Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 479: Muốn thả người thì hãy đi tìm Chủ tịch Nhiếp




Hủy bỏ hợp đồng rồi? Ý là nói, sau khi người đấu thầu lấy được vật phẩm, lại từ chối thực hiện thủ tục tiếp theo. Đương nhiên, tiền ký quỹ, chắc chắn không thể trả lại.

Ai tự nguyện vứt đi một triệu đồng, cố ý phá rối? Vừa nghĩ đến chuyện này, một cái tên hiện lên trong lòng Nhiếp Chấn Bang, Lâm Chính Tinh tập đoàn Á Hải. Hôm nay, ở thành phố Vọng Hải, chỉ có Lâm Chính Tinh có gan này.

Nếu nói một triệu, nhiều tuyệt đối không nhiều. Thành phố Vọng Hải hôm nay tuy tập đoàn Á Hải là một công ty lớn độc nhất. Còn có một vài công ty, tài sản mười hai mươi triệu cũng có. Nhưng, dám đắc tội với chính quyền, chỉ có Lâm Chính Tinh – Hoàng đế không ngai của Vọng Hải này.

- Lâm Chính Tinh! Được lắm, tôi không kiếm chuyện với ông, ông lại tìm tới tôi.

Sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang hơi sầm lại, đây là dự án đầu tiên mình triển khai ở thành phố Vọng Hải, cũng là lần đầu tiên đấu giá đất đai ở thành phố Vọng Hải. Không nói ý nghĩa đại diện ở đây, chỉ nói đến bản thân, đã đủ khiến Nhiếp Chấn Bang xem trọng vô cùng. Lúc này, bị Lâm Chính Tinh dễ dàng phá hỏng như vậy, lửa giận trong lòng Nhiếp Chấn Bang thế nào chỉ cần nghĩ là biết..

Bên cạnh An Quốc Vũ cũng chau mày, hạ giọng nói:

- Chủ tịch thành phố, anh nói lần này là Lâm Chính Tinh giật dây.

Nhiếp Chấn Bang gật đầu, nhìn An Quốc Vũ một cái, nói:

- Lão An, tám chín phần mười, ở thành phố Vọng Hải này, tôi nghĩ, vẫn là không có ai ngu ngốc nghĩ đến việc đem quẳng đi một triệu tệ. Hơn nữa còn đắc tội với chính quyền. Ngoài ông ta ra, còn có thể là ai có gan như thế?

Lúc này, Bí thư Quận ủy quận Vọng Hồ Lâm Xuân Noãn lại đi lên, thấp giọng nói:

- Chủ tịch thành phố, điều tra ra rồi, là công ty Thiên Nghiệp gì đó, thời gian đăng ký thành lập công ty là mấy ngày trước, công ty là một cái vỏ bọc. Xem ra, đây là có người cố ý quấy rối.

Lần đầu tiên công khai đấu giá, lại kết thúc thế này khiến cho Nhiếp Chấn Bang có chút căm tức. Lâm Chính Tinh chắc chắn không thể lãng phí một triệu này một cách vô ích. Thằng nhãi này, chắc chắn còn sẽ có chiêu trò tiếp theo. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói:

- Việc lỡ dở buổi đấu giá lần này, đừng công bố ra ngoài. Bí thư Xuân Noãn, các anh ở đây, tôi thấy, có thể lập tức bắt tay vào chuẩn bị tiến hành buổi bán đấu giá công khai lần thứ hai. Ngoài ra, lần này, tiền ký quỹ nâng cao lên năm mươi triệu. Tôi không tin, Lâm Chính Tinh ông ta chịu bỏ nhiều tiền như vậy.

Nói xong, Nhiếp Chấn Bang quay người rời khỏi trung tâm giao dịch tài nguyên đất đai. Ở tầng dưới, Lý Cư Bằng đã chờ đợi ở bên, nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang đi tới, mở cửa xe rất thành thạo.

Ngồi ở ghế sau, tài xế cũng đã thay rồi, tài xế cũ hơi ba hoa, sau khi lái xe cho mình được vài ngày, cả người thu lại không nổi nữa, biểu hiện như thế tất cả đều ở trong mắt của Nhiếp Chấn Bang, thay thế cũng là tất yếu.

