Giọng điệu Nhiếp Gia Lương trịnh trọng và nghiêm túc như vậy, thậm chí còn dùng đến cả từ “mệnh lệnh” - đây là lần đầu tiên Nhiếp Chấn Bang nghe thấy. Tuy nhiên Nhiếp Chấn Bang có thể xác định được lần này ông nội sẽ thật sự hành động. Mệnh lệnh – đây chính là từ thường dùng trong quân đội. Trong Nhiếp gia hiện giờ cũng chỉ có ông nội, bác cả Nhiếp Quốc Đống và Nhiếp Gia Dân ba người này là thích dùng. Bản thân Nhiếp Chấn Bang, tuy đã từng trải qua huấn luyện quân sự, nhưng vẫn chưa thể coi là một quân nhân.
- Anh cả, có chuyện gì vậy, có thể tiết lộ một chút không?
Nhiếp Chấn Bang lúc này bỏ đi dáng vẻ nghiêm túc trước mặt cấp dưới của mình thường ngày, có chút vô lại hỏi.
Đầu bên kia điện thoại, Nhiếp Gia Lương dường như cũng cảm nhận được dáng vẻ của Nhiếp Chấn Bang lúc này, tiếp tục nói:
- Lão Tam, có chuyện gì cậu trở về sẽ biết, có điều, anh của cậu là tôi đây chuẩn bị kết hôn đó, ngày cũng chọn xong rồi, vào ngày mùng bốn tháng giêng. Xét thấy mọi người bình thường đều mỗi người một phương, không dễ gì mà trở về một chuyến. Tôi đã bàn bạc với bố một chút, ông nội cũng đồng ý, Trần gia cũng không có ý kiến gì, liền quyết định tổ chức vào ngày đó. Bất kể như thế nào, cậu cũng phải trở về đấy.
Nghe được chuyện này, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút ngạc nhiên. Lão đại bỗng nhiên muốn kết hôn, hơn nữa còn chọn đúng thời điểm con cháu các nhà quý tộc thế gia ở kinh thành đều trở về. Trong chuyện này, rốt cuộc là còn có ẩn ý gì? Nhiếp gia chính thức xác định và công bố người thừa kế sao?
Dù sao, thân phận và bối cảnh gia thế nhà vợ Nhiếp Gia Lương vẫn là hơi kém một chút. Trong tình huống như vậy, Nhiếp Gia Lương kết hôn chính là biểu thị cho việc chủ động rút lui khỏi việc tranh đoạt quyền thừa kế. Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Ừ, ngay hôm nay em sẽ đi đến thành phố Ô, tranh thủ lên chuyến bay về thủ đô sáng sớm ngày mai.
Vì ngày tết đã đến gần, Lý Lệ Tuyết và Đổng Uyển đều trở về từ sớm. Bên nhà Đổng Uyển bình thường cũng không có vấn đề gì quá lớn, dù sao Đổng gia biết Đổng Uyển ở thành phố Tân Lê, căn bản là mở một con mắt nhắm một con mắt. Nhưng nếu lễ đón năm mới mà không quay về thì thật đúng là không thể chấp nhận được. Đổng gia tuy rằng mặc kệ không quản lý chuyện hôn sự của Đổng Uyển, nhưng cũng không thoải mái đến mức độ đấy.
Về phần Lý Lệ Tuyết, trong khoảng thời gian diễn ra lễ mừng năm mới cũng đúng là lúc Câu lạc bộ Vương Triều kinh doanh thịnh vượng nhất, không có Lý Lệ Tuyết trông coi, đúng là không dám chắc có thể vận hành được suôn sẻ.
Vì vậy, lần này bay về chỉ có một mình Nhiếp Chấn Bang. Bởi vì đúng vào ngày trù tịch (ngày 30 tết), người trên chuyến bay trở về thủ đô ít đến đáng thương.
Chuyến bay xuất phát lúc chín giờ sáng, mười hai giờ mười phút máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế thủ đô. Vừa ra khỏi sân bay, một thân ảnh quen thuộc liền hiện ra trong tầm mắt Nhiếp Chấn Bang.
