Nhiếp Chấn Bang rất coi trọng chuyện này. Quách Chấn Bảo là đại tướng số một dưới tay Lý Quốc Hoa. Trước khi Trần Nhạc đến, Quách Chấn Bảo là Phó Cục trưởng thường trực chủ trì toàn bộ công tác của Cục Công an thành phố, hay nói cách khác, Quách Chấn Bảo là mang chức trách của Cục trưởng. Lần này nếu có thể mượn cơ hội hạ bệ Quách Chấn Bảo, một mặt Trần Nhạc sẽ mượn đó để quét sạch người của Quách Chấn Bảo, đưa người của mình vào tất cả các chi đội của Cục, các phòng ban then chốt của cơ quan Cục, từ đó xây dựng Cục Công an giống như là thùng sắt. Ngoài ra, nhân cơ hội này cũng có thể đả kích Lý Quốc Hoa, thậm chí là Phạm Thường Thắng.
Chuyện trong thể chế có lúc thực sự chỉ là gây rối như vậy, nhìn thì rất phức tạp, mò mẫm ý trên, an hạ lòng dân, dường như mỗi ngày đều sống trong cảnh lừa gạt, dường như là trên đời này chỉ có con đường làm quan là hiểm ác nhất vậy, nhưng trong thời điểm đặc biệt nào đó, chuyện trong thể chế ngược lại là đơn giản nhất, ví dụ như trong cục diện hiện nay.
Quách Chấn Bảo có chứng cớ xác thực và đã bị Nhiếp Chấn Bang và Trần Nhạc bắt được nhược điểm, đừng nói là Lý Quốc Hoa và Phạm Thường Thắng, đến thiên vương lão tử cũng không dám bảo vệ hắn.
- Chủ tịch, Chủ nhiệm Định Quốc bên đó, có thể hay không sẽ…?
Trần Nhạc cũng có sự lo lắng. Chuyện này dù sao thì cũng là đối đầu với nhân vật số một Thành ủy, Lôi Định Quốc mặc dù là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố, nhưng cũng có lúc vẫn phải suy nghĩ đến cách nghĩ của Bí thư Thành ủy.
Nhiếp Chấn Bang lúc này lại rất có niềm tin, khoát tay nói:
- Lão Trần, không phải tôi nói anh chứ, sao mấy năm nay tôi cảm thấy anh càng sống càng lùi lại vậy, gan cũng nhỏ đi rồi. Lôi Định Quốc người này, anh còn không nhìn rõ sao? Cơ hội như vậy, ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ đâu. Làm tốt rồi là có thể tăng thêm một nét gạch thành tích cho ông ta về sự thiết diện, công chính. Lôi Định Quốc vẫn thiết tha mơ ước có thể đến Ủy ban Kỷ luật Tỉnh thậm chí là Ủy ban kỷ luật trung ương, anh tưởng rằng ông ta sẽ bỏ qua cơ hội lớn như vậy sao?
Nghe được lời giải thích của Nhiếp Chấn Bang, Trần Nhạc cũng gật gật đầu đồng ý. Quả thực là như vậy. Chuyện của nhà máy dệt số một không có chút manh mối gì mà Lôi Định Quốc có thể tra được không ít như vậy, huống hồ là án có chứng cớ vô cùng xác thực này.
Nói rồi, Nhiếp Chấn Bang cầm lấy túi tài liệu, dặn dò Trần Nhạc:
- Cục Công an thành phố bên này anh vẫn phải để ý kỹ. Điều chỉnh nhân sự trong nội bộ Cục Công an, sắp xếp tất cả các mặt phải làm thật chắc chắn, thấu đáo đến mức nắm được rõ ở trong lòng. Đến lúc đó mà còn chân tay luống cuống, anh cũng đừng trách tôi khai đao với anh.
Trần Nhạc cũng biết đây chỉ là câu nói đùa của Nhiếp Chấn Bang, nhưng Trần Nhạc cũng không dám chậm trễ. Ý tứ của Nhiếp Chấn Bang đã rất rõ ràng, điều tra lần này, chức vụ của Quách Chấn Bảo nhất định là không giữ được. Vậy thì nhất định phải đưa người của mình lên, nếu để người khác cướp mất vị trí vậy thì mình không phải là lãng phí cơ hội rồi sao?
