Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 237: Thanh danh Phó chủ tịch Chu xấu rồi




- Hai cậu tiếp tục thẩm vấn, nhất định phải tỉ mỉ, không được bỏ sót bất kỳ điểm nào. Chuyện của Ủy ban giáo dục huyện, bên chính quyền huyện ủy đặc biệt quan tâm. Bí thư Trương và Chủ tịch Nhiếp đều đang quan sát, chú ý và hỏi han về chuyện này. Không được sơ suất. Quan trọng là Bí thư Lưu và Chủ tịch Đinh cũng đều chú ý tới đây. Bí thư Bạch cũng gọi điện cho tôi, đưa ra chỉ thị quan trọng. Với hình thức phát triển kinh tế trước mắt, cán bộ kiểm tra kỷ luật nhất định phải nghiêm khắc theo luật, công bằng tín nghĩa, kiên quyết ngăn chặn tham ô, vì xây dựng kinh tế của chủ nghĩa xã hội mà bảo vệ. Chuyện lần này có liên quan rất lớn. Tôi ra ngoài một chút.



Tôn Khắc Văn dặn dò một tiếng với hai nhân viên công tác bên cạnh rồi lập tức ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng, Tôn Khắc Văn dùng điện thoại lần lượt gọi báo cáo tiến triển kết quả của vụ án cho Trương Sở Bân và Nhiếp Chấn Bang. Sau khi trình bày một cách tỉ mỉ về chuyện mà Hoàng Bình An khai ra, đặc biệt là chuyện Ba Nha Nhĩ liên lụy xong, Tôn Khắc Văn liền cúp điện thoại. Chuyện này đã kéo tới phạm vi quản lý của Ủy ban kỷ luật thành phố. Tôn Khắc Văn đã không muốn đi quản cái chuyện này nữa rồi.



Bối cảnh của Phó Chủ tịch Chu thế nào, Tôn Khắc Văn tạm thời không lo lắng. Công việc nên làm thì phải làm, việc không nên làm Tôn Khắc Văn tuyệt đối sẽ không làm.



Trong thể chế, chuyện bắt nhỏ thả lớn cũng không phải là ít. Tôn Khắc Văn cũng không phải là người mới vào quan trường, chuyện gì cũng không hiểu. Trong tình huống này, vận mệnh chính trị của Ba Nhã Nhĩ bị nắm trong tay Trương Sở Bân và Nhiếp Chấn Bang. Nhân vật số một số hai Huyện ủy, nếu muốn truy cứu thì có thể truy cứu. Nếu e ngại Phó Chủ tịch Chu thì dừng ở đây cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ.



Bên này, Nhiếp Chấn Bang cúp điện thoại của Tôn Khắc Văn. Vẻ mặt Nhiếp Chấn Bang cũng không có biểu hiện gì ra là vui vẻ cả. Chuyện của Ba Nhã Nhĩ, Nhiếp Chấn Bang sớm đã dự đoán được, bây giờ chỉ là kiên định thêm suy nghĩ Nhiếp Chấn Bang động Ba Nhã Nhĩ.



Lúc này, điện thoại trên bàn vang lên, Nhiếp Chấn Bang căn bản không cần nghĩ cũng biết điện thoại này là ai.



Quả nhiên, điện thoại vừa nhận, giọng của Trương Sở Bân liền truyền đến:



- Haha, Chủ tịch Chấn Bang, bây giờ bận không?



Khẩu khí này của Trương Sở Bân khiến Nhiếp Chấn Bang cau mày lại, Trương Sở Bân nói như vậy có chút không bình thường.



Tôn Khắc Văn gọi điện cho mình, tuyệt đối cũng báo cáo đầy đủ cho Trương Sở Bân. Lẽ nào nói, Trương Sở Bân cũng muốn tha cho Ba Nhã Nhĩ? Nếu không thì, tuyệt đối sẽ không phải là giọng điệu này.