Tiểu tử Nhiếp Gia Dân lúc này mặt mày hớn hở, cà lơ phất phơ đứng cạnh cửa ra. Sau vài năm sống trong quân đội, Nhiếp Gia Dân toàn thân cũng có thêm một loại hơi thở dũng mãnh, cho dù là có đang đứng liêu xiêu vẹo xẹo không ra làm sao cả.
- Lão Tam, cuối cùng thì cậu cũng đã trở về. Hôm nay từ sáng sớm, ông nội và bà nội đều trông đến mòn con mắt rồi. Chú hai và mợ hai cũng đều đã trở về.
Nhiếp Gia Dân tiến lên nghênh đón, hai anh em ôm nhau một cái thật chặt.
Treo biển Quân khu Thủ Đô, chiếc xe quân đội một đường chạy như bay về đến cổng nhà. Lúc này cổng lớn của tứ hợp viện đã mở ra. Vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Tử Ngư liền chạy như bay ra đón. Nhiếp Tử Ngư năm nay hai mươi mốt tuổi, dáng vẻ đã trở nên xinh đẹp yêu kiều.
Nhiếp Chấn Bang cũng hai ba năm không gặp Nhiếp Tử Ngư rồi. Vừa thấy Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Tử Ngư liền hưng phấn lao đến ôm lấy cổ Nhiếp Chấn Bang, làm nũng nói:
- Anh, có nhớ em không?
- Con bé hư kia, đã lớn như vậy rồi còn không biết xấu hổ. Anh con vừa trở về, đồ đạc còn chưa đặt xuống kia kìa.
Diệp Thục Nhàn cũng từ trong viện đi ra.
Giờ phút này, vẻ mặt Diệp Thục Nhàn không dấu được vui mừng. Tuy rằng Nhiếp Chấn Bang không phải con trai ruột của mình nhưng dù sao cũng vẫn là con. Trước đây, hồi còn ở nhà, chị dâu và những người thân thích khác đều xa cách với mình. Nhưng từ khi địa vị của Nhiếp Chấn Bang thay đổi, nước lên thì thuyền lên, địa vị trong nhà của mình cũng được nâng lên rồi.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cười nói:
- Mẹ, không sao đâu. Nhiếp Tử Ngư như vậy con mới cảm thấy vui đó.
Một đoàn người đi vào sân. Lúc này trong đại sảnh, bữa cơm đoàn viên sớm đã được chuẩn bị xong. Theo tập tục của quê hương Nhiếp lão gia, vào trưa ngày trù tịch (ngày 30 tết) mong muốn cả nhà được đoàn viên, toàn thể mọi người trong nhà cùng nhau tề tựu tế bái tổ tiên. Vốn dĩ là đúng 12 giờ trưa bắt đầu, nhưng vì đợi Nhiếp Chấn Bang nên mới hoãn đến giờ này.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, bà cụ liền đi tới, khuôn mặt tràn đầy hiền từ yêu thương ngắm nhìn Nhiếp Chấn Bang một lúc lâu, sau đó cũng mỉm cười gật đầu nói:
- Vừa đen vừa gầy. Thật không biết lão già kia nghĩ cái gì. Cháu nhà người ta thì đều sắp đặt ở thủ đô, chỉ có cháu nhà mình thì không phải người, cả hai đứa đều bị phái đến cái vùng Tây Bắc lạnh lẽo, nghèo khó ấy. Thật đúng là tạo nghiệt mà.
Lời oán trách của bà cụ, Nhiếp lão cũng đã nghe thấy, hừ lạnh một tiếng, nhưng lại lảng tránh đề tài này, trầm giọng đổi chủ đề:
- Tất cả lại đây tế bái tổ tiên rồi ăn cơm thôi.
Ăn cơm xong, Nhiếp Chấn Bang cũng không đi ra ngoài. Lúc này Nhiếp lão liền đứng lên, chắp hai tay sau lưng đi đến:
- Quốc Đống, Quốc Uy, hai anh theo tôi vào trong phòng một lát.
