Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 3: Bi Kịch Tái Diễn Sao?




- Mình đã chết rồi sao? Mình đã chết rồi sao?



Nhiếp Chấn Bang cảm thấy bản thân có chút choáng váng đầu, rõ ràng hắn nhớ được hắn đã nhảy từ trên tháp xuống. Chẳng lẽ, kỹ thuật y học xã hội cao siêu bây giờ đã cứu sống hắn?



Ngay lúc Nhiếp Chấn Bang đang trầm tư, bên cạnh, một giọng nói bỗng vang lên:



- Anh bạn trẻ, trốn tránh xử phạt cũng không cần phải giả bộ bất tỉnh đâu. Được rồi được rồi. Coi như cậu là sinh viên mới, lần này bỏ qua cho cậu. Vừa mới báo danh xong, lá gan cũng không nhỏ đâu. Học sinh thời nay, gan càng ngày càng lớn. Lần sau lại để tôi bắt gặp, sẽ không có chuyện tốt như vậy đâu.



Mở to mắt, Nhiếp Chấn Bang nhìn người trước mặt mà sợ ngây người. Đây. . đây là thầy giáo Tần? Người trông coi an toàn cho tòa tháp Bác Nhã? Sao lại trẻ như vậy?



Đây không phải tình huống mà năm đó, sau khi hắn báo danh trong đợt khai giảng xong, vụng trộm chạy lên tòa tháp Bác Nhã sao? Thầy giáo Tần kiên quyết muốn bắt hắn đi phòng công tác chính trị sinh viên, nhưng hắn lại giả bộ ngất, thấy hắn đáng thương, thầy giáo Tần tha cho hắn một lần. Ngay sau đó, hắn đi ra khỏi trường học, lại vừa đúng lúc gặp Dương An Na xảy ra tai nạn. Vì cứu Dương An Na, Nhiếp Chấn Bang hắn bị xe đụng gãy chân trái, từ nay về sau thành tàn tật. Mặc dù may mắn tìm được cha ruột của hắn, nhưng đây cũng là bắt đầu cho bi kịch của hắn, cho đến hai mươi bốn năm sau, chính hắn kết thúc sinh mạng trên tháp Bác Nhã này.



Đây là mơ sao? Nhưng, vì sao giấc mơ này lại chân thực như vậy. Khi Nhiếp Chấn Bang đang suy tư, bên cạnh, thầy giáo Tần mở miệng:



- Anh bạn, cậu không sao chứ. Có cần đi đến phòng y tế của trường xem không?



Nhiếp Chấn Bang vội vàng đứng lên, khoát tay:



- Không cần, không cần. Thầy Tần, đã làm phiền thầy rồi. Em chỉ là bệnh cũ, rồi sẽ tự khỏi thôi, em không quấy rầy thầy nữa. Em đi về trước.



Nhìn bóng dáng Nhiếp Chấn Bang rời đi, thầy giáo Tần rất buồn bực, nói thầm:




- Thằng nhóc này, chẳng lẽ là giả bộ, bằng không làm sao sẽ biết họ của mình. Thật là kỳ quái, chẳng lẽ ở trường học mình nổi tiếng như vậy sao?



Đi không bao xa, Nhiếp Chấn bang lại dừng lại, đi tới bên hồ, nhìn trong hồ nước, khuôn mặt thanh tú của mình, một cái áo sơ mi dài tay bằng sợi tổng hợp mầu trắng, một chiếc quần dài màu lam. Tóc là kiểu tóc lệch một bên hiện giờ đang rất thịnh hành. Nhiếp Chấn Bang lại sốc. Chẳng lẽ, chính hắn sống lại rồi sao?



