- Vương pháp? Ha ha các anh em tên nhóc con này đang nói vương pháp với chúng ta đấy.
Người thanh niên cầm đầu lúc này giống như nghe được câu truyện buồn cười nhất thế gian. Bên cạnh bọn côn đồ đều cười theo.
Hình như cười đủ rồi, ánh mắt của người thanh niên cầm đầu chuyển sang nhìn chằm chằm vào Nhiếp Chấn Bang nói:
- Nhóc con nghe khẩu khí nói chuyện của mày, không giống người Lương Khê. Một người nơi khác còn dám lớn lối như vậy, tao thấy mày chán sống rồi.
Nói đến đây, trong ánh mắt của người thanh niên cầm đầu ẩn ý có suy nghĩ mình tài trí hơn người. Coi khinh Nhiếp Chấn Bang nói:
- Vương pháp, tao nói cho may biết, ở khu Lương Sơn này, ở thành phố Lương Khê này chúng tao chính là vương pháp, công ty Phú Bang chúng tao chính là vương pháp, đập cho tao! Tao xem đứa nào muốn chết, cứ để nó đến đây, người của anh em chúng tao không phải chỉ biết ăn không ngồi rồi.
Tiếng nói hạ xuống, Nhiếp Chấn Bang đã quá tức giận, lạnh lùng nói:
- Tôi đến thành phố Lương Khê đã bốn tháng, vẫn chưa từng nghe nói qua công ty Phú Bang chính là vương pháp. Thanh Sơn đợi một chút, xem ai dám động vào, ai động vào thì đánh gãy tay chân cho tôi.
Dương Thanh Sơn sớm đã đứng phía trước của Nhiếp Chấn Bang, những người này sau khi đi vào, Dương Thanh Sơn đã chuẩn bị trước tinh thần. Tuy bản thân là lái xe, nhưng lãnh đạo gặp nạn, cũng phải đứng ra, hơn nữa Dương Thanh Sơn là lính trinh sát chuyển ngành, mấy tên côn đồ cỏn con này cũng không thể làm khó gì được.
Lúc này nghe thấy sự sai bảo của chủ tịch, tính khí của lính càn quấy trong người của Dương Thanh Sơn đã hoàn toàn trỗi dậy. Chủ tịch ngạo mạn quá, lời nói mạnh mẽ như vậy, ai dám động vào thì đánh gãy chân tay. Nhưng trên miệng Dương Thanh Sơn đã kiên quyết nói:
- Ông chủ, ngài yên tâm đi, kẻ nào động vào một người cũng chạy không thoát.
Dáng vẻ bệ vệ, lớn lối này của Nhiếp Chấn Bang cũng đã hoàn toàn chọc tức những tên côn đồ này. Ở khu Lương Sơn này, diễu võ dương oai, đấu đá lung tung đã quen rồi, chưa khi nào bị bực tức không đâu như thế này, còn ngạo mạn như thế.
Sắc mặt của người thanh niên cầm đầu sa sầm lại, hung tợn nói:
- Được lắm nhóc con, thật càn rỡ, câu nói này của mày. Hôm nay các anh tao nếu không đánh gãy một chân của chú mày, tao sẽ không sống ở khu Lương Sơn nữa.
Lúc này Hoàng Húc Dương cũng đã đi lên, nói nhỏ:
- Ông chủ hay là tôi bán cho chúng là được rồi. Đúng lúc bên giám đốc Dịch cũng chuẩn bị bố trí cho tôi một căn nhà. Thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.
Bây giờ Hoàng Húc Dương cũng cảm nhận được vì sao người lãnh đạo trong cơ chế đi ra ngoài lại thích người bên dưới gọi là ông chủ rồi. Điều này không phải nói lãnh đạo thích làm ông chủ, coi mình trở thành thương nhân, mà là có trường hợp như thế này, không gọi chức danh, thật sự dễ dàng hơn rất nhiều. Bản thân Hoàng Húc Dương cũng có thể suy ra được, chủ tịch Nhiếp là ông chủ, Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố không phải là giám đốc sao?