Trong tay Nhiếp Chấn Bang cầm cặp công văn, trực tiếp xuyên qua cầu nối nằm giữa Thành ủy và Ủy ban nhân dân, đi về hướng trụ sở làm việc Ủy ban Kỷ luật thành phố. Điểm không giống với nơi khác là, Ủy ban Kỷ luật thành phố và Thành ủy cũng cùng một khu làm việc, chỉ có điều không cùng tầng mà thôi.
Tầng bảy và tầng tám của trụ sở Thành ủy đều bị Ủy ban Kỷ luật chiếm cứ, mà phòng làm việc của Lôi Định Quốc lại là ở tít tận phía đông của tầng tám.
Nhiếp Chấn Bang xuất hiện ở tầng lầu này, không ít nhân viên công tác qua lại nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang đều dừng bước, mỉm cười chào với Nhiếp Chấn Bang. Kinh nghiệm công tác trong Ủy ban Kỷ luật trung ương của Nhiếp Chấn Bang, cộng thêm lần điều tra của Nhiếp Chấn Bang ở tỉnh Giang Bắc, trong hệ thống Ủy ban Kỷ luật tỉnh Giang Bắc, danh tiếng của Nhiếp Chấn Bang vẫn là rất vang dội.
Trên đường đi thông suốt không có trở ngại, đi đến bên ngoài cửa phòng làm việc của Lôi Định Quốc, cửa chính khép hờ, bên trong có vẻ rất yên tĩnh, gõ gõ cửa, bên trong truyền đến giọng của Lôi Định Quốc:
- Mời vào.
Vừa vào cửa, Lôi Định Quốc cũng nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, lập tức đứng bật dậy, trên mặt cũng tươi cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp, đúng là khách quý có tưởng mời cũng không mời tới được.
Đối với thiện ý được truyền tới trong lời nói của Lôi Định Quốc, Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn tiếp nhận, lập tức cũng cười nói:
- Chủ nhiệm Định Quốc, quá lời rồi. Luận tuổi tác, luận tư cách, anh đều là tiền bối, lại là cao thủ trên trận tuyến Ủy ban kỷ luật chúng ta, nói như vậy khiến ông em có chút xấu hổ rồi.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang khiến Lôi Định Quốc mặt tươi như hoa, nói như vậy trong vô hình đã kéo gần khoảng cách giữa hai người lại. Hơn nữa, Nhiếp Chấn Bang còn có thuộc hạ trong Ủy ban Kỷ luật trung ương, đúng lúc vẫn là phụ trách tỉnh Giang Bắc bên này, chỉ cần có quan hệ tốt với Nhiếp Chấn Bang, được sự thưởng thức của một vị lãnh đạo nào đó trong Ủy ban Kỷ luật trung ương thì đây cũng không phải là chuyện khó gì.
Sau khi hàn huyên một lúc, Nhiếp Chấn Bang cũng không khách khí trực tiếp đi vào vấn đề:
- Chủ nhiệm Định Quốc, lần này đến đây thật sự là có chuyện cần làm phiền Chủ nhiệm Định Quốc. Bức thư này là sáng sớm hôm nay Trần Nhạc của Cục Công an đích thân đưa cho tôi, tôi cũng xem qua rồi. Tôi cho rằng vụ án này, nhân chứng vật chứng đều có, sự thực đã rõ ràng, hoàn toàn có thể đi thẳng vào trình tự của Ủy ban Kỷ luật. Tôi đề nghị, Ủy ban Kỷ luật bên này có thể tiến hành điều tra song quy đối với đồng chí Quách Chấn Bảo của Cục Công an thành phố.
Lôi Định Quốc xem xong thư, lúc này cũng trở nên trầm tư. Theo điều lệ công tác và tiêu chuẩn lập án của Ủy ban Kỷ luật, án này Lôi Định Quốc vẫn là có thể đưa ra quyết định xử lý.
