Sau khi ăn tết xong ở nhà, vào ngày mồng 2, Nhiếp Chấn Bang đã đi theo Nhiếp Quốc Uy lên chuyến máy bay tới Việt Hải. Lần này, Nhiếp Tử Ngư đương nhiên cũng đi theo. Học kỳ này bắt đầu, Nhiếp Tử Ngư sẽ học ở Việt Hải.
Giao thông ở thời đại này không được phát triển như sau này. Giờ đây, đặc khu Bằng Thành và đặc khu Việt Hải mới chỉ bắt đầu khởi bước mà thôi. Sân bay Hoàng Điền của Bằng Thành, hiện tại vẫn chưa quy hoạch. Phải đợi tới năm sau, mới chính thức lập dự án, đợi tới đầu năm sau nữa mới xây dựng. Còn về sân bay Việt Hải, thì càng muộn hơn. Lúc này, cũng chỉ có sân bay Bạch Vân của Việt Châu mà thôi.
Khi máy bay tới Việt Châu, đã là năm giờ chiều. Vừa bước ra khỏi cửa sân bay, ở phía trước, mấy người mặc quần áo quân đội đã ra đón, họ nói với Nhiếp Quốc Uy:
- Chào thủ trưởng!
Nhiếp Quốc Uy cũng cười:
- Tiểu Trương à, khách sáo gì cơ chứ? Thủ trưởng các cậu bảo các cậu đến sao?
Đoàn người ngồi lên trên chiếc xe quân đội việt dã của quân khu Việt Châu, trực tiếp lái đến đại viện quân khu Việt Châu, ở bên tòa nhà tướng quân, Nhiếp Quốc Đống đã đứng đợi ở cửa.
Ông cụ cũng đã gọi điện thoại tới, việc đề cập đến làm cho Nhiếp Quốc Đống hơi kinh ngạc. Từ giờ trở đi, Nhiếp gia sẽ toàn lực ủng hộ sự nghiệp của Nhiếp Chấn Bang. Hơn nữa, sự ủng hộ này là vô điều kiện. Điều này khiến cho Nhiếp Quốc Đống không thể không biểu hiện ra hành động như vậy.
Nhiếp gia có hai anh em trai hai chị em gái, con gái thì không cần nói. Giữa hai người con trai, năng lực của Nhiếp Quốc Uy kém hơn một chút. Mặc dù nói là anh em, nhưng bình thường, địa vị của Nhiếp Quốc Đống cao hơn. Nhưng không ngờ, đời thứ ba lại đã thua.
Nhìn Nhiếp Chấn Bang đứng bên cạnh Nhiếp Quốc Uy, trên mặt Nhiếp Quốc Đống nở ra một nụ cười không mấy tự nhiên, ngay lập tức ông ta nói:
- Quốc Uy, chú về nhanh vậy. Không ở lại thủ đô bồi ông cụ ít hôm ư?
Nhiếp Quốc Uy thật ra cũng không cảm nhận được cái gì, cũng rất tự nhiên mà cười nói:
- Ông cụ nhiều việc lắm. Ông chỉ ở nhà một ngày, là đi rồi. Nói rằng phải đi Triều Tiên phỏng vấn, mẹ cũng đi rồi. Thành phố Việt Hải còn nhiều việc, nên em tới đây luôn.
Nhiếp Chấn Bang cũng dẫn Nhiếp Tử Ngư bước lên rồi đồng thanh nói:
- Bác, chúc bác năm mới vui vẻ. Chấn Bang (Tử Ngư) xin chúc Tết bác.
Nhiếp Quốc Đống cười ha ha nói:
- Tốt, tốt. Nào, đây là tiền lì xì bác cho các cháu.
Nói đoạn, ông ta liền rút ra hai phong bì trong túi, đưa cho hai người.