Nhiếp Chấn Bang trầm mặt, không nói gì vỗ vỗ vai Hoàng Húc Dương nói:
- Húc Dương chuyện này, tôi thấy không đơn giản như vậy, công ty Phú Bang này rất kỳ lạ, mua hàng loạt căn nhà cũ với số lượng lớn như vậy, còn dùng cách thức ép mua, ép bán này, từ điểm này có thể thấy được, loại công ty này không phải là công ty tốt đẹp gì, ngay cả khi không phải là chuyện của anh, tôi biết rồi. Nhưng cũng không thể không can thiệp được.
Nói xong Nhiếp Chấn Bang biểu lộ biểu cảm yên tâm cho Hoàng Húc Dương thấy rồi trầm giọng nói:
- Yên tâm đi, với bản lĩnh của Thanh Sơn, chỉ có mấy tên côn đồ này không vấn đề gì.
Bên này trong khi Nhiếp Chấn Bang và Hoàng Húc Dương đang nói chuyện, Dương Thanh Sơn đã đánh nhau với bọn côn đồ này. Bây giờ đã có lời của Nhiếp Chấn Bang, Dương Thanh Sơn ra tay, nhưng không có gì chắc chắn cả. Vừa xuất chiêu đó chính là chiêu, một chiêu khống chế quân địch nổi tiếng trong quân đội.
Phía trước phải đối mặt với các ống thép chém qua, Dương Thanh Sơn không có bất kỳ sự sợ hãi nào, toàn thân kề sát lưỡi dao, nhanh chóng tiến lên phía trước, một phát nắm lấy cổ tay, đè xuống, những tên côn đồ này cũng đã quỳ xuống trước mắt, ngay sau đó một bước lên phía trước, răng rắc một tiếng xương cổ tay đã gãy rồi, trong sân truyền đến tiếng la hét thảm thiết.
Mười hai tên côn đồ, Dương Thanh Sơn đánh chưa đến năm phút đã hoàn toàn giải quyết xong trận đánh lộn. Trong đó tên côn đồ cầm đầu còn muốn chạy đến chỗ Nhiếp Chấn Bang, chuẩn bị chế ngự Nhiếp Chấn Bang ép Dương Thanh Sơn dừng tay, nhưng cậu ta lại không ngờ so với Dương Thanh Sơn, Nhiếp Chấn Bang thật sự còn khủng khiếp hơn nhiều. Lần này Nhiếp Chấn Bang trái lại không ra tay độc ác mà chỉ ra một cú đá, đá gã thanh niên này ra xa ba mét là thôi.
Nhìn trên mặt đất tất cả bọn côn đồ túm lại một chỗ kêu rên, Dương Thanh Sơn nhếch miệng cười. Đã đi về phía tên cầm đầu bọn côn đồ, cảnh tượng này đã làm cho tên cầm đầu bọn côn đồn sợ hãi, vừa lùi từng bước từng bước về phía sau, vừa nói:
- Không được qua đây, qua đây tao lập tức báo cảnh sát.
Câu nói này đã khiến cho Nhiếp Chấn Bang nhướng mày, báo cảnh sát? Côn đồ báo cảnh sát, nhìn bộ dạng này của cậu ta, sợ rằng đây không phải là lần đầu tiên. Lúc này trong đầu Nhiếp Chấn Bang bỗng nhiên xuất hiện một cảnh tượng như thế này, ông chủ bất động sản đã nuôi một đám lưu manh hung ác dưới chướng, gặp khó khăn gì mới xuất đầu lộ diện. Hễ gặp chỗ nào rắn thì những tên côn đồ này biến hóa nhanh chóng từ người hành hung biến thành người bị hại, cơ quan chấp pháp bạo quyền lập tức ra tay, sau đó người có liên quan bị doạ nạt, bị phạt cảnh cáo cuối cùng cũng không thể không thỏa hiệp dưới uy quyền của bọn chúng.
Dường như đã nhìn thấy được cảnh sát và tội phạm cấu kết với nhau, bôi nhọ hình ảnh của trăm họ. Nhiếp Chấn Bang lúc này đột nhiên nói:
- Thanh Sơn đợi chút, cậu để cho cậu ta báo cảnh sát, tôi muốn xem xem có phải thật có phải đã đảo ngược trắng đen, đúng sai lẫn lộn, xem mức độ đổi trắng thay đen như thế nào.
