Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 386: Kiểm tra đột xuất




Lời nói của Hoàng mặt rỗ khiến sắc mặt của tất cả cán bộ ở đây đều rất khó nhìn. Lưu Vệ Quân lúc này càng quát lớn hơn:

- Coi trời bằng vung! Đúng là quá coi trời bằng vung rồi!

Sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang thì trở nên âm trầm. Băng đóng dày ba thước, cũng không phải chỉ một ngày rét có thể tạo ra được. Những người này, coi pháp luật như không, thái độ thì càn quấy. Cái mà Nhiếp Chấn Bang tức giận, không phải là lời nói động chạm đến mình của mấy người này. Xuyên thấu qua hiện tượng để nhìn rõ bản chất của nó, sự càn quấy của những người này, khẳng định cũng không phải ngày một, ngày hai đã có được. Có thể tưởng tượng được ran gay, cái tên anh Hổ ở sau lưng cái tên Hoàng mặt rỗ này, mạnh mẽ, cứng rắn đến mức nào.

Thế lực đen tối, một cụm từ như vậy đột nhiên chợt lóe lên trong óc Nhiếp Chấn Bang. Ngay trong lúc Nhiếp Chấn Bang thất thần, Dương Thanh Sơn và lái xe cũng đã chạy tới đằng trước. Các thư ký cũng đều đứng đến trước mặt lãnh đạo của mình, rất có dáng vẻ chuẩn bị hy sinh tất cả vì lãnh đạo.

Cho dù, ai cũng biết rõ không có khả năng sẽ nguy hiểm tới tính mạng, nhưng tất cả lãnh đạo đều có sự biến hóa cơ bản trong thái độ với tài xế và thư ký của mình.

- Cao đại ca, lúc này các anh không thể lùi bước được. Bên phía cục Công an thành phố sẽ nhanh chóng có cứu viện khẩn cấp. Hiện giờ, mọi người các anh phải đồng lòng lại với nhau. Chúng ta cùng nhau ngăn chặn cái đám du côn này.

Giờ phút này, Dương Thanh Sơn cũng đã đi tới bên cạnh Cao Chí Hoa, nói lời động viên.

Cái biểu hiện này của Dương Thanh Sơn khiến Nhiếp Chấn Bang cũng có chút tán thưởng. Gặp nguy không loạn, làm việc có trật tự rõ ràng, thật sự đúng là một người đáng giá để bồi dưỡng. Tôi luyện nhiều hơn một chút cũng có thể trở thành một người tướng tài.

Nhìn thấy những người này đều quay mặt về phía mình, chẳng những không có bất cứ sự chùn chân hay sợ hãi nào, mà ngược lại, còn bước lên phía trước, Hoàng mặt rỗ lập tức liền cảm giác được rằng, uy nghiêm của mình đang bị khiêu khích.

Ở cái thị trấn Cao Gia này, mình chính là ông trời, chính là thổ Hoàng đế. Có anh Hổ che chở, cho dù là cán bộ của thì trấn Cao Gia, khi đối diện với mình cũng đều phải tươi cười đầy mặt mà chào đón. Đã có lúc nào, Hoàng mặt rỗ lại bị người ta coi thường như vậy chứ? Đây chính là sự khiêu khích với chính hắn mà.

Khuôn mặt trầm xuống, Hoàng mặt rỗ tức giận nói:

- *** (câu chửi), đám bọn mày điếc hay là bị câm hả, không nghe hiểu lời của tao sao? Xông lên cho bố! Chém chết rồi thì có bố mày chịu trách nhiệm.

Cái đám thanh niên này, đều là đang trong tuổi máu nóng xông lên đầu, lúc này còn đúng là lúc chịu ảnh hưởng từ những bộ phim chém giết hoặc những bộ phim xã hội đen của Hồng Công. Trong phim ảnh, những cái cảnh mà đám đại ca được đàn em tiền hô hậu ủng, coi tiền bạc như rác rưởi, hay cái kiểu tình nghĩa huynh đệ ngất trời, đã khiến những cái tên này khắc sâu trong đầu óc. Giờ phút này, nghe Hoàng mặt rỗ nói như vậy, tất cả đều gào to một tràng rồi xông lên.