Một đoàn người đi vào phòng khách. Cơm canh đương nhiên không cần đến vị Tư lệnh như Nhiếp Quốc Đống nấu. Cả nhà ngồi lên ghế sô pha, Nhiếp Quốc Đống nói:
- Chấn Bang, ông đánh giá không tồi về cháu đấy. Thế này tốt lắm, về sau ba anh em các cháu ở cùng nhau, đồng tâm hiệp lực, cùng phát triển cả quân sự, chính trị và thương mại. Tương lai của Nhiếp gia chúng ta không phải lo nữa rồi.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, lời của Nhiếp Quốc Đống cũng là có hàm ý. Quân sự, chính trị, thương mại. Anh cả Nhiếp Gia Lương đang ở trong giới chính trị. Nhiếp Gia Dân xem ra cũng sớm muộn sẽ vào quân đội. Vậy thì, người ở giới thương mại đương nhiên là nói hắn rồi. Nhiếp Chấn Bang cũng không giải thích lại, mà cười nói:
- Bác cả quá khen. Đây chỉ là chút sở thích mà thôi. Lần này đến Việt Đông, cũng là để chuẩn bị khảo sát thị trường bên này, chuẩn bị cho siêu thị Ốc Gia. Nghe nói không ít căn cứ quân sự của bác đều ở trong thành phố, bác có thể suy nghĩ một chút về việc chuyển nhượng những nơi này cho cháu không, làm vậy, chúng ta có thể xây dựng căn cứ quân sự mới ở ngoại thành. Như vậy, tính bảo mật của quân đội cũng tốt hơn nhiều so với bây giờ.
Câu này khiến cho Nhiếp Quốc Đống hơi ngớ ra, tiểu tử này thật to gan. Không ngờ nó dám nhắm vào cả căn cứ quân sự. Nhưng, Nhiếp Quốc Đống cũng không thể không thừa nhận, vì những căn cứ quân sự này đều được xây dựng vào mười mấy năm trước, thậm chí là mấy chục năm trước. Giờ đây, cùng với việc thành thị Việt Châu không ngừng mở rộng, hình thức của những căn cứ này đã không còn phù hợp nữa rồi. Nếu như có thể dùng biện pháp này, thì thật không tồi.
- Chấn Bang à, về chuyện này, nếu cháu có hứng thú, bác có thể làm giúp cháu. Có điều, có thể thành công hay không, thì tạm thời còn chưa biết. Bác không dám hứa chắc với cháu đâu.
Nói đoạn, Nhiếp Quốc Đống nhìn sang Nhiếp Quốc Uy bên cạnh, tiếp tục nói:
- Quốc Uy à, đây là điện thoại của tư lệnh quân khu thành phố Việt Hải, Lý Kim Bang. Sau khi em trở về, thì liên hệ nhiều vào.
Sau khi ở lại một buổi tối ở chỗ Nhiếp Quốc Đống, sáng ngày hôm sau Nhiếp Quốc Uy đã được người của thành phố Việt Hải đến đón đi. Nhiếp Chấn Bang thì ở lại một mình. Lần này đến đây, ngoài việc nói chuyện với người nhà và tìm hiểu suy nghĩ của họ, Nhiếp Chấn Bang cũng có một nhiệm vụ quan trọng.
Vì vậy, Nhiếp Quốc Đống đã sắp xếp cả một đội lính cần vụ thông thuộc Việt Đông đi theo cùng Nhiếp Quốc Đống.
Mấy ngày sau, tình hình của Việt Châu cũng làm cho Nhiếp Chấn Bang được mở rộng tầm mắt. Thị trường điện tử, thị trường trang phục, ở đây, là nơi cải cách đầu tiên, nó đã phát ra một sức hút rất mãnh liệt. Những hộ cá thể ở khắp các nơi trong cả nước, mang theo một số tiền vốn, đem về từng bao từng bao sản phẩm mới mẻ. Đám người này, trong tương lai sẽ là đám người đầu tiên giàu lên trong nước.
Đồng thời, Nhiếp Chấn Bang cũng lựa chọn được một vài nơi khá tốt, nơi quan trọng nhất là gần đường Thủ đô Việt Châu, là một người được tái sinh, Nhiếp Chấn Bang đương nhiên biết rằng, sau thập niên 90, đường Kinh Thành sẽ được cải tạo thành con phố đi bộ nổi tiếng ở Việt Châu. Mặc dù giờ đây chưa trở thành con phố đi bộ đó, nhưng, nó vẫn là đoạn đường trung tâm thương mại của Việt Châu. Xây dựng siêu thị Ốc Gia ở đây, sẽ có rất nhiều thuận lợi đối với thế cục của siêu thị Ốc Gia ở tỉnh Việt Đông.
