Những lời này của Nhiếp Chấn Bang khiến không khí trong phòng trở nên áp lực hơn. Mọi người đều rất ngạc nhiên, liếc mắt nhìn nhau. Vốn tưởng rằng sau khi Lý Quốc Hoa bị lật đổ hoàn toàn, chính là thời cơ lớn để tung hoành thế lực. Nhưng những lời này lại như gáo nước lạnh đổ lên đầu mọi người.
Lúc này Hoàng Húc Dương là người lo lắng nhất. Anh ta không giống với những người khác. Hiện tại, mặc dù đã giải quyết xong vấn đề Phó phòng, nhưng so với những người khác thì vẫn quá yếu.
Tôi luyện bảy tám năm khiến Hoàng Húc Dương hiểu được hết ân tình ấm lạnh. Nửa năm làm thư ký này khiến Hoàng Húc Dương nhìn thấy lợi thế mà quyền lực mang lại cho mình.
- Chủ tịch thành phố, ngài sẽ bị điều đi đâu? Sao lúc trước không nghe thấy bất kì phong thanh gì? Lần này ngài có dẫn người theo không?
Hoàng Húc Dương thấp giọng hỏi thăm. Lúc này, vấn đề liên quan tới tiền đồ của mình, Hoàng Húc Dương không thể mặt dày trực tiếp nói ra trước mặt mọi người.
Nhiếp Chấn Bang có thể nhìn ra và cũng rất hiểu tâm tư của Hoàng Húc Dương. Nhìn mọi người, Nhiếp Chấn Bang lắc đầu nói:
- Lần này tới Vọng Hải nhậm chức, tôi sẽ đi một mình, không thể dẫn ai theo.
Nói tới đây, Nhiếp Chấn Bang dừng một chút, giải thích:
- Lần này tôi nghĩ chắc mọi người cũng biết xảy ra chuyện gì. Sau sự việc Lý Quốc Hoa, Tỉnh ủy rất có ý kiến với tôi. Cho nên lần này, Tỉnh ủy quyết định sau khi diễn đàn phát triển Đông Bộ kết thúc, đề cử tôi đi trường Đảng trung ương học tập.
Nhìn mọi người một chút, lập tức nói:
- Ngoài mặt đây là thăng tiến, nhưng thực tế bên trong như nào, tôi nghĩ không cần tôi nói nữa. Cho nên lần này vừa hay có cơ hội tới Vọng Hải, tôi đương nhiên sẽ không từ bỏ.
Những người này đều là thân tín của mình ở thành phố Lương Khê. Giống như năm đó ở thành phố Lê, tuy nhiên hiện tại những người ở Lương Khê chưa chắc đã được sống những ngày tốt đẹp như bên thành phố Lê. Nhưng đối với bản thân mà nói, cũng quan trọng như vậy. Chính vì vậy, Nhiếp Chân Bang mới chọn thái độ thẳng thắn công khai chứ không dấu diếm bất cứ điều gì.
Lúc này Triệu Tân Thiên nghe Nhiếp Chấn Bang nói, cũng trở nên trầm tư. Bối cảnh hùng mạnh thể hiện ra phía sau của Nhiếp Chấn Bang khiến Triệu Tân Thiên cũng có chút giật mình. Quả nhiên phải có thế lực mới dám làm vậy. nếu đổi thành nhóm mình, lúc này, chẳng phải chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi đợi tới trường Đảng trung ương học tập sao.
Đồng thời, trong lòng Triệu Tân Thiên cũng trở nên hào hứng. Chủ tịch Nhiếp tới thành phố Vọng Hải, thì sẽ trống hai vị trí quan trọng, Chủ tịch thành phố và Phó chủ tịch thường vụ. Mình là Phó chủ tịch thường vụ hẳn sẽ có hy vọng rất lớn được tiến thêm một bước.
Lập tức Triệu Tân Thiên cũng gật đầu nói:
- Chủ tịch, ngài yên tâm, bên phía Lương Khê còn có chúng tôi. Xin ngài yên tâm, bên phía cục trưởng Trần chúng tôi sẽ hết sức bảo vệ.