Dương Thanh Sơn bên này thì giành trước một bước xông lên, đối diện là một tên côn đồ cầm cây gậy sắt. Dương Thanh Sơn xông tới, lắc mình một cái, tránh khỏi đòn tấn công của chiếc gậy sắt, đồng thời một tay bắt lấy gậy sắt, tay vặn lấy một cái, chiếc gậy liền tuột ra khỏi tay của tên côn đồ, chuyển sang tay của Dương Thanh Sơn.

Ngay lập tức, Dương Thanh Sơn ném chiếc gậy sắt ra phía sau, gằn giọng nói:

- Cao đại ca, người của các anh cầm lấy đồ lên.

Lời nói của Dương Thanh Sơn thật đúng là không phải nói suông. Trong đám lái xe đồng nghiệp đứng cạnh đây này, Dương Thanh Sơn đều biết rất rõ. Lão Lý lớn nhất là ba mươi mấy tuổi, nhưng cũng là lính xuất ngũ chuyển nghề sang. Bất kể như thế nào thì cũng là đã từng đi lính, chắc chắn công phu phải linh hoạt hơn so với những người bình thường một chút.

Mà chính bản thân Dương Thanh Sơn lại còn cao hơn nữa, lính trinh sát chuyển nghề, khả năng đánh giáp lá cà tuyệt đối không phải nói quá. Không đến năm phút đồng hồ, Dương Thanh Sơn liền đoạt lấy được bốn, năm vũ khí. Trong khoảng thời gian ngắn, đám người Dương Thanh Sơn lật ngược tình thế, chiếm thế thượng phong.

Vừa đúng lúc đó, từ đằng xa truyền tới tiếng còi báo hiệu chói tai. Một chiếc xe cảnh sát được cải tiến gắn thêm lớp lưới bảo vệ trên đầu xe đang chạy về phía bên này. Xe dừng lại, có sáu bảy công anh nhân dân đi xuống xe.

Nhìn thấy đám công an đi tới đây, Hoàng mặt rỗ cười lạnh một tiếng, nhìn đám người Nhiếp Chấn Bang rồi nói:

- Tay chân coi như cũng không chậm đâu, còn dám báo cảnh sát nữa. Vậy cũng nói rõ luôn cho bọn mi biết, thứ mà anh Hổ đã muốn thì cho dù là báo cảnh sát cũng không có tác dụng gì.

Đám công anh này vừa xuống xe, ngay lập tức chạy nhanh tới đây. Nhìn đảo qua một lượt đám người đang đứng, sau đó liền nhìn ngay vào Hoàng mặt rỗ rồi nói:

- Hoàng Văn Bưu, *** chán sống rồi hả. Dám ngang nhiên tụ tập gây rối, còn dám động tay động chân.

Nguyên bản Hoàng mặt rỗ còn mang theo vẻ mặt đắc ý, nhưng giờ phút này, gã cũng ngây ngẩn cả người. Trên mặt chợt lung túng một cái, lập tức cười hề hề rồi nói:

- Anh Vu, đang nói giỡn đâu. Cái tên Cao Chí Hoa này, anh Hổ chỉ đích danh đấy chứ, hôm nay phải dạy dỗ một trận. Ông chủ ở trên đã lên tiếng rồi, anh Vu anh xem. Nếu không thì em cũng không dễ báo công kết quả.

Tiếng nói vừa dứt, người cảnh sát cầm đầu cũng là vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Hoàng Văn Bưu, ít lôi kéo làm quen với bố. Tôi mặc kệ cái gì mà ông chủ hay không ông chủ của cậu. Bây giờ, ngay lập tức giải tán. Nếu không, bắt hết về đồn.

Nhìn cảnh tượng trước mặt này, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nhạt một cái ở trong lòng. Loại chuyện này cũng không ít gặp ở bên trong địa phương cơ sở. Bộ phận công an, trị an này đó dưới cơ sở cùng với đám côn đồ địa phương có quan hệ rất phức tạp, không thể công khai mà cũng không thể nói rõ ra được. Giữa hai bên tồn tại sự hợp tác lợi dụng lẫn nhau, đây cũng là chuyện rất bình thường.

Xem ra, đây là do bên phía cục thành phố tạo áp lực, nếu không thì đám người này cũng sẽ không tiến hành theo cái dạng xử lý công việc chung cũng như vậy.