Nghĩ đến đây, trong lòng Nhiếp Chấn Bang lại có một trận mừng như điên, chẳng lẽ là ông trời rủ lòng thương, cố ý làm cho hắn sống lại để đền bù những tiếc nuối của kiếp trước? Nhưng, chính hắn chỉ là một đứa con riêng, anh chị em, cô bác trong nhà, thậm chí là cha cùng mẹ kế đều khinh thường, đều chán ghét hắn. Chỉ riêng cái điều này thôi cũng chính là một cửa ải khó vượt qua. Đời này, hắn có thể vượt qua được nó sao?



Một kiếp sống tủi nhục hai mươi năm, sớm đã rèn luyện cho tâm lý của Nhiếp Chấn Bang vô cùng mạnh mẽ. Suốt một khoảng thời gian chừng nửa tiếng đồng hồ, Nhiếp Chấn Bang mới hồi phục lại tinh thần. Bất luận là tái sinh cũng được, mà mơ cũng thế. Bất kể là Trang Chu Mộng Điệp hay là Điệp Mộng Trang Chu. Tóm lại, giờ phút này, chính hắn lại đứng ở trong cái thời đại này. Hiện giờ, Nhiếp gia vẫn là gia đình quyền quý đứng đầu với tiếng tăm lừng lẫy, vẫn là số ít gia đình còn tồn tại trong thủ đô. Nếu ông trời cho hắn cơ hội này, mặc kệ phía trước là núi đao hay là biển lửa; không xông vào một lần, Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ không yên lòng.



Vừa mới nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang lập tức liền đứng dậy. Nếu cái chuyện tái sinh này là thật, như vậy, ngay sau đó, ngay một tiếng đồng hồ sau, ở cửa trường học, sẽ xảy ra một vụ tai nạn xe. Một chiếc xe tải chạy với tốc độ cao đâm vào một cô gái đang trên đường từ trường về nhà. Mà chính hắn, trong vụ tai nạn này, sẽ biến thành tàn phế.




Vừa về tới ký túc xá, nhìn bạn cùng phòng ký túc xá, Nhiếp Chấn Bang lại là một trận ngẩn ra. Trước mắt, người bạn học Lý Chính Hồng, dáng người mét bảy, đến từ phía nam tỉnh Sở Nam, ở hai mươi năm sau, trở thành Phó Chủ tịch thường trực thành phố đặc khu Nam Hải, phía nam tỉnh Việt Đông. Ngay sau đó, bởi vì vi phạm kỷ luật nghiêm trọng mà bị Ủy ban Kỷ luật Trung ương điều tra bắt giam, cuối cùng vào tù.



- Chấn Bang, cậu đã đi đâu vậy? Mọi người trong ký túc xá đều đến đông đủ, buổi tối cùng nhau ăn cơm chứ?



Lý Chính Hồng cười nói.



Người Sở Nam hiếu học, hàng năm thi vào trường cao đẳng, điểm của tỉnh Sở Nam cao nhất toàn quốc. Là thủ khoa khoa văn của tỉnh Sở Nam, Lý Chính Hồng có niềm kiêu ngạo của chính mình. Đối mặt với Nhiếp Chấn Bang, Lý Chính Hồng có một loại cảm giác ưu việt bẩm sinh, nói chuyện cũng rất cao ngạo.



Nhìn bộ dạng của Lý Chính Hồng, Nhiếp Chấn Bang trong lòng có chút khinh bỉ. Tuy nhiên, cũng là thấy nhưng không thể trách. Người như vậy, lúc ở kiếp trước, hắn đã gặp nhiều rồi. Biết bao cán bộ với đôi mắt trông mong nịnh bợ Nhiếp gia. Nhưng, khi Nhiếp gia sa sút, không giẫm lên ngươi coi như là tốt lắm rồi.




Giờ phút này, điều buồn bực của Nhiếp Chấn Bang là lúc này ở kiếp trước cũng không có tiết mục như vậy. Ngày đó, Nhiếp Chấn Bang trở về ký túc xá rất sớm, căn bản là không gặp được Lý Chính Hồng. Lần này có lẽ là bởi vì chậm hơn, nên mới có một màn trước mắt.



