Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 214: Bị Người Ta Khách Sáo




Máy bay từ từ đáp xuống sân bay Quảng Châu. Quảng Đông, Nhiếp Chấn Bang không hề xa lạ gì. Nơi này chính là địa bàn của Diệp gia, nơi lập nghiệp của cha hắn. Từ cấp Phó Giám đốc sở, cấp Giám đốc sở bước vào cấp Thứ trưởng, chính là khởi bước từ Quảng Đông này.

- Tiểu Dịch, cậu đưa mấy người đi sắp xếp một chút. Trước tiên ra bên ngoài gọi mấy xe taxi, đến hội chợ triển lãm bên đó tìm một khách sạn ở trước, không cần vội, dù sao thì cách thời gian khai mạc của hội chợ triển lãm vẫn còn hai ngày. Sau khi sắp xếp ổn thỏa, chúng ta đi tìm phía ban tổ chức, thử một chút xem có thể sắp xếp cho chúng ta một vị trí triển lãm không.

Nhiếp Chấn Bang cũng đẩy một chiếc vali, dặn dò Dịch Quân ở bên cạnh.

Hiện giờ, Dịch Quân là Phó Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, có một số việc, Nhiếp Chấn Bang cũng muốn bồi dưỡng trọng điểm một chút. Lần này, đội ngũ của huyện Lê rất đông, nhưng những thứ mang theo cũng rất nhiều. Ngoài các tư liệu về các ngành như chăn nuôi, khai thác mỏ ra, một số sản phẩm nông sản đặc sắc đến từ huyện Lê, Phòng Xúc tiến cũng lựa chọn rất tỉ mỉ, táo sa, táo đỏ, dưa hấu, lê và nho, những thứ này đều là sản phẩm đặc sản của huyện Lê. Dưa hấu sa mạc và lê càng là cây trồng trụ cột trong ngành nông nghiệp của huyện Lê.

Phạm Chấn Minh cũng là ôm ý tưởng thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, dù sao thì cũng đến rồi, đem theo luôn cả những thứ này đi. Nếu thành công thì coi như là niềm vui ngoài ý muốn, không được thì cũng coi như là tuyên truyền một chút.

Đoàn người vì có hành lý mang theo nhiều như vậy, tổng cộng gọi mười chiếc taxi, đây mới coi như là nhét đầy toàn bộ hành lý.

Ngay bên cạnh nhà ga Quảng Châu, nơi đây chính là trung tâm hội nghị triển lãm của hội chợ Quảng Giao. Ngay bên cạnh, sau khi tìm tới một khách sạn Lệ Hoa xong, Nhiếp Chấn Bang nói với Nghiêm Phượng Kiều và Phạm Chấn Minh ở bên cạnh:

- Chủ tịch Nghiêm, lão Phạm, chúng ta cùng đến trung tâm triển lãm bên này xem chút đi, xem có thể liên hệ cho chúng ta một vị trí triển lãm hay không.

Bên cạnh khu triển lãm là một phòng làm việc khoảng hơn sáu mươi mét vuông. Nơi đây là phòng làm việc mà hội chợ Quảng Giao xây dựng tại hiện trường khu triển lãm, phụ trách công việc chuẩn bị sắp xếp vị trí đã thông báo và nhưng quy trình có liên quan tới cả hội chợ triển lãm.

Khi Nhiếp Chấn Bang cùng ba người Nghiêm Phượng Kiều, Phạm Chấn Minh và Dịch Quân đến đây, vừa đúng lúc là đến giờ làm việc buổi chiều. Lúc này, trong phòng làm việc ngồi độc hai người, một nam một nữ đang nhỏ tiếng nói gì đó.

Nhiếp Chấn Bang đi vào, gõ gõ cửa phòng làm việc, đang chuẩn bị nói chuyện, nam thanh niên nghe được âm thanh liền ngẩng đầu lên. Dường như là vì Nhiếp Chấn Bang quấy rầy cho nên nam thanh niên này rất khó chịu, trầm giọng nói:

- Làm cái gì đó? Có chuyện đợi lát rồi đến, bây giờ còn chưa đi làm đâu.

