Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 293: Mới quản lý phòng số năm




Hoắc Thu Nguyên thân làm chủ nhiệm văn phòng Ủy ban Kỷ luật trung ương, cũng coi như là lãnh đạo của Ủy ban Kỷ luật trung ương, đối với những nhân viên bình thường của các phòng, vẫn có một sự uy hiếp nhất định.

Bây giờ khi nhìn thấy bộ dạng của mọi người, trong nội tâm Hoắc Thu Nguyên cũng thoáng mỉm cười, cái biều cảm này, thực sự là quá bình thường. Cho dù là ngay cả bản thân mình, lúc nhìn thấy sơ yếu lý lịch của Nhiếp Chấn Bang cũng có một chút kinh ngạc. Một cán bộ cấp Phó giám đốc Sở chỉ mới 24, 25 tuổi, quản lý một cái phòng thực thụ, hơn nữa còn là nơi có đươc quyền kiểm tra và giám sát to lớn. Các tỉnh thuộc phạm vi quản hạt đều là các khu vực kinh tế phát triển của vùng duyên hải phía đông. Điều này đủ để chứng minh Nhiếp Chấn Bang có được sự quan tâm tới mức nào của ban lãnh đạo cấp cao.

Nhưng, sau khi nhìn đến lý lịch của Nhiếp Chấn Bang, Hoắc Thu Nguyên cũng thấy bình thường lại rồi. Hai năm ở Trung ương đoàn, lại có quan hệ mật thiết với đồng chí Mộc Định Kiên, Bí thư thứ nhất hiện giờ của trung ương đoàn. Rồi cũng lại có quan hệ rất tốt với đồng chí Thiệu Vi Dân, là ứng cử viên sáng giá nhất cho chức Tổng Bí thư nhiệm kỳ tới.

Hai năm ở Tây Bắc, từ một huyện nghèo cấp quốc gia, xây dựng nó thành một thành phố cấp tỉnh, tốc độ tăng trưởng kinh tế cao trên 80%. Liên tiếp ba năm đều xuất hiện trên “7 giờ mỗi ngày”. Chỉ riêng một phần thành tích này thôi cũng đủ để chứng minh năng lực của Nhiếp Chấn Bang.

Không giống như những cán bộ của địa phương bình thường khác, Hoắc Thu Nguyên vẫn luôn ở thủ đô, một chút kiến thức như vậy vẫn cần phải có. Trong đám con cháu quý tộc ở thủ đô, cũng có không ít kẻ đi theo con đường làm quan, số kẻ có bối cảnh, có nhân mạch cũng không ít, nhưng có thể làm được đến cái cấp độ này, Nhiếp Chấn Bang là người đầu tiên. Có sự ủng hộ của cấp trên, việc duy trì tốc độ tăng trưởng kinh tế một năm trên dưới 30% cũng coi như là bình thường. Nhưng đạt đến cái mức độ này, thì không phải là bối cảnh có thể giải quyết được, đây là phải cần có năng lực thực sự.

Đây cũng là nguyên nhân cơ bản nhất mà Hoắc Thu Nguyên không dám coi thường Nhiếp Chấn Bang. Bối cảnh chỉ có thể khiến cho người ta khuất phục ở ngoài mặt, mà bản lĩnh thì có thể khiến cho người ta vui vẻ phục tùng.

- Khụ khụ! Mọi người dừng lại một chút. Phòng số 5 các cậu, vốn dĩ là nên do chủ nhiệm Quách tới tuyên bố, nhưng vì lý do sức khỏe phải nghỉ ngơi dưỡng bênh, nên tôi chỉ có thể tạm thời làm thay.

Nói rồi Hoắc Thu Nguyên nghiêng người đứng qua một bên, để lộ ra Nhiếp Chấn Bang, đồng thời, lúc này mới cười nói:

- Tôi xin giới thiệu cho mọi người một chút, đây là đồng chí Nhiếp Chấn Bang, vốn là ủy viên thường vụ thành ủy bá châu của khu tự trị Tây Bắc, bí thư thành ủy thành phố Tân Lê, hiện giờ được điều nhiệm giữ chức phó chủ nhiệm thường trực phòng số 5. Trong thời gian chủ nhiệm Quách vắng mặt, quản lý toàn bộ công việc giám sát, kiểm tra của phòng số 5

Ngừng một chút, vẻ mặt Hoắc Thu Nguyên trở nên nghiêm khắc nói:

- Tôi hy vọng, các đồng chí đều phải có thái độ nghiêm chỉnh, tích cực hợp tác, giúp đỡ công việc của phó chủ nhiệm Nhiếp, nâng cao thành tích công tác của phòng số 5 thêm một bậc.

