Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 484: Cuộc nói chuyện giữa hai cha con




Cửa lớn của tứ hợp viện đã mở ra, trong phòng khách ánh sáng của ngọn đèn chiếu rọi khiến cho một đêm đông lạnh lẽo tuyết phủ trắng xóa bỗng trở nên ấm áp lạ thường.



Trong đại viện Ủy ban nhân dân tỉnh vào ngày 30 Tết cũng có chút lạnh lẽo. Không ít lãnh đạo ủy viên thường vụ Tỉnh ủy đều đón năm mới ở thủ đô.Đón năm mới là một ngày hội truyền thống, lẽ đương nhiên nó cũng là thời điểm tốt để các mối quan hệ trở nên gần gũi hơn.



Lúc đó, Nhiếp Quốc Uy và Diệp Thục Nhàn đang đứng tại cửa lớn. Dương An An và Lý Lệ Tuyết đứng bên cạnh, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy bóng dáng của Đổng Uyển. Trong lòng Nhiếp Chấn Bang cảm thấy có chút gì đó mất mát. Có điều đây không phải là thời điểm tốt để thể hiện ra ngoài. Mang theo một nụ cười trên khuôn mặt, hắn xuống xe rồi gọi:



- Ba, mẹ!.



- Về rồi hả con, mau vào nhà thôi.



Diệp Thục Nhàn nói.



Sau khi mọi người bước vào bên trong. Nhiếp Tử Ngư giới thiệu nói:



- Thưa bố mẹ đây là Hà Nghiã Đào. Nghĩa Đào à đây là bố mẹ của em. Bên cạnh là hai chị dâu của em...



Những lời nói vừa rồi khiến cho Nghĩa Đào có một chút bối rối. Đây là một chồng hai vợ hay đây là vợ của hai anh trai nàng? Đối với sự việc này Hà Nghĩa Đào không dám hỏi gì thêm.



Cung kính nói:



- Chủ tịch Nhiếp, cháu chào ngài ạ.



Vừa nói dứt lời Anna và mọi người đều hé miệng cười, Diệp Thục Nhàn cũng cười và nói:



- Tiểu Hà, đều là người nhà cả, không có Chủ tịch tỉnh gì cả. Nào, tới đây chúng ta cùng ăn cơm thôi. Ăn bữa cơm đoàn viên xong là đến bữa tiệc chào đón năm mới rồi.



Chiếc bàn ăn là do đích thân Diệp Thục Nhàn lựa chọn, loại đồ nội thất bằng gỗ hình tròn, mặt sơn màu đen, mang trong mình phong cách cổ xưa nhưng cũng không kém phần sang trọng. Chiếc bàn ăn hình vuông khá phổ biến thời điểm bấy giờ đã bị phu nhân của Chủ tịch tỉnh bỏ đi mà thay vào đó là chiếc bàn hình tròn như thế này. Mười mấy năm qua Diệp Thục Nhàn thật sự rất yêu thương Nhiếp Chấn Bang, thậm chí bà còn xem trọng hắn hơn chính con ruột của mình.



Mọi người trong nhà đều vui vẻ ăn bữa cơm đoàn viên. Nhiếp Chấn Bang bắt đầu trêu chọc Nha Nha. Cậu nhóc này tuy mới chỉ ba tháng tuổi, nhưng cũng rất lanh lợi, cứ y y a a không biết là đang nói điều gì, nhưng cũng đem lại rất nhiều niềm vui cho đại gia đình.



Sau khi ăn xong Nhiếp Quốc Uy làm bộ mặt khá nghiêm túc ngồi ra ghế sofa, Hà Nghĩa Đào cũng ngồi nghiêm trang bên cạnh. Nhiếp Tử Ngư cũng ngồi cạnh Hà Nghĩa Đào, nhìn bộ dạng của tiểu nha đầu này Nhiếp Chấn Bang biết rằng Tử Ngư thật sự rất nghiêm túc.



Bên cạnh, Anna cũng thì thầm:



-Chấn Bang, xem ra Tử Ngư sa vào lưới tình thật rồi.