Lập tức, không đợi Trương Sở Bân nói, Nhiếp Chấn Bang trầm tiếng nói:



- Bí thư Trương, tôi đang chuẩn bị gọi điện cho anh đây, lần này Bí thư Tôn truyền đến một tin tức, Ba Nhã Nhĩ nhận hối lộ của Hoàng Bình An ba trăm nghìn tệ, đây đã thuộc về tình tiết ác liệt rồi, mà mức độ còn rất lớn nữa. Chuyện như vậy, thái độ của tôi là, có một giết một, tuyệt đối không dung túng dưỡng gian, tuyệt đối không thỏa hiệp. Bất luận sau lưng Ba Nhã Nhĩ ông ta là ai, tôi kiến nghị, nhất định phải nghiêm túc xử lý.



Nghe được lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Trương Sở Bân có chút ngạc nhiên. Chiêu này của Nhiếp Chấn Bang đánh được rất là thuận tay. Giành trước nói ra thái độ của mình, để lựa chọn khó xử đặt vào phía mình.



Sự thật thì Trương Sở Bân lần này gọi điện cho Nhiếp Chấn Bang, ý cũng là muốn tha cho Ba Nhã Nhĩ. Dù sao thì một Phó Chủ tịch huyện cấp Phó cục trưởng, lãnh đạo Đảng chính nắm chức vụ thực quyền ở địa phương, điều đến cơ quan trực thuộc thành phố đảm nhiệm một chức phó chủ nhiệm, sự chênh lệch này là rất lớn. Hơn nữa, suy xét đến lần điều nhiệm này của Ba Nhã Nhĩ, nhất định là kết quả sau sự cân nhắc tổng hợp trong thành phố. Nếu trên thành phố đều đã hình thành nhận thức chung rồi, như vậy thì Trương Sở Bân cảm thấy cũng không nhất thiết phải nắm chặt không buông, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.



Nhưng, nếu mình nói câu tha cho Ba Nhã Nhĩ trước, vậy thì người khó xử chính là Nhiếp Chấn Bang. Bất luận Nhiếp Chấn Bang có suy nghĩ gì, nhất định cũng phải e dè thể diện của Bí thư Huyện ủy của chính ông. Tính cách của Nhiếp Chấn Bang, Trương Sở Bân cũng coi như là thấy rõ, đây là người rất phức tạp. Chọc đến điểm mấu chốt của Nhiếp Chấn Bang, vậy Nhiếp Chấn Bang rất đáng sợ. Nhưng trong tình huống bình thường, Nhiếp Chấn Bang vẫn là rất dễ nói chuyện, hơn nữa cũng rất khiêm tốn.



Nếu mình đề xuất tha cho Ba Nhã Nhĩ trước, Nhiếp Chấn Bang sẽ khó xử. Tha sao, Nhiếp Chấn Bang nhất định không muốn. Không tha, Nhiếp Chấn Bang nhất định cũng phải e dè cảm nhận và thái độ của mình.



Bây giờ lại để Nhiếp Chấn Bang nói ra trước, như vậy thì áp lực hoàn toàn đặt vào mình rồi. Trương Sở Bân trong lòng than thở một tiếng, Nhiếp Chấn Bang chiêu này chơi rất khôn khéo. Trầm tư một chút, Trương Sở Bân cũng chậm rãi nói:



- Ừm, tôi cũng đồng ý với ý kiến của cậu, đồng chí Ba Nhã Nhĩ đã có vấn đề vi phạm kỷ luật nghiêm trọng như vậy, ý của tôi là, tuyệt đối không dung túng, tuyệt đối không khoan nhượng. Tôi thấy, chuyện này phải lập tức báo cáo lên Ủy ban nhân dân Thành ủy, nghe theo sự sắp xếp của tổ chức.



Nhiếp chấn Bang lúc này cũng mỉm cười, quả nhiên giống như mình nghĩ. Trong chuyện này, cơ bản là ai giành cơ hội trước thì người đó thắng. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:



- Bí thư Trương, tôi cũng là ý này. Đối với đồng chí Ba Nhã Nhĩ, vấn đề rất nghiêm trọng. Tôi bên này cũng nghĩ huyện Lê chúng ta trao đổi một chút trước, sau đó báo cáo với Ủy ban nhân dân và Thành ủy thành phố.




Sau khi cúp điện thoại của Trương Sở Bân, Nhiếp Chấn Bang lần nữa gọi điện cho Lưu Văn Thành ở Thành ủy. Trong điện thoại, Nhiếp Chấn Bang sau khi đem tình hình điều tra được thuật lại tỉ mỉ một lượt, Lưu Văn Thanh cũng nổi giận, bất kỳ cán bộ lãnh đạo nào, cho dù bản thân mình cũng tham ô, nhưng đối mặt với chuyện này, tư thái là nhất định phải có. Đây là vấn đề nguyên tắc.



