Vừa nghe được câu này của Nhiếp Chấn Bang, biểu cảm của người ở hiện trường ai nấy không giống nhau. Phạm Thường Thắng lại cau mày, hận không thể lập tức lên tiếng bác bỏ Nhiếp Chấn Bang. Đường đường một Chủ tịch thành phố, một cán bộ cấp sở, dẫn một đám công nhân đến tỉnh thành thành phố Giang Châu, đến cổng trụ sở làm việc của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, nghe ra thì chuyện này rất nực cười. Còn hàm ý sâu xa, là một Chủ tịch thành phố cấp ba, nói ra lời như vậy, bất luận là thật hay là giả, đây vốn dĩ chính là một sai lầm. Chỉ có điều, trước mặt quần chúng nhân dân, Phạm Thường Thắng không tiện nói ra mà thôi, có điều, trong ánh mắt lại rõ ràng ẩn chứa sự bất mãn.
Bên cạnh, Lý Quốc Hoa cũng là vẻ mặt ý cười, tính cách của Nhiếp Chấn Bang quả nhiên vẫn như vậy, câu nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời thật là không có sai. Lần này mình coi như đánh cược đúng rồi, thậm chí, Lý Quốc Hoa ước gì trong ba ngày không có kết quả, đến lúc đó muốn xem xem Nhiếp Chấn Bang thu dọn hậu trường thế nào? Những công nhân này không phải là người có thể tùy tiện lừa dối được. Hơn nữa, sau ba ngày, nếu Nhiếp Chấn Bang không có một câu trả lời hài lòng, nếu Nhiếp Chấn Bang nuốt lời, mình vẫn có thể âm thầm trợ giúp một chút, đẩy Nhiếp Chấn Bang lên đầu sóng ngọn gió. Đến lúc đó chuyện làm lớn rồi, e là Ninh Thủ Thường cũng không bảo vệ nổi Nhiếp Chấn Bang.
Đám người Trần Nhạc lại vẻ mặt thản nhiên. Là cấp dưới cũ của Nhiếp Chấn Bang, tính cách của Nhiếp Chấn Bang, Trần Nhạc rất rõ. Chủ tịch Nhiếp luôn là nói một không nói hai, nếu thật sự đến lúc đó không có phương án ổn thỏa, Chủ tịch Nhiếp thật sự dám đưa người lên tỉnh, nhưng, một Chủ tịch thành phố cầm đầu biểu tình, Trần Nhạc nghĩ cũng toát mồ hôi thay cho Nhiếp Chấn Bang.
Còn các công nhân lại là vẻ mặt kinh sợ. Sau một lúc, trong đám người liền vang lên một trận tiếng hoan hô. Từ trước đến nay, lãnh đạo thành phố và cảnh sát công an như đối mặt với kẻ địch lớn, chỉ kém chưa coi mình và đám quần chúng này đối đãi như kẻ thù giai cấp, chuyện như Chủ tịch Nhiếp này trước nay chưa từng thấy qua.
Còn câu nói này của Nhiếp Chấn Bang cũng khiến các công nhân tràn đầy cảm tình tốt đối với Nhiếp Chấn Bang. Trong đám người, mấy người đàn ông cầm đầu, trầm mặc một chút, trao đổi bằng mắt với nhau một phen, sau hồi lâu, vẫn là người đàn ông trung niên nói lúc đầu đó lần nữa lên tiếng:
- Được, Chủ tịch Nhiếp, chúng tôi tin anh, chúng tôi đợi anh thời gian ba ngày.
Chuyện đến đây, về cơ bản coi như là bình tĩnh lại, bên cạnh, Phạm Thường Thắng cũng thở phào. Những công nhân này không phải là nông dân trong nông thôn có thể so sánh được. Những người này đều là người thành phố, cũng có kiến thức nhất định. Trong tình huống này, biện pháp bắt mấy người cầm đầu là không ổn. Bắt đám người này, những công nhân viên chức này không những sẽ không giải tán mà ngược lại, sẽ càng kích động mâu thuẫn hơn nữa.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang có thể dùng phương pháp như vậy để bình ổn, Phạm Thường Thắng liền yên tâm. Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, coi như kéo việc về bản thân rồi. Sau này nếu xảy ra vấn đề, đương nhiên là trước hết sẽ tìm Nhiếp Chấn Bang, đến lúc đó, trong tỉnh cũng có thể lấy đó làm cái cớ để cách chức Chủ tịch thành phố của Nhiếp Chấn Bang.