Lời của Hoắc Thu Nguyên vừa nói ra xong, đứng cạnh đó, một người đàn ông trung niên chừng 43, 44 tuổi lập tức mỉm cười đi tới rồi nói:

- Chủ nhiệm Hoắc xin yên tâm. Toàn thể nhân viên phòng 5 chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức làm việc, ủng hộ công tác của Phó chủ nhiệm Nhiếp.

Nhìn người này, Nhiếp Chấn Bang cảm nhận rõ sự lúng túng trong lời nói của anh ta. Hoắc Thu Nguyên bây giờ mới cười to và nói:

- Có câu nói này của phó chủ nhiệm Uông, tôi tin tưởng các đồng chí phòng 5 vẫn là có cái nhìn tổng thể đấy.

Nói xong, Hoắc Thu Nguyên bắt đầu giới thiệu với Nhiếp Chấn Bang.

- Chủ nhiệm Nhiếp, để tôi giới thiệu cho cậu. Đây là Phó chủ nhiệm của phòng 5 Uông Hồng Viễn. Lão Uông là người đã có thâm niên, sau này nhất định có thể giúp đỡ được chủ nhiệm Nhiếp cậu không ít việc đâu. Chủ nhiệm Nhiếp, bên tôi vẫn còn có chút việc, tôi đi trước vậy. Sau này mọi người là đồng ngiệp, có việc gì cần giúp đỡ, cứ việc tới tìm tôi.

Sau khi Hoắc Thu Nguyên đi rồi, Uông Hồng Viễn liền đi tới, mỉm cười nói:

- Chủ nhiệm Nhiếp, để tôi giới thiệu cho cậu về các đồng chí của phòng năm chúng ta.

Người đàn ông đầu tiên, bộ dạng ước chừng khoảng 30 tuổi, cao một mét bảy, người khá vạm vỡ. Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng mỉm cười một cái. Bỗng nhiên ánh mắt hai người chạm nhau, trong đó là một sự thú vị không thể nói ra được. Việc này, càng ngày càng có thú vị rồi, thật không ngờ Lưu Bân cũng làm ở phòng của mình.

Bây giờ, khi mà nhìn thấy Lưu Bân, Nhiếp Chấn Bang cũng đã hiểu rõ. Hơn ba mươi tuổi mới làm đến cấp cục trưởng, mặc dù cũng coi như không kém, nhưng, điều này đã chứng minh sự yếu thế của gia tộc Lưu Bân ở bên trong hệ thống chính phủ. Như vậy, Lưu Bân bước vào cái vòng tròn của mình cũng coi như là điều bình thường.

Uông Hồng Viễn căn bản không nhận thấy được sự khác thường, vẫn cười tiếp tục giới thiệu:

- Đây là Lưu Bân, là một tổ trưởng giám sát của phòng 5 chúng ta, tổ trưởng tổ số 2.

Tiếp theo, Uông Hồng Viễn lại tiếp tục giới thiệu với Nhiếp Chấn Bang ba tổ trưởng khác, trưởng tổ 3 Đàm Hùng Bân, trưởng tổ 4 Từ Hồng Chuyên, trưởng tổ 5 là Hoàng Tịch Sinh và trưởng tổ 6 là Cao Vệ.

Còn các nhân viên bình thường khác, Uông Hồng Viễn không đi giới thiệu nữa. Lãnh đạo sao, quản người dưới mình một bậc là được rồi. Nếu như người nào cũng phải biết, vậy thì thủ tướng Vân không phải là muốn biết hiêt mọi người trong cả nước sao?

Phòng làm việc của Nhiếp Chấn Bang được sắp xếp trong phòng chủ nhiệm. Phòng làm việc của phó chủ nhiệm đã bị Uông Hồng Viễn chiếm rồi, giờ để cho Uông Hồng Viễn dọn ra cũng không hay. Hơn nữa, sức khỏe của chủ nhiệm Quach, cả phòng 5 ai cũng đều biết, thậm chị người trong ủy ban đều biết rất rõ. Nói là nghỉ ngơi dưỡng bệnh, nhưng trên thực tế là bị ung thư, đã không có khả năng trở lại nữa rồi.