Lập tức, Lưu Văn Thanh trầm tiếng nói:



- Tiểu Nhiếp à, chuyện này cậu đã báo cáo với Chủ tịch thành phố chưa?



Nhiếp Chấn Bang lập tức cũng cung kính nói:



- Bí thư, vẫn chưa, tôi sau khi nhận được báo cáo của đồng chí Tôn Khắc Văn của Ủy ban kỷ luật, tôi và Bí thư Trương trao đổi một chút, liền lập tức báo cáo lên ngài.



- Đợi lát nữa tôi sẽ báo cáo cho Chủ tịch Đinh.



Câu trả lời này khiến Lưu Văn Thanh rất hài lòng. Thái độ này của Nhiếp Chấn Bang cho thấy mình vẫn là vị trí chủ yếu. Lập tức, Lưu Văn Thanh cũng gật đầu nói:



- Ừm, cậu báo cáo với Chủ tịch Đinh một tiếng đi. Chuyện này trong thành phố sẽ xử lý, cậu yên tâm làm tốt công tác của huyện Lê là được rồi.



Hành động của Lưu Văn Thanh rất nhanh. Với thân phận của Nhiếp Chấn Bang, nó đã quyết định chuyện Lưu Văn Thanh cũng không dễ từ chối chuyện này được. Ba Nhã Nhĩ có chứng cớ xác thực, vậy thì không còn gì để nói nữa rồi. Vi phạm pháp luật, kỷ luật Đảng, ai cần quan tâm sau lưng anh có hậu trường như thế nào.



Rất nhanh, Ủy ban Kỷ luật thành phố liền đưa ra phản ứng. Sự thật thì, Bạch Vi Dân bên này cũng đã nhận được báo cáo của Tôn Khắc Văn. Trước khi Thành ủy chưa đưa ra quyết định, Bạch Vi Dân bên này cũng đã tổ chức xong nhân lực, chỉ đợi hạ lệnh xuống, tổ điều tra liền trực tiếp đến Ủy ban giáo dục thành phố dẫn Ba Nhã Nhĩ đi.




Rất nhanh, dưới sự đấu tranh khai thác một cách gắt gao của Ủy ban kỷ luật thành phố, trước khẩu cung của Hoàng Bình An và sổ sách tài sản của Ba Nhã Nhĩ, Ba Nhã Nhĩ cũng không có tâm tư nói dối hay trầm mặc, thừa nhận vô cùng sảng khoái sự thật nhận hối lộ của mình.



Cùng lúc đó, Ủy ban kỷ luật huyện Lê và Ủy ban kỷ luật thành phố Bá Châu lần lượt chuyển Hoàng Bình An và Ba Nhã Nhĩ đến cơ quan thẩm tra.



Ba Nhã Nhĩ với tội tham ô nhận hối lộ bị đưa đi khởi tố, khai trừ Đảng viên, miễn chức, còn Hoàng Bình An thì thảm hơn một chút, xử mười năm!



Khi mà lệnh phán quyết được đưa xuống, toàn bộ thành phố Bá Châu đều oanh động. Lúc này, Chu Thần đang ở trong phòng làm việc, cũng vô cùng tức giận.



Thình một tiếng, một chén trà đập xuống đất. Thư ký Chu Vượng lúc này cũng cẩn thận đi vào, cầm cái chổi và hót rác dọn sạch mảnh vỡ gốm sứ dưới đất vào trong hót rác, rồi lại từ trong phòng làm việc lấy ra một chén trà khác, rửa sạch sẽ rồi đặt một chén trà nóng lên bàn cho Chu Thần.



- Tiểu Chu, cậu nói xem, thanh danh của tôi có phải là xấu rồi không.



- Sau này toàn bộ Bá Châu còn có người dám theo tôi sao? Đến một thủ hạ cũng không bảo vệ được.



Chu Thần cũng ngồi xuống, nhìn thư ký hỏi.