Tuy nhiên, điều khiến cho tất cả mọi người không ngờ đến là, khóe miệng Nhiếp Chấn Bang lộ ra một tia vòng cung. Biểu hiện của Phạm Thường Thắng và Lý Quốc Hoa, Nhiếp Chấn Bang đều thấy rõ, lập tức Nhiếp Chấn Bang nói tiếp:
- Mọi người đều yên lặng, làm lãnh đạo Thành ủy, trước mặt mọi người, tôi thay mặt Ủy ban nhân dân thành phố bày tỏ thái độ, trong thời gian ba ngày, Ủy ban nhân dân thành phố nhất định sẽ đưa ra phương án hoàn thiện, đây là một lời cam kết của tôi đối với mọi người, chuyện của khu dệt may cũng là thời điểm giải quyết rồi. Về dự án của khu dệt may, Chủ tịch Quốc Hoa luôn là người chủ trì trực tiếp nhất, tại đây, tôi tin rằng, Chủ tịch Quốc Hoa vẫn sẽ trước sau như một, vì mấy chục nghìn công nhân khu dệt may mà phục vụ, Ủy ban nhân dân thành phố bên này, để đảm bảo tính liên tục của chính sách, vẫn là chuẩn bị để Chủ tịch Quốc Hoa gánh vác trọng trách cải cách thể chế khu dệt may. Đương nhiên, tôi cũng sẽ bên cạnh giúp đỡ, xử lý hoàn thiện, hoàn mỹ chuyện khu dệt may, để mọi người hài lòng.
Nói xong lời này, vẻ mặt Nhiếp Chấn Bang thản nhiên, khóe miệng hơi hếch lên, ánh mắt thản nhiên nhìn Phạm Thường Thắng và Lý Quốc Hoa ở bên cạnh, trong lòng cười lạnh một tiếng, các người đã liên hợp lại làm khó tôi, còn thật sự tưởng rằng nhìn thấu tính cách của tôi sao? Chuyện này mình không thể không quản, đây là chuyện giữ yên bình. Tuy nhiên, nếu thật sự mình một mình đơn độc đi gánh vác, Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ không làm, nếu như vậy, không chừng Phạm Thường Thắng và Lý Quốc Hoa sẽ ở bên trong giở trò, dùng mưu mô thủ đoạn gì, nói không dễ nghe một chút, âm thầm quấy nhiễu, đó cũng không phải là không có khả năng. Kế sách hiện giờ, chỉ có ép Lý Quốc Hoa cùng buộc lên chiến xa này, đưa tất cả mọi người biến thành châu chấu cùng một sợi dây thừng, nói trắng ra, thái độ chính là muốn chết thì cùng chết, như vậy thì Lý Quốc Hoa trừ phi là muốn cá chết lưới rách, nếu không tuyệt đối sẽ không dám giở trò mưu mô với mình.
Bên cạnh, vừa nghe được lời này của Nhiếp Chấn Bang, sắc mặt Lý Quốc Hoa liền trầm xuống. Vốn dĩ vẫn có chút vui mừng không dính dáng, cảm thấy mình được món hời. Ban đầu còn cảm thấy, mình thành công khi đưa Nhiếp Chấn Bang vào dự án đau đầu này, thậm chí, nói không khách khí, tìm được người thay mình chịu tội. Tuy nhiên, không ngờ trong nháy mắt, Nhiếp Chấn Bang liền kéo mình vào, hơn nữa còn là trong trường hợp này.
Lúc này, Lý Quốc Hoa tuyệt đối không dám từ chối ngay trước mặt. Một mặt, Nhiếp Chấn Bang là quyền Chủ tịch thành phố, là cấp trên của mình trên danh nghĩa. Mặt khác, nếu mình từ chối, trước mặt quần chúng, thể diện của mình cũng mất sạch, truyền ra ngoài, mình sẽ trở thành một người không có trách nhiệm, không dám đảm đương trọng trách, đối với tiền đồ làm quan của mình cũng có ảnh hưởng rất lớn.