Lời này của Triệu Tân Thiên khiến Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng. Tuy Triệu Tân Thiên là do Ninh Thủ Thường đề cử với mình. Theo lẽ thường, Triệu Tân Thiên sẽ là người của Ninh Thủ Thường. Nhưng thời gian này tiếp xúc, năng lực về các mặt và tâm tính đều khiến mình hết sức hài lòng.
Nhìn Trần Nhạc, Nhiếp Chấn Bang rất thẳng thắn:
- Lão Trần, tôi không thể nói dối được. Lần này sau khi tôi đi, e rằng lửa giận của Lý Quốc Hoa chắc chắn sẽ trút lên cậu. Ở tỉnh có sự quan tâm của Chủ tịch tỉnh Thủ Thường. Ngoài ra, sau khi tôi đi, cậu vẫn phải tới chỗ Bí thư Đông Dân nhiều một chút. Lễ nhiều người không trách, đi lại nhiều một chút, sẽ có nhiều lợi ích. Về sau, bên Lương Khê này phải nhờ cậy vào Tân Thiên, Trí Viễn và cậu rồi.
Trần Nhạc vừa nghe tới đó, lại tỏ ra rất lạc quan, cười ha ha nói:
- Chủ tịch, tôi là người như nào chức, ngài còn không rõ sao? Bên Vọng Hải ngài cứ yên tâm đi nhậm chức. Tôi không sao, nam tử hán đại trượng phu, biết căng biết trùng. Chút kiến thức phổ thông này tôi cũng biết mà.
Sau đó, Nhiếp Chấn Bang lại nói:
- Lần này, trước khi tôi đi, cũng đã đưa ra mấy thỉnh cầu đối với Phó bí thư Kiều của tỉnh Phúc Kiến. Về vấn đề sắp xếp nhân sự, bên phía thành phố Lương Khê, chắc Chu Trác Chân sẽ nhận chức Chủ tịch thành phố, Hoàng Giang Đệ trở thành Phó bí thư chuyên trách Thành ủy. Như vậy, Tân Thiên rất có khả năng đảm nhiệm Phó chủ tịch thường vụ. Ngoài ra, tôi chuẩn bị điều Trí Viễn từ thành phố Tư Sa lên đảm nhiệm Phó chủ tịch thường vụ, điều Dịch Quân tới thành phố Tư Sa nhậm chức chủ tịch thành phố. Tôi cũng huẩn bị để Húc Dương tới xã trấn của thành phố Tư Sa. Thanh Sơn thì sẽ sắp xếp tới Cục công an. Bên phía Lục Vũ, chắc vẫn là kiêm nhiệm Bí thư Quận ủy quận Qũy Thành.
Nhiếp Chấn Bang nói liên tiếp, giống như đang sắp xếp hậu sự cho mình vậy. Nhiếp Chấn Bang đề cập tới việc sắp xếp cho hầu hết mọi người. Duy chỉ còn sót Trần Nhạc. Nhìn mọi người không kích động gì khi thấy tình hình bất thường. Điều này khiến Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng. Thái độ trầm ổn như vậy mới là điều mình hy vọng nhìn thấy. Cũng chỉ sự trầm ổn này mới có thể giữ họ lại bên nhau. Mặc dù sau khi mình đi, cũng sẽ trở thành một thế lực không tầm thường, khiến Phạm Thường Thắng không dám khinh thường mà hành động thiếu suy nghĩ.
Lập tức nhìn Trần Nhạc, thở dài một tiếng:
- Về vấn đề Chủ nhiệm Uỷ ban Chính trị Pháp luật, vị trí và đồng chí Hoàng Giang để lại, Trần Nhạc lên là thích hợp nhất. Nhưng nếu thực sự như vậy thì liên lụy quá lớn. Về vấn đề này, Phó bí thư Kiều cũng chưa cho tôi một câu khẳng định, chỉ có thể nói sẽ cố gắng giúp. Nếu Trần Nhạc có thể lên thường ủy, thì đó là việc quá tốt. Nếu Trần Nhạc không lên được, tôi tin có hai người các cậu, thêm cả tư lệnh Bành cũng sẽ chiếu cố, Bí thư Lôi Định Quốc và Hoàng Giang đều sẽ không thể để Phạm Thường Thắng độc quyền. Như vậy, các cậu tự bảo vệ mình hẳn cũng không có vấn đề gì.
