Cảnh tượng như thế này, nhân vật chính chỉ có thể có một, đó chính là Nhiếp Chấn Bang. Đây cũng là điều mà Nhiếp Chấn Bang xứng đáng có được. Đến nhậm chức ở Tân Lê, đem một huyện nghèo có tiếng cả nước, kiến thiết trở thành như thế này, trái tim con người đều làm bằng thịt, mà ánh mắt của dân chúng thì sáng như đuốc.
Phía sau, đám đông nghe được chuyện cũng chạy đến, một lần nữa hô lên:
- Bí thư Nhiếp, xin đừng đi. Ngài đi rồi, người dân Tân Lê chúng tôi biết làm thế nào đây.
Câu nói này, lại khiến cho các vị lãnh đạo mới nhận chức của các cơ quan thành ủy thành phố Tân Lê có phần xấu hổ, đồng thời, cũng có phần cảm động. Người làm quan mà có thể làm được như bí thư Nhiếp, cuộc đời này không uổng rồi.
Mắt của Nhiếp Chấn Bang cũng đã rơm rớm nước mắt, nhân dân Tây Bắc thật thà chất phác, chỉ trả giá có một chút, cũng đủ để họ mang ơn, làm cho họ báo đáp một cách toàn tâm toàn ý.
Lúc này, người dân biết tin chạy tới ngày càng đông. Ở quảng trường trước cổng toà nhà Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, rất đông người dân tập trung đến, có đến gần hai vạn người, may mà quảng trường khá rộng, cho nên không có vẻ quá chật chội.
Bên này, Trưởng ban thư ký văn phòng Thành ủy Khúc Phong cũng chỉ bảo nhân viên làm việc tạm thời mang một bộ thiết bị âm thanh từ trong phòng họp ra ngoài, nhanh chóng lắp đặt, kiểm tra cẩn thận. Sau đó Khúc Phong cầm micro đưa cho Nhiếp Chấn Bang.
Cầm micro, trong lòng Nhiếp Chấn Bang suy nghĩ lát nữa nên nói như thế nào, ngay sau đó Nhiếp Chấn Bang đứng lên nói:
- Thưa bà con, xin bà con yên lặng một chút.
Ở thành phố Tân Lê, lực kêu gọi của Nhiếp Chấn Bang, là không gì sánh bằng. Giờ phút này, cho dù là chủ tịch xã Mã của xã Mộc Lý, e rằng cũng không có khí độ và lực kêu gọi như bây giờ của Nhiếp Chấn Bang.
Tất cả mọi người lập tức trở nên yên lặng. Nhiếp Chấn Bang ngay sau đó cười nói:
- Thưa bà con, lần này tôi được thăng chức rồi. Chẳng nhẽ bà con không muốn thấy tôi thăng chức sao?
Có thăng chức hay không, bản thân Nhiếp Chính Bang cũng không rõ, ngay cả sau khi miễn nhiệm, địa phương tiếp theo ở đâu, Nhiếp Chấn Bang cũng không biết. Nhưng, nói như vậy, hơn nữa còn là dùng cách nói hài hước để nói, cũng là khiến cho bầu không khí lúc này bớt đi sự trầm trọng hơn rất nhiều.
Suy cho cùng cũng đúng thôi, bí thư Nhiếp có tiền đồ rộng mở của chính mình, cũng không thể vì tư lợi bản thân mà hủy hoại tiền đồ của bí thư Nhiếp được.
Thấy được sự quan tâm của người dân đều đặt vào tương lai đi lên của mình,Nhiếp Chấn Bang lại một lần nữa nói:
- Thưa bà con, tôi xin giới thiệu với mọi người về bộ máy lãnh đạo thành ủy mới của thành phố Tân Lê.
