũng là ủy viên bộ chính trị.



Một nhà hai người làm ủy viên, năng lượng rất nổi trội, có thể nói là có một không hai, sắp tới sẽ là đại hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc. Đến lúc đó, chính là tập duyệt đại hội Đảng toàn quốc sáu tháng cuối năm. Dương Quang Vinh xuống tuyến hai, Dương Thắng Lợi có thể nhân cơ hội này, tiến thêm một bước gia nhập thường vụ. Lúc này, cũng đã đến lúc cần phải khởi động và triển khai.



Sau khi ở Dương Gia ăn cơm trưa xong, vì nhân vật chính không có nhà, Nhiếp Chấn Bang chỉ ngồi một lát liền cáo từ ra về. Đi ra, lái xe tới Đổng Gia Tây Sơn .



Đối với Nhiếp Chấn Bang, thái độ của người nhà Đổng Gia có vẻ rất cứng nhắc. Điều này cũng bình thường. Đổng Uyển, thiên kim tiểu thư, gia thế bối cảnh đều không thua kém Dương Gia, lại để cho Đổng Uyển làm phận nhỏ. Điều này đối với Đổng Gia mà nói xem như là một sự sỉ nhục, không đoạn tuyệt qua lại, đó cũng là Đổng Lão nể mặt rồi.



- Chấn Bang à, nói thật, Nhi Lang của nhà ta hết sức bất mãn với cậu. Ta đã từng rất ưng cậu là cháu rể của ta, nhưng đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi.



Trong thư phòng, Đổng Lão có vẻ già nua. Bây giờ, sức khỏe của Đổng Lão cũng đã không được như xưa, tóc đã bạc trắng hết, toàn bộ trạng thái tinh thần cũng kém đi nhiều.





Đổng Lão và ông nội là nhân vật của một thời đại, có thể chống đỡ đến bây giờ cũng xem như là rất giỏi rồi.



Nghe những lời của Đổng Lão, Nhiếp Chấn Bang cũng biết, lúc này chỉ có thể cười khổ một tiếng nói:



- Ông nội, cháu rất xin lỗi.




Đổng Lão phẩy phẩy tay, chậm rãi nói:



- Những cái này không cần phải nói nữa, đứa trẻ cậu quá liều lĩnh rồi. Có phải vừa được tiểu tử Kiều Gia bên đó cổ vũ, cảm thấy ở Lương Khê không được nữa rồi, mắt trông mong chạy đi thành phố Vọng Hải, làm súng cho Kiều Tiểu Tử. Nếu không phải nể mặt Uyển Nhi. Ta thật không muốn quản cậu đấy.



Những lời này cũng khiến cho Nhiếp Chấn Bang có chút xấu hổ. Trước khi đi, nghĩ đến bản án của tập đoàn Á Hải, nghĩ đến tự mình có thể đích thân tham dự, dường như hóa thân thành Lôi Thần chủ trì chính nghĩa, dưới sự kích động trong lòng liền đồng ý lời mời của Kiều Dịch Nhân.



Lúc này lại hồi tưởng lại, quả thật là quá xúc động, nước ở thành phố Vọng Hải quá sâu, liên lụy đến bố cục của trung ương nhiệm kỳ mới năm nay. Thậm chí là liên lụy tới vị trí của các cơ quan trung ương, đắc tội với người khác là điều không thể tránh khỏi. Kỳ thực ở thành phố Lương Khê, cho dù vào trường trung ương Đảng học tập, đó cũng là một cơ hội. Cơ hội tiến bộ, sau một năm rưỡi học tập ở trường Đảng , có Nhiếp Gia và Dương Gia, lại thêm Nhiếp Chấn Bang bản thân được Tổng bí thư Viên và Thủ tướng Vân coi trọng, và quan hệ với Chủ tịch Thẩm cũng rất tốt. Đến lúc đó hoàn toàn có thể trực tiếp tiến vào các bộ ban ngành, đảm nhiệm cán bộ cấp vụ, cục. Qua một năm rưỡi, đợi sau khi phù hợp với điều lệ phân công cán bộ, từ bộ và ủy ban trung ương trực tiếp lên tới cấp thứ trưởng. Nếu dùng hình thức này, Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ không đắc tội nhiều gia tộc và thế lực chính trị như thế, nhưng hiện nay còn có thể hối hận sao?