Về phần sau khi mình đi, ai sẽ làm thay thế, Nhiếp Chấn Bang cũng không nói gì. Tuy như vậy sẽ có một điều hại, rất có thể, những người ngồi đây đều có suy nghĩ riêng. Không ai phục ai, cuối cùng, bị tấn công từng bộ phận. Nếu thật sự như vậy, cũng chỉ có thể tự trách họ. Trên con đường chính trị, chưa từng có đường tắt. Phải dựa vào chính bản thân để nắm lấy cơ hội. Nếu chút sóng gió như này mà cũng không chịu đợc, về sao khó có thể làm tới chức vụ cao.
Ngay vào lúc Nhiếp Chấn Bang mở cuộc họp, ở khu nhà cán bộ Tỉnh ủy Giang Bắc, tòa số một, trong thư phòng Thẩm Ngôn Thạc, Phó bí thư Tỉnh ủy Phúc Kiến lúc này đang ngồi trên ghế.
- Bí thư Thẩm, phòng đọc sách này của anh trang trí rất thanh lịch, phong cách cổ xưa, phù hợp với ngôi nhà phong cách đình lầu, lại càng tăng thêm độ trang nhã.
Phó bí thư Kiều mỉm cười nói.
Nghe thế, Thẩm Ngôn Thạc cũng cười ha hả:
- Phó bí thư Kiều, quá khen, nói ra tôi cũng thật hâm mộ anh. Vị trí của Phúc Kiến có ưu thế, nhưng lại tốt hơn Giang Bắc chúng tôi nhiều. Vọng Hải lại là đặc khu thí điểm cải cách đầu tiên của cả nước. Ưu thế này, Giang Bắc chúng tôi không thể so sánh được.
Sau khi nói với nhau vài câu khách sáo, Kiều Dịch Nhân nghiêm sắc mặt, cầm chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mỉm cười nói:
- Bí thư Ngôn Thạc, hai năm nữa, đã là năm đổi nhiệm kỳ mới rồi, lại là năm chuyển giao thế kỉ. Vấn đề xây dựng kinh tế và xây dựng văn minh tinh thần, điều này có mục tiêu chung. E rằng, tới lúc đó, Bí thư Ngôn Thạc cũng sẽ thăng tiến một bước, lên cập cục đó.
Nhập cục là một cách nói trong hệ thống chính trị. Ý là chỉ những ủy viên trung ương như Thẩm Ngôn Thạc tiến vào Bộ Chính trị.
Nghe câu này, sắc mặt Thẩm Ngôn Thạc có chút lúng túng. Nhập cục, vốn là chuyện mình không nghĩ đến. Bên trọng Lý hệ, hiện tịa Lý Giang Sơn đã là Uỷ viên bộ Chính trị rồi, lại là Bí thư Thành ủy Thượng Hải. Nếu lần này không có sự việc của Lý Quốc Hoa liên lụy, vào thời điểm chuyển sang nhiệm kỳ khác, gia nhập thường vụ cũng sẽ không thành vấn đề. Nhưng hiện tại thì sao? Chỉ e tới nhiệm kỳ mới, con đường đường làm quan của Lý Giang Sơn cũng chấm dứt. Lúc này, Kiều Dịch Nhân nhắc tới chuyện này, trong lòng Thẩm Ngôn Thạc cũng suy nghĩ.
Theo chính trị, có ai không hy vọng thăng tiến. Nếu có hậu thuẫn, thăng tiến tới chức không thể thăng nữa thì mới tốt.
Nghĩ đến đây, Thẩm Ngôn Thạc thở dài, lập tức nói:
- Bí thư Kiều và tôi đều không phải trẻ con, cũng không phải dân thường. Vấn đề này, tôi và anh đều rất rõ, nhập cục, đây là chuyện không đơn giản.
Kiều Dịch Nhân trong lòng vui vẻ, chỉ sợ Thẩm Ngôn Thạc không có suy nghĩ này. Đã nghĩ như vậy, mình đẩy một cái, thì có gì phải lo. Hơn nữa, xét về mặt quan hệ của Lý gia, sau Lý Giang Sơn, trình độ và năng lực của Lý Giang Hà còn có chút khiếm khuyết. Nhìn chung, Thẩm Ngôn Thạc là thích hợp nhất. Nếu mình đẩy một cái, càng là một đả kích với Lý gia.