Dừng lại một chút, ánh mắt ông cụ quét một vòng con cháu đời thứ ba nhà họ Nhiếp, sau đó nói tiếp:
- Gia Lương, Gia Dân, Chấn Bang cũng vào cả đi.
Trong một căn phòng tại Nhiếp gia, hội nghị gia đình lần này có chút không giống với trước đây. Nhiếp lão gia lúc này đương nhiên là ngồi trước bàn, hai anh em Nhiếp Quốc Đống và Nhiếp Quốc Uy ngồi ở chính giữa sô pha. Trước đây, vị trí chính giữa sô pha, đối diện với lão gia, bình thường đều là Nhiếp Gia Lương ngồi. Lúc này, Nhiếp Gia Lương cũng chủ động ngồi sang bên cạnh, Nhiếp Gia Dân ngồi phía bên kia.
Đợi sau khi Nhiếp Chấn Bang ngồi xuống, ông cụ mới chậm rãi nói:
- Hiện giờ, thế hệ trước đã lui về phía sau. Có Nam lão trấn thủ, chỉ sợ có ai muốn chơi trò gì thì cũng chỉ như con thiêu thân lao đầu vào lửa, chẳng làm nên trò trống gì. Địa vị của đồng chí Khang An cũng đã vững vàng. Sự tiến bộ của thời đại, hiện giờ các gia tộc đều chuyển giao cho đời sau rồi.
Nhiếp lão gia ngay lời dạo đầu đã vào thẳng chủ đề như vậy khiến mấy người Nhiếp Chấn Bang có chút giật mình. Phải biết rằng, trước đây ông cụ thường thích chơi trò giải câu đố nói gần nói xa. Nhưng hôm nay lại nói trực tiếp như vậy, thật đúng là hiếm thấy. Trong trí nhớ của Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ có hai lần vào thẳng đề như vậy. Lần đầu tiên chính là lần Nhiếp Gia Lương làm ra bài văn ngày đó. Lần thứ hai, cũng là do bài văn của Nhiếp Quốc Uy.
Giờ phút này, ông cụ lại trầm ngâm một chút, sau đó nói tiếp:
- Quốc Đống và Quốc Uy, hai người các anh bản lĩnh có chút chưa đủ, có lẽ đời này, khả năng thăng tiến cũng chỉ như vậy thôi. Nhưng Gia Lương, Gia Dân và Chấn Bang lại khiến ta có cảm giác như hai mắt được khơi sáng.
Lời nói của lão gia, rất không khách khí. Điều này làm cho Nhiếp Quốc Đống và Nhiếp Quốc Uy đều cảm thấy hơi mất mặt. Trước mặt con mình, lại bị chính bố mình đánh giá như vậy, hoàn toàn mất hết uy danh rồi.
Nói xong, ánh mắt ông cụ dừng lại trên người Nhiếp Chấn Bang, chậm rãi nói:
- Lần này, Chấn Bang và Gia Lương đều thuận lợi thăng lên chức Phó giám đốc sở. So sánh một cách tương đối, Chấn Bang bên này còn có ưu thế hơn một chút. Hiện tại, hôn sự của Gia Lương cũng đã định rồi, Chấn Bang, cháu tính tiếp theo sẽ làm thế nào?
Lời nói tuy rất bình thản, nhưng trong giọng nói của ông cũng lộ ra một loại thái độ không cho phép phản kháng. Lăn lộn bao lâu trong giới chính trị, bình thường mà nói, lên đến cấp bậc này, kết hôn hay không cũng được xem như là một yếu tố quan trọng cần cân nhắc.
Hiện giờ, Nhiếp Chấn Bang đã vào hàng ngũ cán bộ cấp Phó giám đốc sở, hơn nữa tuổi cũng đã lớn, đã đến lúc phải kết hôn rồi. Nếu không, Nhiếp Chấn Bang muốn đi xa hơn e là cũng khó.