Tài xế hiện nay là Quách Tam Bảo, là một người đàn ông ước chừng bốn mươi tuổi, trước đây cũng lái xe cho Phó Chủ tịch thường trực thành phố tiền nhiệm, tính tình rất chín chắn, không nhiều lời. Là một tài xế hiếm có.

- Chủ tịch thành phố, về thành phố hả?

Quách Tam Bảo lúc này quay đầu hỏi.

Nhiếp Chấn Bang gật đầu ừ một tiếng. Lập tức nói với tài xế phụ Lý Cư Bằng:

- Cư Bằng, gọi một cuộc điện thoại cho Tiếu Thiện Minh.

- Cục trưởng Thiện Minh à? Tôi là Nhiếp Chấn Bang.

Điện thoại vừa nối thông, Nhiếp Chấn Bang trực tiếp mở miệng nói.

Bên kia, giọng nói lễ phép của Tiếu Thiện Minh cũng truyền đến:

- Chủ tịch thành phố, chào ông.

Vừa nghe giọng nói của Tiếu Thiện Minh Nhiếp Chấn Bang liền trầm ngâm một lát mở miệng ôn hòa nói:

-Cục trưởng Thiện Minh, gần đây, công tác trị an trong thành phố vẫn còn vài chỗ chưa ổn. Rất nhiều quần chúng phản ánh, trời vừa tối trên phố gây ra tiếng nổ.

- Khí thế của lực lượng đua xe của thành phố Vọng Hải quá hung hăng. Dân chúng ban đêm đều không dám ra đường.

- Tôi đề nghị, bên Cục công an các anh có thể bắt tay vào triển khai đánh dẹp một lần hành động đua xe phi pháp

- Trả lại một môi trường ban đêm an toàn cho dân chúng.

Sau khi gác điện thoại, Tiếu Thiện Minh cũng đang trầm tư, lời của Chủ tịch Nhiếp, thoạt nghe dường như là không hiểu ra sao cả. Nhưng, suy nghĩ một chút cũng hiểu ý của Chủ tịch Nhiếp, theo tin tức mới vừa nhận được mà xem xét, việc Lâm Chính Tinh xúi giục một số người phá hỏng buổi đấu giá đất đai. Tuy biết rành rành là Lâm Chính Tinh gây nên, nhưng Nhiếp Chấn Bang lại không có cách xử lí nào.

Ở hội nghị bán đấu giá, chuyện đấu giá được vật phẩm lại không có khả năng giao dịch cũng không hiếm gặp. Người ta ngay cả tiền ký quỹ cũng không cần, anh sao có thể nói được gì. Dù sao, trách nhiệm vi phạm hợp đồng, người ta cũng đã gánh chịu rồi, đây là thứ nhất. Mặt khác, mặc dù phải truy cứu trách nhiệm cũng tìm không được Lâm Chính Tinh, đây là công ty Thiên Nghiệp thần bí, cơ bản điều tra không ra có bất kỳ quan hệ nào với Lâm Chính Tinh, xử phạt một tiểu lâu la không có ý nghĩa gì.

Cứ như vậy liên lạc từ đầu đến cuối, Tiếu Thiện Minh đã biết ý của Nhiếp Chấn Bang. Lâm Chính Tinh ông không phải rất vênh váo sao? Vậy thì chúng tôi sẽ từ người ở bên cạnh ông ra tay.

Xem ra việc này giống như là đánh nhau với trẻ con, anh đấm tôi một cái, tôi ắt sẽ cho anh một đá. Trên thực tế, đúng là như thế, hội nghị bán đấu giá đất đai, Lâm Chính Tinh đã động chạm đến thể diện của Nhiếp Chấn Bang. Nếu Nhiếp Chấn Bang không có phản ứng gì, sống ở thành phố Vọng Hải này sẽ không có chút uy tín và thể diện nữa.

Hơn mười một giờ đêm. Lúc này, ở mấy cửa ngõ cao tốc xung quanh thành phố Vọng Hải. Mấy xe cảnh sát dừng ở bên đường, ngay cả xe cũng không khởi động. Giống như dã thú ngủ đông trong đêm tối, đang đợi một cuộc đột kích chí mạng.