Lập tức, Kiều Dịch Nhân cười nói:
- Bí thư Ngôn Thạc, việc do người mà. Thái độ hiện tại của anh có chút tiêu cực đó.
Thẩm Ngôn Thạc hơi bất ngờ, cười ha hả, khoát tay nói:
- Bí thư Kiều, không nói tôi nữa, nói chuyện anh đi, Bí thư Kiều đặc biệt tới Giang Thần tìm tôi có việc gì thế?
Lúc này Kiều Dịch Nhân trầm ngâm, rồi nói:
- Bí thư Ngôn Thạc, đúng là có chuyện. Đồng chí Nhiếp Chấn Bang, cá nhân tôi thấy cũng khá được, có năng lực làm việc, cũng có phương pháp. Điều khó có được là, thực hiện tốt nguyên tắc Đảng. Lần này tới đây, tôi cũng là muốn trọng dụng người tài, muốn để đồng chí Nhiếp Chấn Bang tới thành phố Vọng Hải nhận chức Phó chủ tịch thành phố. Cho nên đặc biệt tới đây để liên hệ với Bí thư Thẩm một chút.
Lúc Kiều Dịch Nhân tới nhà, Thẩm Ngôn Thạc đã biết chắc có chuyện. Trước kia hai người cũng không qua lại nhiều. Lần này Kiều Dịch Nhân tới nhà thăm hỏi, chắc chắn không đơn giản như vậy. chỉ có điều, Thẩm Ngôn Thạc không ngờ, chính là việc của Nhiếp Chấn Bang.
Phải biết rằng, Nhiếp Chấn Bang là người mà Lý gia chỉ mặt đặt tên phải giết. Nhất thời, Thẩm Ngôn Thạc cũng thấy khó xử.
Một bên, mình rất có thể sẽ nhận được sự ủng hộ của Kiều Dịch Nhân, được sự ủng hộ của Tổng bí thư Viên, nhập cục, cũng sẽ được bảo đảm. Một bên, mình sẽ được Lý gia ủng hộ. Đây cũng là nguyên nhân Thẩm Ngôn Thạc thấy khó xử.
Sau khi im lặng một lúc, Thẩm Ngôn Thạc nói:
- Bí thư Kiều, chỉ có một yêu cầu?
Nói thật, chuyện này Thẩm Ngôn Thạc có thể thấy rõ, Kiều Dịch Nhân muốn giúp Nhiếp Chấn Bang. Cho dù mình không đồng ý, cho dù đưa tới trường Đảng học tập. Tới lúc đó, Kiều Dịch Nhân hoàn toàn có thể thông qua Ban tổ chức trung ương để mang Nhiếp Chấn Bang quay lại Vọng Hải. HIện tại, Kiều Dịch Nhân tìm mình, mang tới một món quà lớn như vậy. Nếu đơn thuần chỉ là một việc đó, Thẩm Ngôn Thạc tuyệt đối không tin.
Nghe thấy Thẩm Ngôn Thạc nói vậy, Kiều Dịch Nhân mỉm cười, cất cao giọng nói:
- Được, rất thẳng thắn. Nếu Bí thư Thẩm đã nói vậy, tôi cũng không quanh co lòng vòng. Lần này tôi muốn điều Nhiếp Chấn Bang đi Vọng Hải. Tiểu tử này lại đưa ra một vấn đề nan giải cho tôi, sau khi cậu ta đi, phải để Triệu Tân Thiên làm Phó chủ tịch thường trực thành phố, để Ninh Trí Viễn làm Uỷ viên thường vụ Phó chủ tịch thành phố, để Trần Nhạc làm Chủ nhiệm Uỷ ban Chính trị Pháp luật, không biết ý Bí thư như nào?
Vừa nói xong, Thẩm Ngôn Thạc liền nhảy lên, dường như biết mình quá thất thố, lập tức lại ngồi xuống, trầm giọng nói:
- Những người khác thì được, nhưng việc của Trần Nhạc thì không được. Mặc dù tôi không quan hệ tới Lý gia, nhưng có một số việc, nên làm vẫn phải làm. Phía Trần Nhạc, thăng một cấp tuyệt đối là không được.