Nghe xong lời nói của ông nội, mấy anh em đều đưa ánh mắt nhìn về phía Nhiếp Chấn Bang. Nhiếp Quốc Đống và Nhiếp Quốc Uy bên cạnh cũng đều nhìn Nhiếp Chấn Bang.
Nhiếp Quốc Uy bèn mở lời:
- Chấn Bang, có dự định gì con cứ nói ra. Đổng gia hay Dương gia con cuối cùng cũng phải có thái độ rõ ràng. Cứ trốn tránh như vậy cũng không phải là cách hay.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng có chút khó xử. Nếu phải chọn lựa giữa Đổng Uyển và Lý Lệ Tuyết, không khách khí mà nói, Nhiếp Chấn Bang tự nhiên sẽ chọn ngay Đổng Uyển. Nhưng tình huống hiện tại lại khiến Nhiếp Chấn Bang hết sức khó xử. So sánh ra, chọn Đổng Uyển cũng tốt mà chọn Dương An Na cũng tốt. Đây là phép so sánh khiến người ta đau đầu.
Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang dường như đang nhìn thấy Dương An Na ở trước mặt Nam lão bĩu môi hét lên “Anh Chấn Bang là của cháu”, dường như lại thấy Dương An Na nói “Anh Chấn Bang, sau khi lớn lên em muốn gả cho anh”. Tối nan tiêu thụ mỹ nhân ân (nghĩa là : khó nhất là nhận ân tình của người đẹp) Nhiếp Chấn Bang giờ đây xem như đã cảm nhận sâu sắc ý nghĩa thực sự của câu nói này.
Lúc Nhiếp Chấn Bang còn đang trầm mặc, Nhiếp lão gia đột nhiên nói:
- Nếu cháu không quyết định được, ta thấy vẫn là để ta giúp cháu quyết định. Ta đã bàn bạc với ông nội nuôi của cháu rồi, chúng ta thống nhất chọn nha đầu nhà lão Dương – Dương An Na. Đợi sau khi anh cháu kết hôn, sau đó tổ chức tiệc đính hôn cho cháu rồi mới để cháu quay về Tây Bắc.
Tại câu lạc bộ Vương Triều.
Lúc này, trên tầng cao nhất của Vương Triều, Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Gia Dân, Lưu Côn, Lý Hoa cùng với Triệu Tinh Long mấy người đang ngồi với nhau. Tiểu tử Lưu Côn này hiện giờ đã đam mê pha chế rượu, tự mình đứng ở trong quầy, đảm nhận luôn công việc của người pha chế.
Nhiếp Gia Dân cuộn tròn trên sô pha, lắc lắc chiếc ly chân dài trong tay, vừa cười vừa nói:
- Lão Tam, lần này chỉ sợ chú có muốn thoái thác cũng không được rồi. Theo anh thấy, lần này nếu chú đính hôn, thái độ của Đổng gia đối với Đổng Uyển có lẽ cũng sẽ không như bây giờ nữa.
Bên cạnh, Triệu Tinh Long cũng cười ha hả nói:
- Tam thiếu gia, tôi thấy hay là anh không làm chính trị gì nữa, không phải Iran, Irag anh đều rất quen thuộc sao? Cứ việc đi làm một cái quốc tịch Ả rập. Ở đó lấy vợ chẳng có hạn chế gì cả. Như vậy không phải vẹn cả đôi đường sao?
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cảm thấy đau đầu, day day thái dương. Dù có nói thế nào thì địa vị quyền lực của mình vẫn còn quá thấp. Chờ thêm vài năm nữa, chỉ cần mình đủ lông đủ cánh rồi, có lẽ thảo luận lại chuyện này cũng sẽ không còn bị động như bây giờ nữa.
Đúng lúc đấy, Lê Văn Cách lại đột nhiên từ bên ngoài xông vào, nhìn thấy đám người Nhiếp Chấn Bang, Lê Văn Cách lập tức nói:
- Tam ca, Chu cà lăm và Lý Quốc Hoa làm náo loạn ở bên dưới rồi, xem ra đến đây không có ý gì tốt.