Và điều hiển nhiên, Nhiếp Chấn Bang ngồi vào văn phòng của chủ nhiệm rồi. Vốn dĩ Nhiếp Chấn Bang không đồng ý, nhưng dưới sự sắp xếp của Hoắc Thu Nguyên, Nhiếp Chấn Bang đành miễn cưỡng chấp nhận. Nếu không chấp nhận thì khó tránh khỏi việc bị cho là mình làm bộ, giả tạo.

Phòng làm việc của chủ nhiệm Quách rất đơn giản. Bốn bức tường đều được sơn màu trắng tinh, một gian phòng làm việc, bên trong là một phòng nhỏ để nghỉ ngơi, có đặt một chiếc giường đơn, nhìn qua thì đó là nơi để lãnh đạo nghỉ trưa.

Chiếc bàn làm việc đơn giản, tất nhiên là không thể so sánh được với văn phòng làm việc rộng rãi, xa hoa của mình ở thành phố Tân Lê rồi. Ở phía sau bàn làm việc là một dãy giá sách, sách bên trong phần lớn đều là sách có liên quan tới kiểm tra kỷ luật, có không ít đều là tư liệu nội bộ, ví dụ như sổ tay công tác kiểm tra của cán bộ, điều lệ chuẩn tắc của cán bộ kiểm tra kỷ luật, còn có một số những tác phẩm vĩ đại về lĩnh vực luật pháp, dân sự hay hình sự đều có.

Làm một cán bộ kiểm tra kỷ luật, tiếp xúc nhiều nhất là những kiểu cán bộ quốc gia ăn hối lộ, vi phạm kỷ luật. Muốn đối phó với những loại người này, không tinh thông luật là tuyệt đối không được.

Ngồi ở trước bàn làm viêc, Nhiếp Chấn Bang sắp xếp lại ý nghĩ của mình và phương hướng công việc tiếp theo, thành phố Tân Lê bên kia, vẫn còn có một Dịch Quân đang đợi mình. Bây giờ xem ra, điều Dịch Quân qua đây là điều không thực tế. Dù sao, cán bộ công tác ở bộ ủy trung ương còn không có tiền lệ bố trí thư ký riêng. Nếu như mình làm ở dưới đia phương cở sở khác, vậy còn dễ hơn một chút. Còn bây giờ sao, chỉ có thể là bố trí ngay tại chỗ.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang bấm số điện thoại của Tạ Dật ở thành phố Tân Lê. Trong điện thoại, Nhiếp Chấn Bang nói rõ việc nhậm chức hiện tại của mình với Tạ Dật, sau đó, khi đã dặn dò cho Tạ Dật sắp xếp công việc của Dịch Quân xong rồi, Tạ Dật cũng trình bày rõ dự định của mình luôn, ông ta chuẩn bị để cho Khúc Phong đảm nhiệm chức vụ phó chủ tịch thường trực, ủy viên thường vụ thành phố, để Dịch Quân thăng lên làm Trưởng ban thư ký của văn phòng Thành ủy. Những lời này khiến cho Nhiếp Chấn Bang cảm thấy rất vui, mình đã rời khỏi thành phố Tân Lê rồi mà Tạ Dật vẫn có thể làm như vậy, đây là đang nể mặt của mình. Sau khi hàn huyên thêm mấy cậu, Nhiếp Chấn Bang cũng cúp điện thoại.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang đứng dậy, bước đến trước giá sách, từ trong tủ sách cầm ra một quyển “Mười câu hỏi về công việc cán bộ kiểm tra kỷ luật”. Bên phía trên của bìa ngoài màu trắng là dòng chữ đỏ, đây là tên của quyển sách, bên dưới là một hàng chữ nhỏ “Âu Dương Hạ biên soạn”, ở giữa là hình quốc huy màu đỏ tươi, bên dưới ghi chú “Tài liệu nội bộ của Ủy ban kiểm tra kỷ luật trung ương”.