Lý Quốc Hoa cũng lập tức mỉm cười nói:
- Các vị đồng chí công nhân viên, mong mọi người tin tưởng Thảnh ủy Ủy ban nhân dân thành phố, tin tưởng Chủ tịch Nhiếp. Dưới sự lãnh đạo của Chủ tịch Nhiếp, tôi tin rằng chuyện của khu dệt may nhất định sẽ được giải quyết viên mãn.
Lúc này, Lý Quốc Hoa cũng rất thông minh, đã không thể thoái thác được thì chỉ có thể ra sức đẩy công việc lên người Nhiếp Chấn Bang.
Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố và Phó Chủ tịch thành phố thường trực lần lượt thể hiện thái độ, dưới sự kêu gọi của mấy người tổ chức đi đầu, các công nhân viên đều lần lượt tản ra.
Lúc này, ban lãnh đạo nhà máy dệt số một, số hai và nhà máy dệt bông, tổng cộng mười mấy người cũng đều lũ lượt bước đến.
Là giám đốc của nhà máy dệt số một, Lưu Dược Tiến lúc này đầu đầy mồ hôi, đứng bên cạnh, thở mạnh cũng không dám thở. Lúc này Phạm Thường Thắng cũng thay đổi bộ dạng vui vẻ, ôn hòa khi đối mặt với đám quần chúng công nhân viên, nét mặt nghiêm túc, ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Lưu Dược Tiến, lãnh đạo nhà máy các anh làm ăn cái gì vậy? Xảy ra chuyện lớn như vậy, các anh cũng không biết chút nào. Nhà máy dệt một nửa sống nửa chết, các anh có thể làm hay không, không thể làm thì nhường chiếc ghế dưới mông đó đi, để người có năng lực làm.
Lửa giận của Phạm Thường Thắng cũng không phải là vô cớ mà có. Công nhân viên nhà máy dệt một, hai và nhà máy dệt bông liên hợp lại gây chuyện, lãnh đạo nhà máy nếu nói không có trách nhiệm thì đó là không thể. Không nói cái khác, ít nhất một công tác trấn an tư tưởng cũng làm không đến nơi đến chốn, đây là việc bình ổn. Cũng khó trách Phạm Thường Thắng nổi giận như vậy, hôm nay ầm ĩ như vậy, cộng thêm câu nói đó của Nhiếp Chấn Bang, Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê liền bị động. Đổi lại nói, Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê đã ép mình vào đường cùng rồi, không có nửa con đường sống nào để quay lại. Chuyện này chỉ có một lối thoát, giải quyết cho ổn thỏa.
Nói xong, Phạm Thường Thắng vung tay một cái, quay người bước đi, điều này khiến đám người Lưu Dược Tiến có chút hoảng sợ. Lưu Dược Tiến thân cao khoảng một mét bảy mươi lăm, thể trọng cũng thuộc loại nặng nề, cả thân hình nhìn có xu thế phát triển theo hướng hình vuông.
Nhìn thấy lãnh đạo Thành ủy sắp đi, lập tức chạy chậm theo sau, cười nói:
- Bí thư Phạm, Chủ tịch Nhiếp, các vị lãnh đạo khó có khi đến, nếu không, ở chỗ chúng tôi ăn bữa cơm đạm bạc rồi đi, cũng coi như chút tâm ý của ba nhà máy chúng tôi.
Vừa nghe được câu này, Phạm Thường Thắng liền dừng lại chút, sắc mặt lạnh lùng nói:
- Lưu Dược Tiến, đã là lúc nào rồi các anh còn làm mấy thứ vô nghĩa này, cơm này anh còn ăn được sao? Tôi ăn không trôi, khi nào mà Lưu Dược Tiến anh làm sống lại được nhà máy, chuyển thua lỗ thành thắng lợi, không cần anh mời, tôi mời anh ăn cơm cũng vui rồi.