- Nhiếp thiếu, thủ trưởng gọi điện tới, nói rằng chuyện mà cậu nói với ông ấy đã có manh mối.
Người lính cần vụ họ Chu, là người bản địa ở tỉnh Việt Đông, có thể nói lưu loát cả tiếng phổ thông và tiếng Việt, rất thích hợp để đi cùng Nhiếp Chấn Bang.
Mấy ngày này, Nhiếp Chấn Bang cũng đã gặp được không ít người Việt Đông không biết nói tiếng phổ thông. Có sự giúp đỡ của Tiểu Chu, hắn đã thuận tiện hơn rất nhiều. Để tiện liên lạc, Nhiếp Chấn Đông còn bố trí cho Tiểu Chu một cái máy nhắn tin. Ở thời đại này, dù ở thành phố lớn như Việt Châu, máy nhắn tin cũng rất ít có.
- Có manh mối rồi sao?
Nhiếp Chấn Bang mắt sáng lên, lúc này, ở khắp nơi trên toàn quốc, có không ít việc quân đội làm thương mại. Đặc biệt là các quân khu lớn, có quyền tự chủ tương đối lớn. Nhiếp Quốc Đống là người đứng thứ hai ở quân khu Việt Châu. Những việc ông ta đề đạt ra, đương nhiên sẽ không gặp nhiều trở ngại.
…
Cửa bộ tổng tư lệnh quân khu Việt Châu, giờ đây, Tư lệnh Hoàng của quân khu Việt Châu, Nhiếp Quốc Đống, và tham mưu trưởng Lưu của quân khu và cả Trưởng ban hậu cần Quan đều đã đợi ở cửa.
Vừa xuống xe, nhìn thấy cảnh này, Nhiếp Chấn Bang đã rảo bước lên:
- Bác Hoàng, các bác. Chấn Bang thật là cảm thấy sợ hãi, không ngờ các bác lại đứng đây chờ một thằng bé như cháu.
Nghe câu này của Nhiếp Chấn Bang, Tư lệnh Hoàng cũng cười, quay đầu nói với Nhiếp Quốc Đống ở bên cạnh:
- Ha ha, lão Nhiếp, đứa cháu này của anh thật biết ăn nói.
Nói đoạn, Tư lệnh Hoàng quay đầu nói với Nhiếp Chấn Bang:
- Chấn Bang à, cháu đúng là thần tài của các bác. Giờ đây, hai miếng đất ở trong trung tâm thành phố của các bác, các bác đã muốn rời đi từ lâu rồi. Nhưng Trung ương lại không chi viện cho. Tỉnh Việt Đông cũng lực bất tòng tâm. Giờ đây có ông chủ là cháu tới, các bác cầu còn không được. Chờ cháu cũng là điều nên làm thôi mà.
Có lẽ là để thử, lần này, quân khu Việt Châu chỉ lấy hai miếng đất nhỏ ra, hai nơi này, có một đặc điểm giống nhau, trước kia, chỉ là kho cung ứng của quân khu Việt Châu. Mà mặt khác, diện tích đều không lớn lắm, lớn nhất cũng chỉ có 10 mẫu mà thôi.
Nhưng, đối với Nhiếp Chấn Bang lại rất thích hợp. Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang đã ký hợp đồng chuyển nhượng với quân khu Việt Châu với giá cả mỗi mẫu đất là ba trăm nghìn tệ. Hai miếng đất này, tổng cộng là 16 mẫu. Cả thảy mới hơn bốn triệu, đối với siêu thị Ốc Gia, đây không phải là vấn đề gì. Năm siêu thị, một cửa hàng bách hóa. Mỗi ngày có thể cung cấp cả triệu Tệ cho công ty Ốc Gia.
Sau khi ký hợp đồng, Nhiếp Chấn Bang ngay lập tức gọi điện cho Dương An Bang, bên phía Dương An Bang cũng bắt đầu hành động, một tổ đã chuẩn bị trước cũng được phái đến.
Còn Nhiếp Chấn Bang, thì lại ngồi lên chuyến xe tới Bằng Thành.