Lúc này, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng đang cảm thán. Người ta hay nói Trung Quốc là nền chính trị của lớp già, quả thật nói không sai. Đổng Lão đã lui về nhiều năm như vậy, nhưng nói câu nào trúng câu đó, việc gì cũng có ở trong đầu. Đây chính là thực lực, nhà có một người lớn tuổi như có một viên ngọc quý. Câu nói này, trong dân gian dùng để chỉ người già có thể giúp con cháu làm một số việc nhỏ và việc trong khả năng của mình.



Ở trong gia tộc kiểu này, ý nghĩa càng phi phàm. Có một người lớn tuổi chính là còn thể diện, có một người lớn tuổi có thể giúp con cháu đỡ phải chạy đường vòng. Giả thiết một chút, nếu ông cụ còn trên đời, nhất định sẽ không để cho Nhiếp Chấn Bang đi Vọng Hải.



- Được rồi, không cần than thở gì nữa. Chẳng phải cậu vẫn luôn sùng bái câu thơ này của Thái Tổ sao? “Phong vật trường nghi phóng nhãn lượng” (Nhìn mọi việc thoáng ra). Dù sao cũng rơi vào thế cục đó rồi. Vậy nên, nghĩ những chuyện khác cũng vô ích, làm thế nào thoát khỏi thế cục này, đây mới là việc quan trọng của cậu. Nhớ kỹ một câu, duy trì bản tính cách mạng, nghe Đảng, đi theo Đảng, làm cho bản thân mình tốt lên là được rồi.




Đổng Lão lại nói. Sau khi nói xong, nhắm mắt dưỡng thần. Rõ ràng, Đổng Lão không định nói nữa.



Ra khỏi thư phòng, lại nói chuyện khá lâu với Đổng Uyển. Người phụ nữ dịu dàng điềm tĩnh này, cũng khiến Nhiếp Chấn Bang có chút áy náy và ray rứt. Về mặt danh phận, tạm thời không được như cô ấy muốn. Hiện tại, chỉ có thể cố gắng đền bù về mặt khác cho cô ấy.



Sau khi ăn tối xong, Nhiếp Chấn Bang rời khỏi biệt thự Đổng Gia. Ngồi trên xe, đốt một điếu thuốc, bắt đầu trầm tư. Lời nói của Đổng Lão mặc dù là bình thường nhưng lại ẩn chứa không ít hàm ý trong đó. Nghe Đảng, đi theo Đảng, đây là điều mình từng nói với bác cả Nhiếp Quốc Đông. Bây giờ, lại bị Đổng Lão lấy ra nhắc nhở mình. Chẳng qua chính là ý tứ, ở thủ đô, cho dù hắn có phe phái hay không phe phái, làm tốt quan hệ với tổng bí thư Viên, làm tốt quan hệ với Phó chủ tịch Thẩm, như vậy đủ rồi. Tự hoàn thiện mình là muốn mình tập trung lập thành tích trong công việc, không cần ôm đồm tranh chấp. Đến lúc đó, nước chảy thành sông, có công lao, có thủ trưởng số một thừa nhận, lại thêm sự ủng hộ của hai nhà Đổng Dương, muốn không thăng quan không được.



Mà hiện tại, việc quan trọng của mình vẫn là đại cục của thành phố Vọng Hải, chính như Đổng Lão nói, phá vỡ thế cục, đây mới là điểm mấu chốt.



Bên bác cả cũng không nên đi. Thời gian gần đây, quân khu thủ đô, quân khu Đông Bắc cùng với quân khu Tuyền Thành đều tiến hành diễn tập liên minh quân sự. Là tư lệnh của quân khu thủ đô, bác cả cũng đi diễn tập rồi. Đi cũng là bằng không.