Nói rồi, Nhiếp Chấn Bang bắt đầu từ Tạ Dật, sau khi giới thiệu qua một lần từng người mới nhận chức trong ban lãnh đạo ủy viên thường vụ thành phố Tân Lê, hắn lại nói tiếp:
- Thưa bà con, bà con thấy rồi chứ, đây đều là những người dẫn đầu mới của thành phố Tân Lê chúng ta. Chỉ thiếu mỗi một người là tôi mà thôi. Bà con thấy, còn phải lo lắng gì nữa sao? Sự phát triển của thành phố Tân Lê, cũng không phải chỉ một mình tôi có thể gánh vác đi tới được. Bây giờ, mặc dù tôi đi rồi, nhưng tôi tin, nhân dân của thành phố Tân Lê chúng ta, toàn bộ thành phố Tân Lê chúng ta, đều sẽ đoàn kết nhất trí, tuân theo lãnh đạo của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, để xây dựng thành phố Tân Lê của chúng ta thêm tốt đẹp. Bà con nói có đúng hay không?
Sau khi nói xong, Nhiếp Chấn Bang vẫy tay nói:
- Bà con, giải tán thôi, giải tán đi. Tất cả mọi người đều còn có công việc, cũng còn phải sống. Tân Lê chính là quê hương thứ hai của tôi. Dù có đi đâu, tôi cũng sẽ nhớ kỹ về thành phố Tân Lê. Sau này có chuyện gì, mọi người vẫn có thể tìm tôi giúp đỡ mà.
…
Khu vực nhà ở cán bộ của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, căn nhà số một, đây là một ngôi nhà hai tầng nhỏ, kiểu biệt thự. Một vòng sân bên ngoài, thoạt nhìn có cảm giác tổng hợp của kiến trúc kiểu trung và kiểu Gothic.
Rạng sáng, hơn bốn giờ.
Lúc này, trong phòng khách của Nhiếp Chấn Bang vẫn đèn sáng rực rỡ. Tất cả bộ máy ủy ban thường vụ thành ủy thành phố Tân Lê đều có mặt ở đây, ngay cả là Trưởng ban Tổ chức Tạ Cửu Đạt, ngay cả Trưởng ban Chỉ huy quân sự Vương Thắng Đông cũng đã đến đây. Dịch Quân đứng bên cạnh, im lặng không lên tiếng.
Không khí có vẻ hơi nặng nề. Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang sách một chiết vali đi từ trong phòng ra, khi đến cũng chỉ có một chiếc vali như vậy, khi ra đi, vẫn là một chiếc như cũ. Thời gian hai năm, thành phố Tân Lê sung túc rồi, Nhiếp Chấn Bang lại tới từ nơi nào thì về nơi đó.
Nhìn mọi người, Nhiếp Chấn Bang ngay lập tức cũng cười nói:
- Sao lại đến hết thế này. Mọi người mai còn phải đi làm, đi về nghỉ đi. Để cho tiểu Dịch và tiểu Vương tiễn tôi ra sân bay là được rồi.
Làm bí thư thành ủy mới được bổ nhiệm, Tạ Dật lập tức đứng dậy, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Bí thư Nhiếp, hãy để mọi người tiễn ngài một đoạn đường đi.
Xe ở trong bóng tối chạy ra đại viện Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Dưới ánh đèn đường mờ vàng, có vẻ rất yên lặng. Vẫn là chiếc xe số 1 của Thành ủy thành phố Tân Lê, xe chạy lên trên đường cao tốc của Tân Lê. Chạy chưa được 2 km, phía trước, dưới ánh đèn đường, một đám người đông nghịt, cũng khiến cho tiểu Vương chủ động dừng xe lại. Dịch Quân lập tức cũng quay đầu lại, nhìn Nhiếp Chấn Bang đang nhắm mắt nghỉ ngơi, khẽ nói:
- Bí thư, anh nhìn phía trước.
Nghe câu nói của Dịch Quân, Nhiếp Chấn Bang mở mắt, ngẩng đầu lên nhìn. Lúc này, con đường cao tốc Tân Lê đã bị mọi người đứng kín hết cả.
Trong cái mùa đông rét lạnh, nhiệt độ ban đêm ở thành phố Tân Lê đều ở âm mấy độ thậm chí là âm mười mấy độ. Khiến cho Nhiếp Chấn Bang bất ngờ chính là, chính hắn đặc biệt chọn ra đi vào đêm tối, mục đích là không muốn để cho người dân biết, nhưng, làm sao lại đến hết vậy.
Phía trước nhất, mắt của Nhiếp Chấn Bang rất tinh tường, tập trung ở phía trước nhất đều là cán bộ lão thành đã nghỉ hưu của thành phố Tân Lê, cựu chủ tịch xã Mã của xã Mộc Lý cũng có trong số đó.