Giờ phút này, Hoàng mặt rỗ cũng cảm nhận được sự khác lạ của chuyện này rồi. Ánh mắt đảo qua một lượt đám người, cuối cùng cũng dừng lại trên người Cao Chí Hoa, sau đó gã nói cộc cằn:

- Cao Chí Hoa, hôm nay coi như thằng nhãi mày gặp may. Tuy nhiên, núi không nhường sông thì sông nhường vậy. Trốn được hôm nay, nhưng mày cũng không trốn mãi được đâu. Chuyện này, còn chưa xong đâu. Anh em chúng ta đi.

Nhìn bộ dạng càn rỡ, hống hách của đám người này, còn đám công an đứng bên cạnh thì lại là một bộ thờ ơ, Trương Khắc Cường cũng không nhịn được nữa. Giờ phút này, có cảnh sát rồi, Trương Khắc Cường cũng có tràn đầy dũng khí hơn rất nhiều, đi lên trước nói:

- Các anh là đơn vị nào đây? Tại sao lại thả những người này đi như vậy? Ngang nhiên cầm hung khí uy hiếp, đe dọa quần chúng nhân dân, phòng công an tại sao không bắt bọn họ lại?

Vị đồn trưởng công an họ Vu còn chưa mở miệng, một người công an còn trẻ đứng bên cạnh cũng đã mở miệng nói:

- Các anh là ai, đến thị trấn Cao gia làm gì? Chúng tôi phá án, còn không cần các anh tới dạy. Các anh rõ ràng cho thấy cũng là tụ tập ẩu đả, song phương đều có trách nhiệm. Giờ giải tán thì tức là xong rồi, anh còn muốn bắt nhốt lại không thả mới được sao?

Một câu này, khiến sắc mặt của Trương Khắc Cường lập tức tối sầm đến tận cùng. Đường đường Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố, vậy mà lại bị một tên công an nho nhỏ chống đối lại, còn là trong tình huống như thế này nữa.

Khuông mặt Trương Khắc Cường đỏ gắt cả lên, ông ta tức giận nói:

- Một đồng chí như anh, nói vậy là sao? Thân là một người cảnh sát nhân dân, sao có thể nói cái loại lời nói không có tính giác ngộ như vậy.

Tiếng nói vừa dừng ở đây, xa xa, trên đường quốc lộ lớn, một hồi còi cảnh sát gầm rú truyền tới, bốn năm chiếc xe cảnh sát nhanh chóng chạy về phía bên này.

Giờ phút này, sắc mặt của Đồn trưởng Vu cũng thay đổi. Vừa rồi, Đồn trưởng Vu nhận được điện thoại của Lâm Phong, Cục trưởng phân cục công an quận Khê Sơn, dặn là nhất định phải cố gắng toàn lực đảm bảo sự an toàn cho nhóm người này. Thật không ngờ, giờ đây, thậm chí ngay cả cục Công an thành phố cũng đều động tới. Chiếc xe chạy ở ngay đầu tiên, rõ ràng chính là xe chuyện dụng của nhân vật số một cục Công an thành phố, Trần Nhạc.

Quả nhiên, trong lúc đồn trưởng Vu còn đang khiếp sợ thì Trần Nhạc mặc một thân cảnh phục, với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, bước xuống xe. Phía đằng sau là Chính ủy của cục Công an thành phố cùng với mấy vị lãnh đạo khác, thêm cả cục trưởng Lâm của phân cục công an. Cái loại quy mô này, trường hợp này, vô cùng chấn động.

Trần Nhạc vừa xuống xe liền chạy chậm tới phía này, cúi chào rồi nói:

- Chủ tịch, Phó chủ tịch Triệu, Phó chủ tịch Trương, để cho các vị lãnh đạo bị sợ hãi, đây là do công tác của cục Công an thành phố chúng tôi chưa đủ sát sao, xin lãnh đạo cứ phê bình.

Đám người Nhiếp Chấn Bang thản nhiên xua tay. Giờ phút này, Trương Khắc Cường cũng gằn giọng nói:

- Cục trường Trần, bên dưới anh nuôi được một đám lính tốt thật đấy.

Nhìn một đám côn đồ không coi pháp luật kỷ cương là gì phạm tội vậy mà cũng không bắt giữ. Cục trưởng Trần, vừa rồi, tôi nhưng là chính tai nghe được mấy tên này uy hiếp quần chúng, thủ đoạn vô cùng ác liệt. Để ngăn ngừa phát sinh việc xấu xảy ra, tôi đề nghị, lập tức bắt và thẩm vấn những người này, từ đó, truy tìm ra kẻ đứng đằng sau việc này.