Hai cô nàng này từ nhỏ đã là bạn học, từ nhỏ đến lớn cứ dính lấy nhau như hình với bóng, tạo hóa trêu người, bây giờ lại trở thành người một nhà. Vì vậy mà tính cách của Nhiếp Tử Ngư thì Anna là người hiểu rõ nhất.



Trên khuôn mặt của Lý Lệ Tuyết lúc bấy giờ lộ rõ vẻ hạnh phúc, có thể được Nhiếp gia thừa nhận đã là ân huệ rất lớn mà ông trời ban cho cô ta rồi, và Lý Lệ Tuyết rất trân trọng điều đó. Nhìn thấy em rể tương lai Hà Nghĩa Đào, Lệ Tuyết như nhìn thấy mình của ngày xưa nên cũng có một chút gì đó đồng cảm.



Mỉm cười đón lấy Nha Nha từ trong tay của Nhiếp Chấn Bang và nói:



- Chấn Bang, nhóc tì muốn uống sữa rồi. Chú cứ qua kia xem thế nào đi.



Đợi cho đến khi Diệp Thục Nhàn thu dọn xong, bà cũng ngồi xuống ghế sofa, lúc ấy, hai người lớn một người ngồi bên phải một người ngồi bên trái, nhìn con gái của mình rồi nhìn Hà Nghĩa Đào thật khiến cho người ta có cảm giác như tam đường hội thẩm. Nhiếp Chấn Bang cũng ngồi ở bên cạnh ghế sofa để ủng hộ tinh thần cho Nhiếp Tử Ngư.




Lúc đó, Diệp Thục Nhàn nhìn Hà Nghĩa Đào rồi hỏi:



- Tiểu Hà, nhà cháu có bao nhiêu người?



Hà Nghĩa Đào cũng rất rõ, từ khi nghe người yêu mình nói về gia thế của cô thì anh cũng chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Thiên kim tiểu thư của Nhiếp lão có công khai quốc, Chủ tịch tỉnh tỉnh Yến Bắc. Thân phận như vậy, chính là gia đình quyền quý tiêu chuẩn.



Sau khi nghe xong câu hỏi của Diệp Thục Nhàn, Hà Nghĩa Đào cung kính trả lời:



- Thưa cô, cháu là người Thành Đường, bố mẹ cháu đều là cán bộ quận Thành Đông Thành Đường, cháu còn có một em gái, cháu bây giờ cũng giống như Tử Ngư đều làm việc ở cục Dân chính Thành Đường.



Nghe Hà Nghĩa Đào nói xong, lông mày của Nhiếp Quốc Uy động đậy giống như chuẩn bị nói một điều gì đó, lúc đó Nhiếp Chấn Bang nói luôn:



- Mẹ à, mẹ hỏi những điều ấy để làm gì chứ. Mẹ xem Nghĩa Đào dáng vẻ đường đường, lại có tinh thần cầu tiến, cho dù chỉ mới tốt nghiệp cao đẳng nhưng cũng là cán bộ cấp khoa chính rồi. Nghe Tử Ngư nói sang năm còn có thể lấy được bằng Đại học nữa. Người con rể tốt như thế này ba mẹ có thắp đèn lồng lên cũng không tìm thấy đâu.



Nghe những lời nói của Nhiếp Chấn Bang , Diệp Thục Nhàn bỗng mỉm cười nói mắng yêu:



- Tiểu tử thối con lại bắt đầu ba hoa chích chòe rồi đấy, đã là lãnh đạo cấp sở rồi mà miệng lưỡi còn dẻo vậy hả.



Nhiếp Quốc Uy bỗng nhiên trầm tư, vừa rồi, bản thân cũng chuẩn bị lên tiếng, hơn nữa chuẩn bị nói điều này không nên nóng vội. Nói như vậy chỉ là chủ tịch Nhiếp muốn giữ thể diện cho Hà Nghĩa Đào mà thôi. Trên thực tế, điều này cũng đủ để thể hiện thái độ rồi.