Nhìn đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng không thể ngồi yên được nữa. Không cần biết làm sao người dân thành phố Tân Lê biết, không cần biết ai đã ngầm thông báo, bây giờ, lại đi truy cứu việc này, đã không có ý nghĩa gì rồi.
Lão chủ tịch xã Mã, tám mươi mấy tuổi rồi, không ngờ lại thức đêm đến đây, mà chính mình, lại tiếp tục ngồi trên xe thì không được rồi. Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang mở cửa xe bước xuống.
Phía sau những xe đi theo, Tạ Dật và tất cả bộ máy lãnh đạo thành ủy thành phố Tân Lê cũng đi xuống cùng. Nhiếp Chấn Bang bước nhanh tiếp đón và nắm tay từng cán bộ lão thành, ngay sau đó nắm chặt bàn tay đầy vết chai sạn của lão chủ tịch xã Mã, xúc động nói:
- Lão chủ tịch xã, các vị lãnh đạo lão thành, các bà con, Chấn Bang có tài đức gì mà làm cho mọi người thức trắng đêm để đưa tiễn. Chấn Bang thấy thẹn ở trong lòng.
Giọng nói vừa mới cất lên, lão chủ tịch xã lại phì cười xua tay nói:
- Bí thư tiểu Nhiếp, anh như vậy là tự coi nhẹ mình rồi. Toàn bộ thành phố Tân Lê này, công lao của anh, người dân của toàn thành phố đều nhìn vào trong mắt. Tiễn anh, điều này là nên làm mà.
Theo Nhiếp Chấn Bang bước tới rồi, đoàn người tự động tách ra một con đường. Nhìn những người này, có cả nhà cùng đi. Có đứa trẻ con 5, 6 tuổi, có lẽ vì không có ai trông, cho nên người đàn ông cõng trên lưng, còn quấn lên một chiếc áo khoác to, người vợ thì đứng bên cạnh.
Trong đám người, nhìn khắp đoàn người một lượt, Nhiếp Chấn Bang đã nhìn thấy được thầy giáo Chu của huyện Tháp Câu cũ, nhìn thấy rất nhiều ông chủ đầu tư vào thành phố Tân Lê.
- Lão chủ tịch xã, hãy về đi, về đi thôi. Trời đông giá rét, sức khỏe của cụ phải chú ý giữ gìn. Tôi sẽ quay lại thăm cụ nữa.
Nói rồi, Nhiếp Chấn Bang lại quay đầu nói:
- Bí thư Tạ, làm phiền anh điều một chiếc xe từ trong thành phố đưa các vị lão lãnh đạo về đi. Nhà có một người già, giống như có một bảo bối vậy. Các đồng chí lão thành chính là tài sản của thành phố Tân Lê chúng ta, nhất định phải quan tâm và chăm sóc chu đáo.
Đối với Nhiếp Chấn Bang, cán bộ, đồng chí lão thành của thành phố Tân Lê, cũng đã không có lời nào có thể phàn nàn được. Hai năm nay, cán bộ lão thành bất luận từ phương diện nào mà nói, cũng đều được tăng lên rất nhiều. Hội cán bộ lão thành được thành lập, cũng đã cung cấp một nơi để cho những cụ già đã về hưu rảnh rỗi này có một chỗ nương nhờ về tinh thần. Bởi vậy, cán bộ, lãnh đạo lão thành của toàn thành phố đều rất cảm kích Nhiếp Chấn Bang.
Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang cũng đi tới cả chỗ của đám người Chu Lạp Phong bên này, có người phụ trách của công ty Mẫn Nông, người phụ trách của khai thác mỏ Long Hoa, còn có mấy chục ông chủ cũng tham gia đầu tư phát triển ở thành phố Tân Lê, bây giờ đều đứng ở bên đường. Nhìn họ, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười một cái. Ánh mắt của những người này, đã bộc lộ ra sự lo lắng của họ. Lo lắng điều gì Nhiếp Chấn Bang biết rất rõ, ông chủ đầu tư gây dựng sự nghiệp, sợ nhất chính là luân phiên nhiệm kỳ.