Nếu muốn triển khai công việc thuận lợi, đầu tiên phải hiểu quy trình làm việc của ủy ban kỷ luật, đây là quá trình nhất định phải trải qua. Trên quan trường, thật sự khiến cho người khác khâm phục không phải là bối cảnh, cũng không phải là bằng cấp, mà chính là năng lực làm việc thực sự. Với vị trí là nhân vật đứng đầu chân chính của phòng năm, nếu như chính mình mù tịt về công việc kiểm tra kỷ luật, vậy đây không phải là khiến cho người khác coi thường sao? Nhiếp Chấn Bang đương nhiên không thể làm như thế được, như vậy học tập là tất yếu rồi

Vừa mới mở ra xem chương đầu tiên, thì từ bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, Nhiếp Chấn Bang sững lại một chút, trầm giọng nói:

- Mời vào!

Cửa phòng mở ra, đứng ở ngoài cửa, đằng trước là Lưu Bân, phía sau đi theo là trường phòng của phòng 6 Cao Vệ, khoảng trên dưới 24 tuổi.

Vừa vào cửa, Lưu Bân liền mỉm cười nói:

- Tam thiếu gia, không ngờ anh vậy mà cũng đến Ủy ban Kỷ luật, còn trở thành câp trên của tôi rồi. Thế này thì chúng ta có thể thoải mái rồi.

Nghe xong lời của Lưu Bân, Nhiếp Chấn Bang cũng cười rồi nói luôn:

- Bân tử, đây là anh đang cười tôi hả. Lấy bối cảnh của anh, ủy ban kỷ luật còn có người dám chọc vào anh sao, không sợ ông anh của anh mang người đến xử lý sao?

Sau một câu nói này, ba người đều cười. Con cháu quý tộc cũng có vòng tròn của con cháu quý tộc, cái này không giống với cán bộ bình thường của thể chế. Lời của Nhiếp Chấn Bang, đương nhiên là nói đùa. Có bối cảnh không có nghĩa là lúc nào cũng có thể dùng được. Ví dụ như Lưu Bân, muốn thăng chức, với bối cảnh quân đội của anh ta thì không dễ để thăng chức lắm, nhưng nếu ai dám động tay chân vậy thì lại hoàn toàn khác rồi.

Nói xong, Lưu Bân chỉ sang Cao Vệ ở bên cạnh nói:

- Lão tam, giới thiêu cho cậu một chút, tên nhóc này là Cao Vệ. Cha là chủ nhiệm văn phòng trung ương Cao Sơ. Bác của cậu ta ở cùng một đội quân biên chế với cha tôi. Cha tôi là cấp trưởng, còn bác cậu ta là cấp phó, thường xuyên qua lại liền cứ vậy mà quen biết rồi. Đúng là tre già măng mọc, kém tôi tận 6 tuổi, nhưng cũng chính thức là cấp Cục trưởng, ngồi ngang hàng với tôi rồi đấy.

Cao Vệ lúc này cũng cười nói:

- Anh Bân, không thể nói như vây được. Tam ca cũng chỉ hơn tôi có mấy tháng, nhưng hiện giờ, Tam ca đã là phó giám đốc sở, chúng ta sao có thể so sánh bằng được.

Nói rồi, Cao Vệ cũng đưa tay ra nói:

- Tam ca, lần đầu gặp mặt. Buổi tối hôm nay để em mời, đón gió tẩy trần cho Tam ca.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng rất là sảng khoái mà đáp ứng rồi. Nếu đã là người cùng một phòng, lại là cán bộ trung tầng, lại là có bối cảnh giống nhau, giao lưu cũng dễ dàng hơn. Nắm chắc được bọn họ vậy thì cũng có nghĩa là nắm chắc được phòng 5 rồi. Ngay lập tức Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Đừng phiền phức như vậy chứ. Tôi thấy cứ để cho tôi mời đi. Gọi cả bọn Côn tử tới nữa. Buổi tối tụ tập một bữa cho thoải mái ở Vương Triều.

Vừa dứt câu nói, bên cạnh Lưu Cân cũng mỉm cười nói:

- Lão tam, việc chọn người làm trưởng phòng phòng 2, tôi thấy, anh phải ngay lập tức quyết định mới được. Lần này anh qua đây, đã khiến Uông Hồng Viễn có vẻ tức giận rồi đấy.