Đại đội phó Triệu Hải Ninh của Đại đội ba, Chi đội cảnh sát giao thông thành phố Vọng Hải mới nhậm chức lúc này cũng ngồi trước tay lái.

Bấy giờ, Triệu Hải Ninh sắc mặt trang trọng, trong khoảng thời gian này đối với Triệu Hải Ninh mà nói, dường như đang trong giấc mộng, từ sau hôm bắt hai đứa con ông cháu cha, những ngày khổ ải của mình cũng đến. Đầu tiên là tạm đình chỉ công tác để tự kiểm điểm. Ngay sau đó, lại học tập. Triệu Hải Ninh rất hiểu rõ, những người này, những động tác này, sợ là phải khiến cho mình chủ động từ chức mới cam lòng. Nếu bị khai trừ, dù sao, mình cũng không có sai lầm gì. Là nhân viên công vụ chính thức của quốc gia, muốn đuổi việc mình cũng cần phải có lý do.

Vốn dĩ, lúc Triệu Hải Ninh bắt đầu tuyệt vọng, không ngờ lại phát sinh cơ hội cứu vãn tình thế, ngay lập tức, mình được đề bạt lên vị trí Đại đội phó Đại đội ba, phân công quản lý vẫn là công tác tuần tra và và thi hành công vụ trên đường phố...

Sau việc đó Triệu Hải Ninh mới biết đây là Cục trưởng Tiếu của Cục công an thành phố lên tiếng, Cục trưởng Tiếu tuy là Phó Cục trưởng xếp hàng sau cùng, nhưng đề bạt một cán bộ cấp phó phòng, vẫn có quyền. Hơn nữa, lúc Triệu Hải Ninh đến Cục công an thành phố thăm Cục trưởng Tiếu cũng biết được một việc, việc mình được đề bạt không ngờ là mệnh lệnh của Chủ tịch thành phố Nhiếp truyền đạt xuống.

Dứt bỏ những ý nghĩ này, Triệu Hải Ninh cầm chặt nắm tay, tối nay Cục trưởng Tiếu điện thoại đến bảo mình cần phải tóm gọn bọn người hung tợn nhất trong băng đảng đua xe ở thành phố Vọng Hải, cũng chính là đám người Lâm Cảnh Vinh và Triệu Kiệt. Đối mặt kẻ thù Triệu Hải Ninh không chút do dự, ngược lại vô cùng hưng phấn. Đám người này, mình sớm đã muốn hành động rồi.

- Đội trưởng Triệu, anh em đóng quân chốt giữ ở phía trước gửi tin tức đến, tối nay tổng cộng có bốn xe tham gia đua, sắp đến đường vòng rồi.

Cảnh sát dân sự ngồi phía sau sau khi nhận được tin tức, lập tức báo cáo cho Triệu Hải Ninh.

Những người này, đều là sau khi Triệu Hải Ninh đảm nhiệm chức vụ Phó Đại đội trưởng từ đại đội thu nạp lên, ngày bình thường buồn rầu thất chí đã bị xa lánh.

Hiện nay,dưới sự chỉnh lý sắp xếp hợp lý của Triệu Hải Ninh, lại trở thành một lực lượng không thể coi thường trong Đại đội ba. Nghe được câu này, Triệu Hải Ninh lập tức gật đầu nói:

- Tiếp tục dặn dò các tổ bắt đầu hành động. Tổ chặn đường, thiết lập tốt chướng ngại vật ở phía trước, bịt kín các ngả đường, ngoài ra, tạm thời tiến hành quản lý nghiêm giao thông.

Dứt lời, bốn chiếc xe gầm rú chạy qua. Chiếc xe thể thao màu đỏ lửa đi đầu tiên Triệu Hải Ninh vô cùng quen thuộc, đúng là xe của Lâm Cảnh Vinh. Phía sau, theo sát là chiếc Lamborghini của Triệu Kiệt.

Kẻ thù gặp nhau, mắt long lên đỏ ngầu. Triệu Hải Ninh lúc bấy giờ không chút do dự, hạ giọng nói:

- Mở đèn cảnh sát cảnh báo, đuổi theo cho tôi!