Lời nói của nam thanh niên khiến Nhiếp Chấn Bang nhíu mày lại. Hắn lại một lần nữa nhìn đồng hồ đeo tay, lúc này đã là thời gian đi làm rồi. Ban ngành thuộc loại này muộn mấy phút cũng không phải là không thể lý giải, nhưng bản thân anh ở trong này rồi thì cũng nên làm việc đi chứ. Quan trọng hơn là, cái giọng điệu này, cái thái độ này, nói chuyện còn không phải là giọng phổ thông, một tràng tiếng Quảng Đông, điều này đã đủ để ảnh hưởng tới việc hợp tác với doanh nghiệp rồi. Người đến đây về cơ bản đều là người ngoài địa phương, đặc biệt là vì hội chợ nên mới tới đây. Dùng giọng Quảng Đông rõ ràng là không tôn trọng, người khác cũng không nhất định có thể nghe hiểu. Nếu không phải là Nhiếp Chấn Bang từng ở Quảng Đông mấy ngày, mấy câu này thật sự là khó nghe rõ được.

- Đồng chí, anh không biết nói giọng phổ thông sao? Hơn nữa, bây giờ đã là giờ đi làm rồi, các anh bên này không phải là theo thời gian bình thường mà nhà nước quy định để đi làm sao?

Nhiếp Chấn Bang nhíu mày, nói lại một lần nữa.

Sắc mặt nam thanh niên thay đổi một chút, đang chuẩn bị tức giận, liền bị cô gái bên cạnh kéo lại, thấp giọng nói:

- Người ta nói cũng không sai, anh có thái độ tốt chút đi, đều là người từ xa đến, không dễ dàng.

Hai người nhìn thì có lẽ là quan hệ người yêu, bị cô gái nói như vậy, sắc mặt nam thanh niên cũng giãn ra không ít, lập tức biến thành giọng phổ thông nói:

- Các anh đến tham gia triển lãm sao? Đợi một chút đi, chuyện này Chủ nhiệm Vương phụ trách, tất cả vị trí triển lãm đều phải do Chủ nhiệm Vương đích thân phê duyệt. Có điều, các anh đến cũng quá muộn đi. Giờ này cũng đều sắp bắt đầu rồi, gian triển lãm của các doanh nghiệp khác đều đã bắt đầu bố trí cả rồi, các anh đến cũng quá muộn đó.

- Tiểu Lâm, chuyện gì thế này, nhiều người chặn ở cửa vậy?

Lúc này, một giọng nói rất có khí độ ở ngoài cửa vang lên.

Ngay lập tức, đám người Nghiêm Phượng Kiều cũng đã tránh ra một lối đi. Một người đàn ông trung niên từ bên ngoài đi vào, sắc mặt ửng đỏ, có hơi giống như là đang say, nhìn thấy đám người Nhiếp Chấn Bang, nhíu mày một cái, lập tức nói:

- Tiểu Lâm, những người này đang làm gì vậy? Đều tụm ở trong này, còn thành thể thống gì.

Tiểu Lâm, cũng chính là nam thanh niên vừa bắt đầu thái độ có chút không tốt đó, lúc này trước mặt cấp trên lại có vẻ vô cùng tôn kính, trả lời:

- Chủ nhiệm Vương, bọn họ đến hỏi chuyện vị trí triển lãm.

Nghe được câu này, Chủ nhiệm Vương căn bản đến suy nghĩ cũng không cần, trực tiếp từ chối:

- Vị trí triển lãm sớm đã không còn rồi, cũng không xem giờ là khi nào. Lúc này còn có thể có vị trí để triển lãm sao? Các anh đừng nghĩ nữa, năm sau đến sớm chút đi.

Nhiếp Chấn Bang nhíu mày, thái độ của Chủ nhiệm Vương này thực sự là quá cao ngạo rồi. Nhưng đây cũng chính là hiện tại, vị trí trong hội chợ Quảng Giao là một chỗ khó cầu, nếu đổi lại thành sau mấy chục năm, khi mà các hội chợ thương mại ở các địa phương nhiều lên, hội chợ Quảng Giao cũng không còn ưu thế lớn được như bây giờ nữa.