- Không được rồi, Chính Hồng, các cậu ăn trước, tôi còn có chút việc. Như vậy đi, đợi sau ngày mai, tôi mời lại các anh em. Tôi đi trước đây.



Lúc này, Nhiếp Chấn Bang làm sao còn tâm trạng này. Khẩn cấp muốn biết chuyện kỳ quặc này rốt cuộc là thật hay giả, Nhiếp Chấn Bang lập tức chạy ra ngoài.



Đồng thời, trong lòng cũng vui mừng như điên. Một khi chuyện kế tiếp thực sự xảy ra, như vậy, chuyện trong giấc mộng dài quỷ dị đó của hắn rất có thể đều là sự thật. Mà chuyện vừa rồi nói cho Nhiếp Chấn Bang, tương lai là có thể thay đổi được.



Gần như là một đường chạy lao ra cổng trường học, nhìn những người đi lại trên đường, Nhiếp Chấn Bang đều ngây ngẩn cả người. Chuyện cũ rõ ràng đang trôi nổi hiện ra trong đầu của mình. Nhìn người đi đường qua lại, Nhiếp Chấn Bang cũng đang chờ đợi trong sự lo lắng.



Chừng hai mươi phút sau, phía trước, một bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của hắn, một cô bé phấn điêu ngọc mài, trên cổ còn đeo một chiếc khăn quàng đỏ, trên cánh tay, ba đường kẻ ngang đại diện cho Đội Thiếu niên.



Đây chính là Dương An Na. Tục ngữ nói, nhỏ quanh co, lớn mới ngoan. Câu này đặt lên người Dương An Na cũng không phù hợp, từ nhỏ đến lớn, Dương An Na đều là tiêu điểm.



Ngay sau đó, ngay khi Dương An Na đi đến vị trí cách hắn không đến hai mét, một chiếc xe tải không điều khiển được sẽ từ bên trái xông đến.



Cứu? Hay không cứu? Nhiếp Chấn Bang cũng đang đấu tranh. Nếu sự việc xảy ra, sẽ chứng minh cảnh trong mơ của hắn là sự thật. Cứu! Nếu chẳng may chính hắn lại bị đâm thành tàn tật. Đến lúc đó, hắn sẽ thông qua bác cả Nhiếp Quốc Dung quen biết với cha ruột Nhiếp Quốc Uy của hắn. Cuối cùng, Nhiếp Quốc Uy sẽ đưa hắn, người con riêng này về. Sau khi ông cụ nổi trận lôi đình, miễn cưỡng chấp nhận chính hắn xong. hắn sẽ trở thành người tầm thường nhất, người không được chào đón nhất trong Nhiếp gia. Chẳng lẽ thật sự phải lặp lại bi kịch cuộc đời một lẫn nữa hay sao? Không cứu! Lương tâm của hắn có thể để yên được không? Trải qua hai mươi bốn năm, cho dù là cha mẹ, chị em, tất cả người thân đều vứt bỏ hắn, phân rõ giới hạn với hắn. Nhưng chính là cô gái trước mắt nhìn có vẻ yếu đuối này, lại vẫn đứng bên cạnh hắn, chịu đựng, quan tâm hắn. Nếu không cứu, hoặc là tàn phế, hoặc là tử vong, hắn thật sự nhẫn tâm như vậy sao? Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng ở do dự. Tay trái Địa ngục, tay phải Thiên đường. Sự lựa chọn này thật không dễ làm.



Ý niệm trong đầu chợt lóe lên. Mà khoảng cách năm mươi mét lướt qua trong giây lát. Lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng thét chói tai của người qua đường. Ánh mắt nhìn lại, một chiếc xe tải màu trắng gào thét lao đến. Chính là chiếc xe tải này, tạo nên cuộc sống bi thảm cho Nhiếp Chấn Bang. Chuyện gì nên xảy ra vẫn sẽ xảy ra.