Chuyển sang nhiệm kỳ mới, một chút đầu tư vào cái gọi là tình cảm đấy, coi như là uổng phí rồi. Cái gọi là vua nào thì triều thần nấy. Với giớ kinh doanh cũng là như vậy, họ đang lo lắng phương hướng chính sách kinh tế tiếp sau của thành phố Tân Lê.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng đi tới, mỉm cười nói:
- Các ông chủ, cảm ơn mọi người đã coi trọng Nhiếp Chấn Bang tôi. Hơn nửa đêm rồi còn kinh động đến các vị, thật sự là xin lỗi. Ở đây, tôi cũng tỏ rõ thái độ, xin mọi người yên tâm, chính sách kinh tế của thành phố Tân Lê sẽ không thay đổi. Mọi người có thể yên tâm. Yên tâm làm tốt công việc kinh doanh, làm cho lớn làm cho mạnh. Tôi thay mặt cho bộ máy mới của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Tân Lê cảm ơn mọi người đã gắng sức kiến thiết kinh tế thành phố Tân Lê.
Cùng nhau đi tới, viền mắt của Nhiếp Chấn Bang cũng đã rơm rớm nước mắt. Mấy vạn người, gần như cư dân của khu vực nội thành thành phố Tân Lê, về cơ bản đã tụ họp hết ở đây. Từ khu kinh tế mới của thành phố Tân Lê bên này bắt đầu, tổng cộng gần 2 km đường, hai bên đều đứng chật người.
Giờ phút này, trong sự im lặng đó làn ngập tràn những ẩn ý của mọi người, không có ai nói chuyện, một mình Nhiếp Chấn Bang bước trên đường. Ở giữa, một khoảng trống được tạo ra để cho xe đi. Xe của Nhiếp Chấn Bang chầm chậm theo phía sau. Trên suốt hai cây số đường đi này, chỉ cần nhìn bất cứ một người nào, ánh mắt của mỗi người dân đó đều tràn đầy sự bịn rịn và lưu luyến.
Trong hốc mắt của Nhiếp Chân Bang cũng có nước mắt, nỗi buồn sầu thương khi ly biệt đó, giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cố gắng khiến cho mình kiên cường, nhưng, cũng là có chút không kìm được.
Quãng đường 2 km, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng lại đi mất một tiếng đồng hồ. Đi đến cuối cùng, Nhiếp Chấn Bang lại đột nhiên quay người lại, yên lặng nhìn mọi người, rồi sau đó cúi gập người xuống, một cái cúi đầu chào. Mở cửa xe, chính là khoảnh khắc Nhiếp Chấn Bang chuẩn bị bước lên đó, tất cả mọi người cùng hô vang:
- Bí thư Nhiếp, ngài đi đường bình an.
Âm thanh này, vang vọng thấu trời đất. Trong đêm khuya vắng vẻ như này, tiếng vang có vẻ càng to lớn hơn. Mấy vạn người, không có bất kỳ cuộc diễn luyện nào, không có bất kỳ sự tập luyện nào, hoàn toàn chỉ là ý nghĩ của cá nhân. Giờ phút này đây, không có ai xô lấn, không có ai chen ngang, thậm chí không có một cảnh sát nào làm nhiệm vụ duy trì trật tự, nhưng ai ai cũng tỏ ra rất quy củ.
Cái tiếng hô này, cũng là vang vọng đến vô cùng, trước giờ chưa từng có được. Cảnh tượng này, khiến cho Tạ Dật và mọi người đều phải cảm động. Người của bộ máy ủy viên thường vụ thành ủy, ánh mắt đều rất phức tạp, có sự ngưỡng mộ, có sự kinh ngạc, nhiều hơn cả là sự khâm phục. Làm cán bộ mà làm được đến như bí thư Nhiếp, có chết cũng không hối tiếc.
Nhiếp Chấn Bang lại lần nữa cúi người chào thật sâu. Khi ngẩng đầu lên, hắn cố gắng hết sức để cho mình không khóc mà là mỉm cười, vẫy tay, lập tức quay đầu lại. Nhiếp Chấn Bang lên xe, ra lệnh cho lái xe tiểu Vương:
- Đi thôi, tiểu Vương.