Buổi tối, Nhiếp Chấn Bang đáp chuyến bay trở về Vọng Hải, khoảng rạng sáng Nhiếp Chấn Bang mới đi ra khỏi cửa sân bay Vọng Hải.




Vừa ra khỏi sân bay liền nhìn thấy hai người Nhiếp Gia Dân và Cao Vệ chạy ra đón, sắc mặt ngưng trọng. Hai tiểu tử này hiện giờ cũng là dồn sức để làm. Ngay cả năm mới cũng không về nhà, luôn cắm rễ ở thành phố Vọng Hải.



Vừa đi tới, Nhiếp Gia Dân liền nói:



- Lão Tam, có biến rồi, thời gian này, căn cứ tình hình điều tra tổng hợp bên phía Vệ Tử, đại khái đã nắm rõ một số quy luật buôn lậu của Lâm Chính Tinh. Sáng nay có được tin tức, tối nay ở Hải Vực Đông Nam Vọng Hải, Lâm Chính Tinh có một lô dầu mỏ sẽ chuyển lên bờ.



Vừa nghe được tin tức này, sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang cũng trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói:




- Vệ Tử, nguồn tin tức của cậu đáng tin không?



Thế cục của thành phố Vọng Hải, hiện giờ đã hình thành cục diện liên hoàn, khẽ động là phát toàn thân, hoàn toàn đan xen. Các mặt đều có mạng lưới quan hệ khổng lồ của Lâm Chính Tinh bảo hộ. Trong trí nhớ, ngay cả trong quân đội cũng có mấy người cấp cao liên lụy đến.



Trong trường hợp này, muốn phá vỡ thế cục đơn thuần phải bắt đầu từ một mặt nào đó. Bắt tay từ phương diện kiểm tra kỷ luật căn bản không thực tế. Bởi vì, những đơn vị như hải quan, ngân hàng, dầu mỏ cùng với một số đơn vị quân đội đều liên quan đến vấn đề quản lý theo chiều dọc.



Thậm chí, quân đội và chính quyền địa phương bản thân chính là hai hệ thống. Như vậy, muốn phá vỡ thế cục nhất định phải có nhân vật quan trọng tạo thành chấn động ảnh hưởng, từ đó giúp cục diện trung ương có được sự trợ lực.



Cho đến nay, Nhiếp Chấn Bang đều đang tìm kiếm cơ hội như vậy. Lúc này, cũng thật không ngờ vừa mới hết năm liền có cơ hội như vậy. Đây quả thật là buồn ngủ có người đưa gối đến.



Cao Vệ lúc này vẻ mặt cũng hết sức nghiêm túc, gật đầu nói:



- Anh ba, tính cách của em, anh còn không biết sao? Trong khoảng thời gian này, Bí thư Tề và em không hề lơi lỏng việc này, chỉ là bọn em rời chiến tuyến đến nơi bí mật. Ngoài ra, thông qua Tiêu Thiện Minh, bọn em âm thầm nắm trong tay và tác động một nhân viên hải quan. Thông tin này chính là tư bên đó đưa qua. Tối nay, công ty xăng dầu Mân Nam cùng với người của hải quan Vọng Hải đều sẽ yểm hộ cho thuyền chở dầu của Lâm Chính Tinh. Đây có thể là cơ hội tốt nhất đó.



Nghe đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng không do dự nữa. Cơ hội hiếm có, đường dây buôn lậu của Lâm Chính Tinh từ trước đến nay cũng không phải cố định. Vừa nghĩ tới phá vỡ cục diện, thật không ngờ, cơ hội lớn này đã bày ra trước mắt. Đây có thể nói là thời cơ không thể để mất, muốn nắm chắc cơ hội này, sau này chắc rất khó. Lập tức, cũng gật đầu nói:



- Được, anh hai, anh lập tức tổ chức lực lượng tinh anh. Chúng ta cùng nhau hành động.