Đường đường là một Chủ tịch tỉnh, nói năng không thể giống như những kẻ ngoài đường ngoài chợ, nói những lời châm chọc ác độc. Nhưng nhìn thái độ của con trai, rõ ràng thể hiện sự ủng hộ rồi.




Tiểu tử này, chính trị đã bồi dưỡng để hắn trưởng thành. Hiện tại hắn còn đại diện bố mẹ. Vừa nãy nếu mình mở miệng tỏ thái độ, sau này ắt sẽ không tránh khỏi rắc rối và khó xử. Tính cách của Nhiếp Tử Ngư Nhiếp Quốc Uy rất rõ, con nhóc đã được ông nội và vợ của ông chiều hư rồi, tính cách hết sức mạnh mẽ nói một là một.



Hơn nữa nếu con trai ông cũng ủng hộ, đến lúc đó sẽ rất khó xử. Hiện tại đã tránh được tình trạng khó xử này rồi.



Lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Diệp Thục Nhàn cùng đã hiểu. Nhìn ánh mắt của cậu con trai, trong lòng bà thấy bối rối, nhưng cuối cùng cũng đồng ý, lập tức cười và nói:



- Cháu à hãy chăm sóc tiểu nha đầu nhà cô nhé.



Lúc đó Nhiếp Quốc Uy đứng lên cười và nói:



- Tiểu Hà cháu không cần phải câu nệ hãy cứ coi đây như nhà của cháu nhé, mọi người ta đi vào thư phòng hút một điếu thuốc đây.



Nhiếp Chấn Bang cũng cười và nói:



-Nghĩa Đào, hai đứa ngồi ở đây nhé, anh đi mang thuốc cho bố đây.



Hai cha con một người đi trước một người đi sau tiến vào thư phòng, sắc mặt của Nhiếp Quốc Uy đột nhiên thay đổi, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:



-Chấn Bang ý của con là đồng ý cho Hà Nghĩa Đào và Tử Ngư tìm hiểu sao?



Nghe câu hỏi của Nhiếp Quốc Uy ,Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:




- Ba à, ba cảm thấy Hà Nghĩa Đào là người như thế nào, không thật lòng với Tử Ngư nhà chúng ta sao?



Nhiếp Quốc Uy hơi sửng sốt,ngật đầu nói:



- Tính cách của con bé Tử Ngư ba hiểu. Ba tin rằng trong lúc Tử Ngư và Nghĩa Đào tìm hiểu nhau, Hà Nghĩa Đào tuyệt đối không biết gì về thân phận và hoàn cảnh của Tử Ngư, hơn nữa việc Tử Ngư đến làm việc tại Thành Đường cũng là do ba sắp xếp, tại Thành Đường ngoại trừ Bí thư thành ủy Lưu Đại Quang biết chuyện này ra thì không còn ai có thể biết.Hơn nữa nhìn biểu hiện của Hà Nghĩa Đào thì 95% là thật lòng.



Nghe lời của cha nói, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:



- Ba à, nếu đã như vậy hay là cho hai người họ kết hôn đi thôi. Tử Ngư đã gặp được người trong mộng rồi, thì chúng ta cũng nên chúc phúc cho em ấy chứ. Anh hùng chớ hỏi xuất thân. Thật ra con cảm thấy, cái anh Hà Nghĩa Đào này rất đáng để bồi dưỡng đó. Tất cả mọi mặt đều không tồi. Hơn nữa lúc ông nội còn sống cũng nói quyền thế của Nhiếp gia không cần con gái duy trì. Cho dù ông nội đã mất rồi nhưng con cũng có ý này. Con nghĩ, Tử Ngư cần có quyền quyết định việc hôn nhân của mình. Nhiếp gia chúng ta không nên đánh đổi hạnh phúc của Tử Ngư lấy sự ủng hộ của những gia tộc khác.