Chu Vượng hơi sửng sốt, vấn đề này thật sự không dễ trả lời. Cán bộ phía dưới vi phạm kỷ luật cũng không phải là chỉ thủ hạ của Chu Thần mới có, nhưng lần này Ủy ban kỷ luật thành phố và tác phong của huyện Lê rõ ràng là không nể mặt mũi Chu Thần. Nói cách khác, Chu Thần coi như là mang tiếng xấu rồi.




Nhưng lúc này, Chu Vượng cũng không dám nói như vậy, trầm ngâm một lúc, Chu Vượng cũng thấp giọng nói:



- Chủ tịch, điều này cũng phải xem anh nhìn nhận thế nào. Ba Nhã Nhĩ và Hoàng Bình An thực sự là vi phạm kỷ luật, ngài không cần để ý.



Huyện Lê bên này, tin đồn truyền đi được ồn ào, huyên náo. Sau chuyện Ba Nhã Nhĩ và Hoàng Bình An bị bỏ tù, coi như là hoàn toàn bình thường lại. Nhiếp Chấn Bang không còn chuyện gì nữa, ngược lại nhảy rất vui vẻ đi vào, điều này tất cả cán bộ của huyện Lê đều nhìn ra.



Phòng Xây dựng bên này, Hùng Kiến Minh cũng có chút hối hận. Vốn dĩ, Hùng Kiến Minh cũng cho rằng Nhiếp Chấn Bang thật sự xảy ra chuyện rồi, vì vậy Hùng Kiến Minh sau khi nhìn thấy đám người Lâm Vỹ Dân và Trần Nhạc chịu áp lực liền dần dần xa cách quần thể, nhưng bây giờ Hùng Kiến Minh hối hận cũng không kịp nữa.



Trầm tư một lát, Hùng Kiến Minh đứng lên, lái ô tô vào trụ sở Ủy ban nhân dân huyện, trực tiếp đến phòng làm việc trên tầng ba của Nhiếp Chấn Bang.



Gõ gõ cửa, lúc này giọng của Dịch Quân truyền đến.



- Mời vào.



Vừa vào, Hùng Kiến Minh liền cười đến chỗ Dịch Quân, một bao Trung Hoa nhét vào trong ngăn kéo của Dịch Quân, Hùng Kiến Minh cũng cười nói:



- Chánh văn phòng Dịch, Chủ tịch bận không? Tôi muốn đi báo cáo công tác một chút.



Dịch Quân lúc này, sắc mặt âm trầm, lấy bao Trung Hoa ra, nhét vào túi của Hùng Kiến Minh, lập tức nói:



- Trưởng phòng Hùng, anh đợi trước một chút, tôi vào báo cáo, xem Chủ tịch có thời gian hay không. Có điều, tôi đoán Chủ tịch không có thời gian nhiều, cuối năm rồi, số liệu kinh tế của huyện Lê cũng sắp có, đúng là thời điểm bận rộn.



Khi Dịch Quân đi vào phòng làm việc của Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng đang xem tổng kết mà các đơn vị báo cáo đến. Nhìn thấy Dịch Quân, Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt, lập tức nói:



- Tiểu Dịch, có chuyện gì sao?



- Chủ tịch, Hùng Kiến Minh đến, anh xem, có phải là…



Dịch Quân gật gật đầu, lập tức nói.



Nghe nói là Hùng Kiến Minh đến, Nhiếp Chấn Bang cũng sửng sốt, chân mày nhíu lại. Hùng Kiến Minh này thật đúng là nghị lực kiên cường. Từ sau khi vụ án của Hoàng Bình An công bố ra, liên tiếp bốn ngày, Hùng Kiến minh ngày nào cũng đến xin báo cáo, xin chỉ thị một cái.



Nhưng lúc này muốn vào đâu có dễ dàng như vậy. Nhiếp Chấn Bang lúc này mấy ngày liền đều để Hùng Kiến Minh lạnh nhạt một bên. Người này bỏ lỡ cơ hội, sau này vĩnh viễn không thể vào hệ thống của Nhiếp Chấn Bang được. Bây giờ Nhiếp Chấn Bang không tìm phiền phức với gã ta cũng coi như là tốt rồi.



Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:



- Ừm, để anh ta vào một lát, chỉ thời gian mười phút. Đợi lúc nữa tôi phải đi Phòng Tài chính điều tra nghiên cứu chút.