Tuy nhiên, nếu không đi đưa qua thảo luận tại hội nghị thường vụ, mình bên này khó tránh khỏi sẽ gặp phải sự phản đối của Phạm Thường Thắng. Trong lòng cân nhắc một chút, vụ án này, “sự thật” đã rõ ràng, chứng cớ vô cùng xác thực. Mặc dù mình có lẽ sẽ có nghi ngờ là tiền trảm hậu tấu, nhưng theo quy định thì thân là Bí thư Ủy ban Kỷ luật thành phố, Lôi Định Quốc vẫn là có quyền lực này. Hơn nữa, cho dù chuyện này có xé ra to rồi, Phạm Thường Thắng và Lý Quốc Hoa cũng không dám nói gì. Đến lúc đó, nếu dám vì Quách Chấn Bảo mà nói chuyện vậy thì chỉ sẽ dính ngay nghi ngờ bao che, hai người này đương nhiên sẽ không phạm vào sai lầm cấp thấp này.
Nghĩ đến đây, Lôi Định Quốc gật đầu kiên định nói:
- Được, án này tôi lập tức đi xử lý.
Nghe được Lôi Định Quốc nhận lời ra mặt, trên mặt Nhiếp Chấn Bang lộ ra vẻ mỉm cười, trong lòng cũng thở phào một cái, mình đánh cược đúng rồi. Nếu Lôi Định Quốc không nhận lời, ngược lại trước tiên nói cho đám người Phạm Thường Thắng thì lần chuẩn bị này của mình hoàn toàn hỏng bét rồi.
Đương nhiên, đây cũng không coi là mạo hiểm. Trước khi đến Nhiếp Chấn Bang cũng phân tích tác phong làm việc và tính cách của Lôi Định Quốc rồi, không có nắm chắc tám chín phần Nhiếp Chấn Bang đương nhiên là không tới.
Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên, đưa tay ra nói:
- Chủ nhiệm Định Quốc, chuyện này nhờ cả vào anh, đợi sau khi chuyện của tập đoàn dệt may kết thúc, tôi lại mời anh ăn cơm.
Nhiếp Chấn Bang vừa rời đi, Lôi Định Quốc liền trở lại bàn làm việc, sau khi ngồi xuống thì lấy điện thoại trên bàn gọi đến một số nói:
- Thiên Chính à? Bây giờ cậu đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Không đến hai phút, một người đàn ông trung niên tuổi khoảng bốn mươi, vẻ mặt nghiêm túc đi vào phòng làm việc của Lôi Định Quốc. Đây chính là Thiên Chính mà Lôi Định Quốc nói, tên đầy đủ là Hồng Thiên Chính, là Chủ nhiệm của phòng điều tra giám sát kỷ luật số hai của Ủy ban Kỷ luật thành phố, phân quản chính là phá án và công tác liên lạc kiểm tra kỷ luật của các hệ thống như công an, kiểm sát, tòa án, các cơ quan trực thuộc thành phố. Điều càng khó có được là, Hồng Thiên Chính người này cũng là thuộc loại người không sợ uy quyền, án này giao cho Hồng Thiên Chính là chuyện không thể thích hợp hơn được nữa.
Lập tức, Lôi Định Quốc đưa bức thư cho Hồng Thiên Chính:
- Thiên Chính, đây là thư tố cáo Phó Cục trưởng thường trực Cục Công an Quách Chấn Bảo. Cậu nhìn xem, người tố cáo trước mắt đã được Cục trưởng Trần của Cục Công an bí mật khống chế rồi, vụ án này giao cho cậu, có niềm tin hay không?
- Xin Bí thư yên tâm.
Lời nói của Hồng Thiên Chính đơn giản, dứt khoát, không có bất kỳ lời vô nghĩa nào.
Ngày hôm sau, Cục Công an thành phố Lương Khê bên này sáng sớm Trần Nhạc đã dặn dò xuống, sáng hôm nay mở hội nghị động viên công tác công an toàn thành phố tại phòng hội nghị Cục Công an.