Lời nói của Trương Khắc Cường rất chính trực, lập tức khiến cho vẻ mặt của đám người đồn trường Vu đều trắng bệch hết cả. Trần Nhạc thản nhìn nhìn những người này một cái, cũng không có gì để thương hại cả, kẻ đáng thương thì tất cũng phải có chỗ đáng giận. Chút khả năng quan sát như vậy cũng không có, làm cái trò như thế này ngay trước mặt lãnh đạo của Ủy ban nhân dân thành phố, không phải là tự tìm khó khăn cho mình sao?

Ngay lập tức, Trần Nhạc quay đầu nói:

- Lâm Phong, bắt đầu từ ngày mai tạm thời cách chức thẩm tra đối với những người này. Nếu có vấn đề, cứ theo luật mà khai trừ ra khỏi đội ngũ. Mặt khác, câu lập tức bố trí lực lượng, bắt hết cái đám du côn vừa mới gây rối lại. Đúng là coi trời bằng vung rồi.

Đợi sau khi Trần Nhạc bố trí xong, Nhiếp Chấn Bang cũng vừa lức đứng dậy, nhìn Trần Nhạc rồi nói:

- Cục trưởng Trần, chuyện bên này cứ tạm thời để đó. Kế tiếp, anh lập tức dẫn đội tới ba công ty gồm công ty hóa chất Thụy Thành, công ty hóa chất Berson và công ty dược phẩm Viagra ở khu kinh tế mới.

Nói xong, Nhiếp Chấn Bang quay đầu nói với Triệu Tân Thiên và Trương Khắc Cường bên cạnh:

- Lão Triệu, lão Trương, tôi thấy, lần này chúng ta hãy tiến hành một đợt kiểm tra đột xuất đối với khu kinh tế mới đi. Mặc khác, thông báo tới người của các cục Phòng cháy chữa cháy, Thuế, Bảo vệ môi trường và Nông nghiệp, kiểm tra thực địa nguyên nhân ô nhiễm lẫn khảo sát xem, mức độ ô nhiễm thế nào rồi. Các anh thấy thế nào?

Giờ phút này, Trương Khắc Cường dường như là đã bị chuyện vừa rồi chọc tức, căn bản cũng không có suy xét gì nhiều thêm, lập tức liền gật đầu nói:

- Được. Tôi thấy nên như vậy. Tôi rất đồng ý với quan điểm của Chủ tịch. Bất kỳ chuyện gì cũng không thể được dựng lên trên cơ sở phá hủy lợi ích của đời sau được.

Lúc này Triệu Tân Thiên cũng đã nhíu mày. Chuyện này nếu như thật sự phải làm như vậy, chắc chắn sẽ liên quan rất rộng. Đầu tiên, mấy cái nhà máy này đều do một tay Phó Chủ tịch thường trực thành phố Lý Quốc Hoa đề cử tới.

Hiện giờ, Nhiếp Chấn Bang rat ay, tiến hành kiểm tra đột xuất, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là có vấn đề. Nếu không, thị trấn Cao Gia cũng sẽ không xảy ra cái tình trạng như hiện tại. Mà sau khi điều tra ra rồi thì nên làm cái gì bây giờ?

Trầm ngâm một hồi, Triệu Tân Thiên liền đi tới bên người Nhiếp Chấn Bang, hạ thấp giọng nói:

- Chủ tịch, anh xem có phải là nên suy nghĩ kỹ hơn một chút không? Công ty Thụy Thành, công ty Berson cà công ty Viagra đều là công ty có vốn đầu tư nước ngoài 100%. Năm đó là do Lý Quốc Hoa lấy làm dự án trọng điểm đề cử đấy, còn nhận được sự ủng hộ của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh. Hiện giờ, chúng ta điều tra ra, có thể hay không sẽ…

Lời nói của Triệu Tân Thiên cũng không làm Nhiếp Chấn Bang tức giận mà ngược lại, còn rất vui vẻ. Triệu Tân Thiên có thể nghĩ được như vậy, điều này nói rõ rằng, Triệu Tân Thiên đúng là thật tâm suy nghĩ cho chính mình. Ba cái công ty này đều không đơn giản. Nếu như mà điều tra ra, chắc chắn là sẽ đắc tội Lý Quốc Hoa, bởi vì đây là chiến tích của Lý Quốc Hoa. Nếu thật sự điều tra ra vấn đề, không phải nói rõ là Lý Quốc Hoa vô năng, dẫn sói vào nhà sao? Cứ như vậy, Lý Quốc Hoa nhất định sẽ bị rối loạn.