Dương Thanh Sơn mỉm cười gật đầu, giơ tay lên vẫy, lạnh nhạt nói:
- Nhóc con đừng nói tôi không cho cậu cơ hội, bây giờ cậu có thể báo cảnh sát luôn, cho cậu thời gian hai phút. Cậu nói đánh gãy một chân của cậu hay đánh gãy cả tay lẫn chân cậu thì tốt đây?
Ánh mắt hung tợn, hiện trường là cảnh tượng kêu rên này, tên cầm đầu bọn côn đồ cũng bị dọa sợ rồi, côn đồ cũng là người ah, những người này chẳng qua chỉ là ức hiếp một số người dân lành mà thôi, gặp phải loại người hung ác thật sự, cũng sợ giống họ thôi.
Run rẩy lấy điện thoại di động ra, gọi cho một số điện thoại, bên kia vừa mới nhận, người thanh niên này lập tức đã kêu lên:
- Đồn trưởng Cồ cứu mạng. Tôi là Lưu Tân Xuân người của công ty Phú Bang, ở ngõ Đồng Thăng khu Lương Sơn, tôi và mấy anh em đội giải phóng mặt bằng công ty chúng tôi bị người ta đánh quá tàn ác. Tay chân những anh em kia của tôi đều bị đánh gãy rồi, tội phạm là kẻ cực kỳ hung hăng càn quấy, ngài mau đến dây đi.
Nghe thấy câu nói này Nhiếp Chấn Bang nhướng mày,
Tại đây thời gian chờ đợi không lâu lắm, chưa đến ba phút. Bên ngoài đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên, rất nhanh một chiếc xe đã dừng sát bên cạnh, ngay sau đó, ba người mặc đồng phục cảnh sát đi vào, dẫn đầu là người chừng bốn mươi tuổi dáng người cao to mập mạp, tóc thưa, đặc điểm này vô cùng nổi bật.
Vừa vào cửa, nhìn chung quanh cả đám côn đồ nằm trên mặt đất, người đàn ông liền mở miệng nói:
- Là ai đánh?
Lúc này tên cầm đầu đám côn đồ cũng hoành tráng đi lên, có trợ giúp cũng không sợ nữa, chạy ra đứng lên trước chỉ vào Dương Thanh Sơn nói:
- Đồn trưởng Cổ người chính là tên tiểu tử này làm.
Người đàn ông trung tuổi nhướng mày đã nhìn Dương Thanh Sơn nói:
- Cậu, người này tại sao lại ra tay độc ác vậy, vô duyên vô cớ đánh gãy xương người ta. Hành vi của cậu đã gây ra thương tích, còn gây ra thương tích cho nhiều người như vậy, tình huống rất xấu, cậu theo chúng tôi đi một chuyến, phối hợp hỗ trợ điều tra.
Tiếng nói hạ xuống, Dương Thanh Sơn đã khẽ mỉm cười, đừng nói là một Đồn trưởng, hơn nữa còn chưa biết có phải là Đồn trưởng không, trong các đơn vị cơ sở, ngay cả khi là là một người bình thường, người dân cũng đều gọi một cách kính trọng là Đồn trưởng. Người trước mắt ngược lại có chút phong thái lãnh đạo, có lẽ cũng đảm nhiệm một số chức vụ nào đó, nhưng điều này không làm Dương Thanh Sơn sợ, với thân phận của mình bất kỳ cục trưởng của các ngành đối với mình đều nể trọng, cục trưởng Trần của cục thành phố cũng phải xưng hô một tiếng anh em.
Còn phải sợ một Đồn trưởng sao?
Lập tức đi lên phía trước, ở trên người những tên côn đồ này vặn vẹo vài cái, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc, những người này cũng đồng thời không kêu rên nữa.
Đứng thẳng người, Dương Thanh Sơn đã cười nói:
- Đồn trưởng Cổ, một chút thủ pháp nhỏ mà thôi, chẳng qua chỉ là làm những người này trật khớp mà thôi.