Nghe những lời nói của Chấn Bang, Nhiếp Quốc Uy trầm tư một lát, rồi gật đầu và nói:



- Chấn Bang, ban đầu ba định kết thông gia với viện đại đội quân của Trương gia, để đổi lại sự ủng hộ của gia đình họ với Nhiếp gia chúng ta. Nhưng bây giờ nếu con đã đồng ý thì ba cũng không còn gì để nói nữa. Tử Ngư có được người anh trai tốt như con là phúc phận của nó, nhưng khổ cho con rồi.



Nói xong, Nhiếp Quốc Uy trầm giọng nói:



- Bây giờ đã là tháng 2 rồi, chưa đầy nửa tháng nữa Hội nghị Mặt trận tổ quốc sẽ được tổ chức, lần đại hội này, là điềm báo của đại hội Đảng toàn quốc vào tháng 10, năm bầu một nhiệm kì mới. Tình hình ở thủ đô cũng khá phức tạp. Nhiệm kì mới ban lãnh đạo cũ sẽ được thay thế bằng một loạt người mới, tất cả các gia tộc hiện giờ vẫn đang ra sức đấu đá đó.



Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:



- Ba à,vị trí của ba e rằng cũng sẽ điều động một chút.



Những lời nói của Nhiếp Chấn Bang không phải không có căn cứ, Nhiếp Quốc Uy là Chủ tịch tỉnh Bắc Yên liên tiếp hai nhiệm kì rồi. Lúc này thay nhiệm kỳ mới là đúng rồi.



Hiện giờ, bên phía bác cả, việc vào cục cũng nhận được sự ủng hộ của không ít đại biểu quân đội, dẫu sao thì uy vọng và mạng lưới quan hệ của Nhiếp gia trong quân đội đều ở nơi đây. Thêm việc Nhiếp Quốc Đông triển khai một phong trào học tập chính trị tại quân khu thủ đô. Điều này cũng nhận được sự xem trọng của Tổng bí thư Viên và Phó chủ tịch Thẩm. Vào cục, tiến một bước, tiếp tục nhận chức Phó chủ tịch quân ủy, điều này cũng là lẽ đương nhiên.



Nhiếp Quốc Đống vào cục, làm lãnh đạo bên phía chính quyền của Nhiếp Gia. Nhiếp Quốc Uy ngồi ở vị trí cấp Bộ trưởng hơn 6 năm rồi. Điểm này cũng đủ khiến chiếc ghế của Nhiếp Quốc Uy lung lay. Đương nhiên nếu Nhiếp Quốc Đống tham gia vào thì Nhiếp Quốc Thành sẽ không phải lăn tăn chuyện đó nữa.



Trầm ngâm một lát, Nhiếp Quốc Uy gật đầu nói:



- Con đoán quả không sai, sự việc này lúc trước khi ba vào thủ đô Phó chủ tịch Thẩm đã nói với ba, ý của ông ta là muốn ba đến tỉnh Ba Thục giữ chức Bí thư Tỉnh ủy.



Nói xong, Nhiếp Quốc Uy nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:



- Phía ba và bác thật ra cũng chỉ là chuyện nhỏ. Việc vào cục và đi Ba Thục, đây chỉ là chuyện nhỏ không ảnh hưởng tới đại cục. Nhưng hiện tại tình hình của con ở Vọng Hải thì cần phải cân nhắc kĩ lưỡng.



Năng lực của Nhiếp Quốc Uy tuy còn nhiều hạn chế nhưng theo thời gian, trên phương diện chính trị, ông cũng có được không ít thành tích.



Trầm ngâm một lát, Nhiếp Chấn Bang gật đầu và nói:



- Ba, con hiểu rất rõ, cho đến hiện tại, tình hình ở Vọng Hải là đại cục. Bây giờ nó gây ra không ít các cuộc đấu đá ở thủ đô, một số người muốn che đậy, một số người lại muốn vạch trần. Thực tế tất cả những điều này chỉ là vì cuộc đấu tranh vào cục thậm chí là vào ban Thường trực trong tháng 10 này. Ba yên tâm, về mặt này thì con không có vấn đề gì.