Thứ hai, đối với công ty mà Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh ủng hộ lẫn coi trọng, một khi điều tra ra, vậy không khác gì tặng một cái bạt tai cho cấp trên, và đây cũng là đang gián tiếp chỉ ra, cấp trên vô năng. Có thể có áp lực từ phía trên hay không cũng chưa thể nói trước được.

Thứ ba, bối cảnh của ba cái công ty này, nhất là với sự hạ thấp cùng kỳ thị của phía bên ngoài với Hoa Hạ, nếu thực sự như vậy, chỉ sợ sẽ tạo ra tranh cãi quốc tế. Thậm chí, chỉ cần mấy cái công ty này tác động một chút, nói là chính quyền địa phương cố ý chèn ép, vậy thì sẽ chính là vấn đề ngoại giao rồi.

Ba cái điều cần e dè này đặt ra đó, bất kỳ lãnh đạo nào cũng đều phải suy xét thận trọng. Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang vẫn nói một cách kiên định:

- Lão Triệu, suy tính của anh tôi cũng hiểu. Chuyện này, tôi đã quyết trong lòng rồi. Bất kể như thế nào, cứ để vậy mà không có bất cứ biện pháp xử lý, phòng chống ô nhiễm môi trường nào, tôi không thể chấp nhận được, sáu triệu quần chúng nhân dân của thành phố cũng sẽ không chấp nhận được. Bất kể là công ty gì, mặc kệ là có bối cảnh gì, suy nghĩ của tôi là, phải xét xử thật nghiêm túc. Điều tra ra vấn đề, vậy thì ngừng hoạt động mà điều chỉnh lại, thẳng đến khi phù hợp với quy định của chúng ta mới thôi. Nếu không, một là rút vốn, hai là làm theo quy định của chúng ta.

Lời nói của Nhiếp Chấn Bang vô cùng hào hùng, khiến cho các cán bộ cạnh đó đều phấn chấn cả lên. Thời đại này, doanh nghiệp đầu tư nước ngoài là chiến tích mà bất cứ chính quyền địa phương nào cũng không thể bỏ qua nổi. Lãnh đạo chính quyền địa phương đối đãi với doanh nghiệp nước ngoài, có thể nói là nhiệt tình còn hơn cả với cha ruột mình. Sự hào khí như của Nhiếp Chấn Bang vậy, thật đúng là hiếm thấy.

Đoàn người đều lần lượt lên xe, Nhiếp Chấn Bang cũng đi theo ngay phía sau. Xe quay đầu chạy về phía nội thành. Đi được chừng năm cây số, xuyên qua cây cầu Tam Đại bắc qua sông Lương Khê, trực tiếp lái thẳng tới khu kinh tế mới. Trạm thức nhất, xe liền dừng ngay trước cổng chính của công ty Viagra.

Nhìn chiếc công xây dựng bề thế, ở hai bên nhà máy, hai hàng bảo vệ đứng nghiêm chỉnh chờ đợi ngay tại cổng của nhà máy. Nhiều cảnh sát cùng với nhân viên công tác tụ tập ở đây như vậy, lục tục cũng có không ít người mặc đồng phục chạy tới. Theo lý mà nói, người của nhà máy hẳn là phải ra đón tiếp ngay mới đúng. Nhưng, bên phía nhà máy dược Vỉgra này, cũng không hề có bất cứ động tĩnh gì.

Những người xung quanh nhìn Nhiếp Chấn Bang một cái, Nhiếp Chấn Bang cũng đồng thời gật đầu nói:

- Bắt đầu làm việc đi.

Theo câu mệnh lệnh của Nhiếp Chấn Bang vừa đưa ra, nhân viên thực thi nhiệm vụ của các ban ngành liền đi tới. Vừa mới tới cổng, từ chỗ cửa phòng bảo vệ, một người da trắng đột nhiên chui ra, chặn lại trước cổng, dùng thứ tiếng Trung ngắc ngứ hỏi:

- Các anh… đang làm cái gì? Đây là nhà máy của tư nhân, không có giấy mời đặc biệt thì không thể tiến vào.