Điều khiến Nhiếp Chấn Bang không ngờ được là Nghiêm Phượng Kiều lúc này lại lên tiếng nói:

- Chủ nhiệm Vương, xin chào, chúng tôi là từ Tây Bắc đến. Tôi là Nghiêm Phượng Kiều của huyện Lê, Bá Châu, Tây Bắc. Lần trước tôi có liên hệ điện thoại với anh. Anh xem, chúng tôi đều đã đến rồi, anh có thể dàn xếp một chút, làm cho chúng tôi một vị trí trong phòng triển lãm không, cho dù diện tích nhỏ chút cũng được.

Chủ nhiệm Vương nghe được câu này, nhíu mày một cái, lập tức nổi giận đùng đùng, nói:

- Người của huyện Lê các cô sao lại không nghe lời nói vậy? Nói không có thì chính là không có, sao không nghe lời vậy? Tôi còn có thể lừa các người sao, chuyện gian hàng triển lãm không thương lượng nữa. Mà cô nói xem, một đơn vị chính quyền các cô đi lẫn vào, đây coi là chuyện gì chứ.

Lúc này, người của phòng làm việc lần lượt đến, nhìn thấy đám người Nhiếp Chấn Bang đều là chỉ chỉ trỏ trỏ.

Bên cạnh, không ít nhân viên công tác đều nhỏ tiếng bàn tán:

- Người từ Tây Bắc đến? Chính quyền cũng đến tham gia triển lãm nữa sao.

- Haha, người của địa phương nhỏ dưới nông thôn đi, căn bản không hiểu hội chợ Quảng Giao là một thứ như thế nào. Cứ tưởng chính quyền thì có thể ăn được sao, thật sự là to gan. Chủ nhiệm Vương vốn là người nói một không hai, lần này coi như là đi một chuyến không công rồi.

Sắc mặt của Nghiêm Phượng Kiều cũng có chút lo lắng. Kế hoạch lần này sớm nhất là do Nghiêm Phượng Kiều đưa ra, tất cả công việc đều làm xong rồi, bây giờ cũng đã tới tận đây, theo Nghiêm Phượng Kiều nghĩ, tất cả điều này đều là vì Nhiếp Chấn Bang đang ủng hộ cô mà thôi, vì vậy, Nghiêm Phượng Kiều cũng muốn cố gắng một chút.

Lập tức cô lại nói một lần nữa:

- Chủ nhiệm Vương, cầu xin anh cho chúng tôi một vị trí triển lãm, giúp đỡ chúng tôi một chút. Chúng tôi chạy từ Tây Bắc xa xôi đến đây, chỉ ngồi tàu hoả thôi cũng mất ba ngày rồi, thật sự không dễ dàng. Anh lại nhẫn tâm để chúng tôi tay không trở về vậy sao?

Giọng của Nghiêm Phượng Kiều uyển chuyển, trầm bổng, Chủ nhiệm Vương lúc này cũng quay người lại. Lúc này đây Chủ nhiệm Vương mới chính thức nhìn rõ bộ dạng của Nghiêm Phượng Kiều. Vừa nhìn thấy, sắc mặt Chủ nhiệm Vương liền thay đổi, mỉm cười đưa tay ra, nói:

- Tiểu Nghiêm à, thật sự không phải tôi không sắp xếp cho các cô. Chủ yếu là hội chợ Quảng Giao không có tiền lệ này, nếu không tôi lại đi xin chỉ thị một lần nữa?

Lúc này, Chủ nhiệm Vương hai tay nắm chặt tay của Nghiêm Phượng Kiều, nhìn bộ dạng đó của Chủ nhiệm Vương, Nhiếp Chấn Bang cũng cảm thấy có chút buồn cười. Người đàn ông này thật sự là một chút cũng không hề che giấu phong cách của mình.

Nghiêm Phượng Kiều lúc này cũng là nhẹ nhàng giống như vô tình mà cố rút tay ra. Một mũ nhân giống như Nghiêm Phượng Kiều vậy, lại còn là trên quan trường, bình thường bị quấy rầy cũng không ít. Chuyện như thế này cũng không phải là lần đầu tiên, đương nhiên biết ứng phó thế nào.