Nói xong, Phạm Thường Thắng vứt lại đám lãnh đạo khu dệt may, phủi tay bước đi. Trên đường đi, Phạm Thường Thắng nhìn Nhiếp Chấn Bang bên cạnh nói:
- Chủ tịch Nhiếp, vừa rồi cậu bày tỏ thái độ đó thực sự là quá tùy ý rồi. Thân là một cán bộ lãnh đạo, cậu còn có tính kỷ luật tổ chức không, cậu không thể làm kiểu không khí giang hồ được, cậu không thể nghĩ gì thì nói cái đó được. Thời gian ba ngày, đây là cậu không để cho Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố đường lùi sao, nếu thật sự không thể giải quyết ổn thỏa vấn đề khu dệt may thì sẽ xảy ra đại loạn đó.
Lúc này, Phạm Thường Thắng đang nóng giận, nói chuyện cũng không có nửa điểm hàm súc. Huống hồ, cho dù không phải đang nổi nóng, Phạm Thường Thắng cũng sẽ không hàm súc với Nhiếp Chấn Bang, phe phái của hai người đã quyết định quan hệ giữa hai người rồi.
Nghe được lời nói của Phạm Thường Thắng, Nhiếp Chấn Bang cũng thản nhiên cười một cái, cũng có chút không khách khí nói:
- Bí thư Phạm, tôi thừa nhận, tôi có chút quá khích. Tuy nhiên, nói đến tính kỷ luật tổ chức, loại vấn đề nâng cao quan điểm này tôi không dám gật bừa. Chuyện của khu dệt may tôi cũng là chưa hiểu rõ ràng, Chủ tịch Lý Quốc Hoa lại tự nhiên như vậy nói trước mặt quần chúng, tôi cũng không thể phủ nhận được, như vậy, sẽ tổn hại uy tín của Thành ủy và Ủy ban nhân dân, lại càng không được. Suy nghĩ từ góc độ bảo vệ uy tín của Thành ủy và Ủy ban nhân dân, tôi cũng là hành động bất đắc dĩ.
Ý tứ trong lời nói của Nhiếp Chấn Bang đã rất rõ ràng, lúc này ông đến trách tôi thì sớm làm gì đi, nếu không phải là các người ép tôi lên trước, tôi sẽ ép Thành ủy và Ủy ban nhân dân tuyệt đường sao?
Phạm Thường Thắng lúc này cũng là tự cảm thấy đuối lý, trầm mặc một lúc, hừ lạnh một tiếng rồi đi đến trước chiếc xe công của mình. Lúc này, thư ký Uông Minh Hiên của Phạm Thường Thắng sớm đã mở cửa xe. Phạm Thường Thắng ngồi thẳng vào trong, xuyên qua cửa sổ xe, trầm giọng nói:
- Chủ tịch Nhiếp, chuyện của khu dệt may, cậu tự mình lập ra quân lệnh thì phải thực hiện đó, nếu không, huyên náo đến tỉnh, đối với cậu, với tôi đều không tốt, nhiều lời tôi cũng không nói nữa.
Đợi xe của Phạm Thường Thắng rời đi, sắc mặt Lý Quốc Hoa cũng lộ ra vẻ mặt thản nhiên, đang chuẩn bị rời nơi này, Nhiếp Chấn Bang liền gọi Lý Quốc Hoa nói:
- Phó Chủ tịch Lý, đợi một chút.
Vừa nghe được lời của Nhiếp Chấn Bang, Lý Quốc Hoa cũng quay đầu lại, nghi hoặc nhìn chăm chú Nhiếp Chấn Bang, sau hồi lâu mới nói:
- Chủ tịch Nhiếp, anh còn có việc gì sao?
Nhiếp Chấn Bang lúc này liền gật đầu nói:
- Phó Chủ tịch Lý, khu dệt may xảy ra chuyện lớn như vậy, chúng ta lại lập một trạng quân lệnh, tôi thấy, ba ngày này chúng ta không nghĩ đến nghỉ ngơi rồi. Thế này, nhân cơ hội này, tôi thấy chúng ta cả đêm mở họp hội nghị làm việc Chủ tịch thành phố.
Trùng Sinh Thế Gia Tử