Nói như vậy chính là đang nói cho đám người Đồn trưởng Cổ biết, mình không hề phạm pháp, có chăng cũng chỉ là đánh lộn, hơn nữa những tên côn đồ này, trong tay cầm hung khí, cùng lắm là hành động phòng vệ chính đáng.
Nhưng Đồn trưởng Cổ đã không có động tĩnh gì, vẻ mặt dửng dưng, lần nữa nói:
- Bất kể là chuyện gì, trước tiên đi lấy lời khai, nói rõ hơn tình hình sự việc đã xảy ra.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang đã không nhịn được nữa, ở bên cạnh trầm giọng nói:
- Đồn trưởng Cổ làm như vậy có đúng không, những người này trong tay cầm hung khí và dao bào kiểm soát, tự ý xông vào nhà dân, chúng tôi phòng vệ chính đáng, có thể làm khai báo, nhưng anh thụ lý án cũng phải có trình tự chứ. Những kẻ phạm pháp này, anh mặc kệ lại đi bắt chúng tôi những người tuân thủ luật pháp trước, chuyện này là sao?
Đồn trưởng Cổ nhướng mày, không hề nghĩ ngợi cái gì liền cao giọng nói;
- Tôi thụ lý án như thế nào còn chưa đến lượt các người dạy tôi. Bây giờ các người lập tức theo tôi về điều tra, phối hợp một chút ít phải chịu khổ cực nếu không đừng trách tôi không khách khí.
Vừa mới nói xong Đồn trưởng Cổ theo tiếng nói ngẩng đầu lên, nhưng vừa nhìn thấy tướng mạo của Nhiếp Chấn Bang, Đồn trưởng Cổ cả người như đờ ra, mồ hôi lạnh toát ra, đứng tại chỗ, hồi lâu không nói ra lời.
Trước mắt tướng mạo của người này làm cho Đồn trưởng Cổ có chút hoảng hốt. Mặc dù cấp bậc của Đồn trưởng Cổ không có tư cách gặp người này, nhưng Đồn trưởng Cổ có thói quen thích xem tin tức kênh truyền hình Lương Khê, bời vì Đồn trưởng Cổ cho rằng có thể từ những tin tức này biết được những thay đổi trong thành phố, hiểu được những thay đổi trong thành phố. Cho nên đối với một số lãnh đạo trong thành phố Đồn trưởng Cổ cũng biết đến.
Nhìn Hoàng Húc Dương bên cạnh, nghĩ đến Hoàng Húc Dương làm việc ở phòng thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, lúc này cơ bản cũng đã xác nhận được chắc chắn rồi.
Nhiếp Chấn Bang cũng đang chú ý đến sở trường Cổ, sự thay đổi của Đồn trưởng Cổ, Nhiếp Chấn Bang cũng đã nhìn thấy. Chuyện đến mức này cũng đã không có ý nghĩa gì rồi, người này đã biết mình rồi, còn tiếp tục chắc chắn không có kết quả gì.
Quả nhiên Đồn trưởng Cổ lúc này nét mặt thay đổi, vẻ mặt quang minh chính trực, lời lẽ chính nghĩa nói:
- Tiểu Trương, Tiểu Tiếu còng toàn bộ những người này đưa về đồn xử phạt, coi trời bằng vung, ngang nhiên mang theo công cụ kiểm soát, tự ý vào nhà dân, đe dọa đến sự an toàn tính mạng của người dân, người như vậy nhất định phải xử lý nghiêm minh.
Nhưng Nhiếp Chấn Bang đã xen vào nói:
- Sợ thật!
Nói rồi quay sang nói với Hoàng Húc Dương:
- Húc Dương bây giờ anh gọi điện thoại cho Trần Đông của cục công an thành phố, bảo ông ấy đích thân tới đây mà xem, đây chính là cảnh sát ưu tú cấp dưới của ông ấy. Chuyện này nhất định phải xử lý nghiêm minh, bất luận có liên quan đến công ty nào, người nào, chức vụ gì, tất cả đêu phải nghiêm trị.