Vừa buông tay ra, sắc mặt của Chủ nhiệm Vương liền thay đổi, nét mặt có chút không vui, đây không phải là không nể mặt sao? Sắc mặt thoáng chốc liền trầm xuống, nhìn Nghiêm Phượng Kiều nói:

- Tiểu Nghiêm à, tôi thấy các cô vẫn là trở về đi, lần này là không được rồi. Có điều, tôi nghe nói, ngày mai bên này sẽ làm một hội nghị hiệp đàm thương mại Quảng Đông, đây là một hội nghị hoàn toàn mới, đến lúc đó các cô cũng có thể đến xem thử. Tuy nhiên, một địa phương nhỏ như thế của các cô, tư cách vẫn là quá thấp, cấp bậc không đủ. Nếu có thể lấy danh nghĩa của thành phố Bá Châu các cô tham gia, vậy thì không còn gì tốt hơn rồi.

Nghe đến đó, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút tức giận. Vừa đi vào liền bị cái cậu tiểu Lâm kia nói một hồi, bây giờ lại bị Chủ nhiệm Vương này khách sáo. Vì chuyện như vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng không đến nỗi tức giận, động đến quan hệ hay gì đó. Tuy nhiên, muốn hắn thấp giọng đi cầu xin, Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ không đi làm, đây là vấn đề nguyên tắc. Nhiếp Chấn Bang lập tức cũng trầm giọng nói:

- Chủ tịch Nghiêm, đi thôi. Tôi cũng không tin, chúng ta thật sự có thể tay không mà đến. Nếu không vào được khu triển lãm, chúng ta thuê một chỗ ở bên ngoài rồi làm công tác tuyên truyền, tôi tin cũng không kém đâu.

Lời nói của Nhiếp Chấn Bang vừa dứt, người của toàn bộ phòng làm việc đều chấn động. Người thanh niên này thật mạnh miệng. Nhiều năm như vậy, đến hội chợ Quảng Giao này, cho tới bây giờ vẫn chưa từng gặp nhân vật ngang tàng như vậy. Có ai đến đây mà không phải cẩn thận, cố tranh được một gian triển lãm có vị trí tốt một chút, giá cả rẻ chút. Mà cái vị này thì hay thật, nói như vậy, không phải là tát vào mặt sao?

Sắc mặt Chủ nhiệm Vương lúc này cũng thay đổi, trầm giọng nói:

- Tiểu Nghiêm à, tiểu đồng chí của huyện các cô thật sự là khẩu khí không nhỏ. Vị trí bên ngoài khu triển lãm không tệ, có điều, người khác về cơ bản đều đặt trước một tháng, lúc này e là không còn chỗ nữa đâu. Hơn nữa, đồng chí nhỏ này, lãnh đạo người ta còn chưa nói chuyện, cậu tức giận lớn như vậy, thật sự là không được, tôn ti trên dưới cũng không có.

- Anh nói ai không có tôn ti trên dưới chứ? Đây là Chủ tịch huyện của huyện Lê chúng tôi, đồng chí Nhiếp Chấn Bang.

Dịch Quân lúc này cũng đứng ra, chủ lo thần nhục, Nhiếp Chấn Bang bị người ta coi thường đến tận trên đầu rồi, chính mình còn có thể làm rùa đen rụt đầu được sao?

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cười lạnh một cái, lập tức nói:

- Vậy sao? Vậy tôi liền bố trí trên quảng trường ở cổng khu triển lãm. Tôi không tin lần này sẽ đến trắng tay.

Nhìn bóng dáng đám người Nhiếp Chấn Bang rời đi, sắc mặt của Chủ nhiệm Vương cũng âm trầm xuống. Đám nhân viên công tác trong phòng đều đang nhỏ tiếng bàn tán. Trẻ tuổi như vậy đã làm Chủ tịch huyện, chả trách có tính khí như vậy. Chủ nhiệm Vương quay đầu, trầm giọng nói:

- Bàn tán cái gì, còn không mau đi làm việc. Tiểu Lâm, ngày mai sau khi hội nghị triển lãm bắt đầu, cậu đặc biệt đưa mấy người tuần tra toàn hội trường một chút. Một khi phát hiện đám người này, lập tức đuổi đi cho tôi, thật đúng là coi trời bằng vung rồi.