Vừa chạy tới vòng xoay, đám người Lâm Cảnh Vinh liền phát hiện bất thường. Phía sau, bốn xe cảnh sát gầm rú đuổi tới, trong tiếng loa phóng thanh đã vang lên âm thanh nghiêm túc:

- Chiếc xe phía trước, lập tức tấp vào lề dừng xe để kiểm tra.

Lâm Cảnh Vinh nghe được câu này đập tay lái, nổi giận mắng:

- Mẹ nó, lại là ai đây, đồ đui mù.

Xe chạy tới phía trước chừng một cây số, xe truy kích phía sau càng lúc càng nhiều, xe cảnh sát đã đạt đến chín chiếc. Ở ngay phía trước, giữa mặt đường lại chắn ngang ba chiếc xe cảnh sát, mặt đường đều bịt kín. Trước xe cảnh sát còn đặt không ít chướng ngại vật, mặt đường lại rải không ít tấm ván có đóng đinh. Cương quyết đi qua, chỉ có một kết quả, xe hỏng người chết.

Nhìn thấy hiện trạng này, Lâm Cảnh Vinh nổi giận gào lên:

- Mẹ nó chứ

Lập tức cũng không thể không chậm rãi dừng xe.

Lúc này, Triệu Hải Ninh dẫn đầu đã đi tới, Lâm Cảnh Vinh vừa xuống xe đã bị khống chế. Triệu Hải Ninh hạ giọng nói:

- Lâm Cảnh Vinh, anh bị tình nghi đua xe trái phép, đã cấu thành tội lái xe nguy hiểm. Anh chờ đợi sự trừng trị nghiêm khắc của pháp luật.

Lâm Cảnh Vinh bấy giờ cũng đã nhận ra Triệu Hải Ninh, lập tức nổi giận mắng:

- Mẹ nó, lại là mày đồ con hoang. Tiểu tử, lần này, mày chết chắc rồi, dám làm khó dễ với bố mày đây.

Lúc Triệu Hải Ninh không có bất kỳ chỗ dựa nào đều dám đối đầu với Lâm Cảnh Vinh. Lúc này, có Chủ tịch Nhiếp làm chỗ dựa vững chắc càng không sợ gì, nói:

- Lâm Cảnh Vinh, có lời gì anh vẫn là đợi sau khi vào tù hãy nói với tôi nhé!

Tại lầu Hồng Vận tập đoàn Á Hải. Lúc này, trong một gian phòng tổng thống ở tầng sáu lầu Hồng Vận, Ủy viên thường vụ Phó Chủ tịch thành phố Triệu Định Quang lúc này đang nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, dưới háng, một người phụ nữ trần truồng đang say sưa

Bên cạnh còn có một phụ nữ đang rên rỉ vuốt ve từng tấc da thịt của Phó Chủ tịch thành phố Triệu.

Bấy giờ, ngoài cửa cũng truyền đến tiếng đập cửa ầm ầm khiến cho Triệu Định Quang rất bất mãn, lúc này đến đây quấy rầy mình, đây không phải cố ý khiến cho người ta khó chịu sao?

Lúc đầu không để ý tới những việc này, nhưng sau khoảng hai phút trôi qua, cửa phòng lại bị đập vang lên, bên ngoài cũng truyền đến một âm thanh:

- Ông chủ Triệu, xảy ra chuyện lớn rồi.

Câu này khiến cho Triệu Định Quang ngồi ngay ngắn lại, đây, đây là Cửu gia? Nhìn hai báu vật tuyệt sắc bên cạnh, cười véo một cái, nói:

- Cưng, đợi anh nhé! Đợi một lát lại đến tiêu diệt hai con yêu tinh các em.

Nói xong, mặc vào một bộ đồ ngủ tơ lụa, mở cửa phòng đi ra, nhìn Xương Cửu đứng ở cửa, mỉm cười nói:

- Cửu gia, có chuyện gì vội như thế?

Xương Cửu lúc này cũng cười nói:

- Ông chủ Triệu, quấy rầy hứng thú của ngài, thật sự ngại quá. Lần này tìm ngài cũng là bất đắc dĩ, xảy ra việc rồi, xảy ra việc lớn rồi. Ngay buổi tối lúc Vinh thiếu gia là lệnh công tử cùng nhau đua xe, bị người của đại đội ba cảnh sát giao thông bắt. Tội danh không nhỏ, tội lái xe nguy hiểm đã được định rồi. Hiện nay bị giam giữ bên đại đội ba.