Tám giờ ba mươi phút, thành viên tổ Đảng Cục Công an thành phố, thêm nhân vật số một, số hai của bảy phân cục thuộc hai thị xã năm quận của thành phố Lương Khê, Chi đội trưởng và chính trị viên của các chi đội Cục công an thành phố, mấy chục người tụ tập trong phòng, khiến cho phòng hội nghị lớn của Cục Công an thành phố đều chật ních.
Thời gian đã đến, Trần Nhạc gần như là lựa đến sát giờ mới đi vào trong phòng hội nghị. Vừa ngồi xuống, Trần Nhạc liền cất cao giọng nói:
- Các đồng chí, lần này triệu tập mọi người đến, chủ yếu có hai vấn đề…
Lời của Trần Nhạc còn chưa nói xong, bên ngoài phòng hội nghị đột nhiên truyền đến âm thanh gõ cửa, hai cánh cửa lớn của phòng hội nghị bị người đẩy ra từ bên ngoài.
Ở cửa, bốn nhân viên công tác mặc Âu phục màu sậm, ngực trái đeo quốc huy màu đỏ tươi, nhìn tất cả mọi người mặt không có chút biểu cảm.
Người có mặt ở đây lập tức trở nên yên tĩnh, một số người trong lòng có quỷ lại càng là cúi đầu một cách không tự chủ. Cách ăn mặc này thực sự quá quen thuộc rồi, cũng quá khủng bố rồi, đây là đồng phục trang bị tiêu chuẩn của nhân viên công tác Ủy ban Kỷ luật.
Phía trước nhất, Hồng Thiên Chính bước lên một bước, ánh mắt sau khi quét toàn bộ hội trường một lượt, cuối cùng ngừng lại trên người Quách Chấn Bảo. Từ trong cặp công văn đem theo bên người, Hồng Thiên Chính lấy ra một văn bản, đưa cho một cảnh sát bên cạnh, lập tức nói:
- Đồng chí Quách Chấn Bảo, căn cứ theo tố cáo của quần chúng, ông bị nghi ngờ tham ô, không làm tròn trách nhiệm và lạm dụng chức quyền. Căn cứ theo quyết định của hội nghị Ủy ban Kỷ luật thành phố, từ ngày hôm nay thực thi song quy đối với ông, mong ông phối hợp điều tra với chúng tôi.
Nghe được câu này, Quách Chấn Bảo cả người liền mềm nhũn ra. Lúc này Quách Chấn Bảo đã hoàn toàn không còn phong thái của một Phó Cục trưởng thường trực Cục Công an thành phố. Nhìn thấy cảnh này, mày của Hồng Thiên Chính cũng nhíu lại, trong ánh mắt rất khinh thường, lá gan như vậy mà còn dám vươn tay, loại người này là người mà Hồng Thiên Chính khinh bỉ nhất.
Ngay sau đó, nói với nhân viên công tác bên cạnh:
- Tiểu Ngô, tiểu Vương, hai cậu đi lên giúp đỡ một cái đi.
Đợi sau khi đám người Hồng Thiên Chính đi rồi, đối mặt với hội trường đang ồn ào, Trần Nhạc liền gõ gõ xuống bàn, đợi sau khi tiếng động ngừng lại thì tiếp tục chủ đề lúc đầu:
- Một mặt, chính là vấn đề duy trì ổn định trật tự trị an của toàn thành phố, thứ hai, chính là tuyên bố vài lệnh bổ nhiệm nhân sự.
Lời của Trần Nhạc vừa dứt, trong hội trường là một mảng yên lặng, bổ nhiệm và bãi nhiệm nhân sự sao? E rằng đây chính là kết quả của việc Quách Chấn Bảo bị đưa đi. Mặc dù nói bổ nhiệm nhân sự trong nội bộ Cục, phía Ban Tổ chức bên đó chỉ là đi lướt qua, nhưng bất luận thế nào, Tổ chức nói chuyện vẫn là cần, lần này đột ngột như vậy, e là kẻ đến không thiện.
Người theo phe Quách Chấn Bảo sắc mặt trắng bệch, xem ra, Cục trưởng Trần đây là muốn tiến hành đại thanh trừ rồi.