Vừa nghe con trai mình bị bắt, Triệu Định Quang cũng nổi nóng. Ai mà đui mù như vậy lại dám ra tay với con trai mình, nhưng Triệu Định Quang cũng là nhân vật có kinh nghiệm.

Hoàn toàn không vì chuyện này mà có hoảng loạn gì.

Sững người một chút, lập tức ngẩng đầu nói:

- Cửu gia, Tổng giám đốc Lâm bây giờ đang đợi tôi hả?

Xương Cửu lúc này cũng mỉm cười nói:

- Ông chủ Triệu cuối cùng vẫn là ông chủ Triệu, ông chủ đang đợi ngài trong phòng làm việc.

Triệu Định Quang vừa vào đến phòng làm việc của Lâm Chính Tinh, lúc này trên gương mặt của Lâm Chính Tinh thần sắc hết sức trang trọng. Thấy Triệu Định Quang đến, lập tức mở miệng nói:

- Ông Triệu, ông biết chuyện rồi chứ?

- Lần này, Nhiếp Chấn Bang là kẻ rất lợi hại, có vẻ như Nhiếp Chấn Bang này tới là để tìm tôi. Đang cảnh cáo tôi vì việc bán đấu giá đất đai.

Lâm Chính Tinh đoán trúng phóc, việc này rõ ràng Nhiếp Chấn Bang nói cho mình biết, tôi không động đến ông, ông cũng đừng chủ động đến chọc phá tôi, nếu không, tôi có thể tiễn cháu trai ông đi cũng có thể tiễn cả ông đi.

Triệu Định Quang ngẩng người giây lát, lấy làm lạ hỏi:

- Tổng giám đốc Lâm, vì sao nói thế?

Lúc này Lâm Chính Tinh bình tĩnh nói:

- Ông chủ Triệu, sau khi Cảnh Vinh và Triệu Kiệt bị bắt, tôi lập tức gọi điện thoại cho Cục trưởng Chu, Cục trưởng Chu gọi một cuộc điện thoại dến bên Đại đội ba cảnh sát giao thông. Nhưng bị bọn họ độp lại một câu. Người là bọn họ bắt không sai. Nhưng Chủ tịch Nhiếp đích thân phê duyệt phải chỉnh đốn đua xe trái phép. Những người này, muốn thả, được thôi, nhất định cần Chủ tịch Nhiếp phê cho một lệnh.

Cũng là nói, thả người, tìm Nhiếp Chấn Bang.

Dừng lại một lát, Lâm Chính Tinh lại tiếp tục nói:

- Ông chủ Triệu, chính tại hôm qua, người của tôi làm hỏng việc tốt của Nhiếp Chấn Bang. Làm rối loạn phiên bán đấu giá đất đai đầu tiên của thành phố Vọng Hải. Bây giờ, Nhiếp Chấn Bang làm như vậy, chỉ sợ là không thể bỏ qua.

Triệu Định Quang vừa nghe được câu này nhảy chồm đứng lên, tức giận nói:

- Ngông cuồng, quá ngông cuồng rồi! Nhiếp Chấn Bang hắn dựa vào cái gì, hắn có tư cách gì lại chỉ huy công tác của công an, khoa chân múa tay. Việc này, tôi phải đi tìm Bí thư Thạch bàn bạc cách giải quyết. Thành phố Vọng Hải này, nếu vẫn để mặc kệ Nhiếp Chấn Bang hắn tiếp tục làm loạn như vậy, sớm muộn cũng xảy ra chuyện lớn.

Nói xong, Triệu Định Quang lại đứng

lên, thấp giọng nói:

- Tổng giám đốc Lâm, ông giao lưu rộng rãi, tôi thấy, lần này

chúng ta hai bên cùng tiến hành, một mặt ông nói toạc ra tin tức. Tốt nhất là để lộ ra việc Nhiếp Chấn Bang lợi dụng việc công trả thù riêng. Tôi không tin, Nhiếp Chấn Bang hắn vẫn còn có thể làm đảo lộn thành phố Vọng Hải này.