Nhiếp Chấn Bang cũng đã trở thành một trò cười lớn trong cái vòng tròn của đám Thái tử ở thủ đô. Trước kia khi ông cụ còn trên đời, bất kể như thế nào thì đánh chó cũng phải ngó mặt chủ. Nhưng, sau khi ông cụ xuôi tay rời khỏi nhân gian, đến ngay cả mấy cái gia tộc nhỏ, cho dù là trước kia ở trước mặt Nhiếp gia ngay cả rắm cũng không bằng, nhưng bây giờ lại cũng có thể giương oai ở trước mặt Nhiếp Chấn Bang rồi.
Nếm hết nhân tình ấm lạnh, sự thay đổi dễ dàng của lòng người, Nhiếp Chấn Bang thậm chí còn nghĩ rằng, nếu không phải một lần tai nạn xe cộ ở hai mươi bốn năm trước thì có lẽ, chính mình hiện giờ cũng có một gia đình hạnh phúc, có con cái hầu hạ dưới gối. Cứ việc là không có quyền thế, nhưng cũng có thể thản nhiên tự đắc đi. Cái gọi là quyền thế của Nhiếp gia, Nhiếp Chấn Bang không có hưởng thụ được tới, mà nhận được, chỉ có trí nhớ đầy đau khổ mà thôi.
Dương An Na, đây là cái tên mà Nhiếp Chấn Bang không muốn nghĩ tới. Dương An Na, cũng chính là dì út của Dương Trí. Dương gia có bốn anh em, lão Đại Dương An Quốc, lão Nhị Dương An Bang, lão Tam Dương An Quân, em gái Dương An Na. An Na là con gái duy nhất của Dương gia, là hòn ngọc quý trong tay, rất được sự yêu quý của ông cụ Dương gia. Nhưng, Dương An Na lại cố tình coi trọng tên què của Nhiếp gia.
- Anh Chấn Bang, khi lớn lên, em nhất định phải gả cho anh.
- Chấn Bang, em không biết, em chỉ muốn ở cùng một chỗ với anh. Chân của anh là vì em mà bị què vậy. Em không thể không để ý tới anh được. Ông nội của em đã từng nói, Dương gia, không cần lấy hạnh phúc của em để đi đổi lấy quyền lực. Nếu ba anh em của Dương gia đều không thể chống đỡ nổi Dương gia, vậy cũng chỉ có thể coi, đó là mệnh của Dương gia.
- Chấn Bang, uống rượu ít một chút. Chẳng lẽ, anh còn không chịu nhận em sao?
Lời nói của Dương An Na bay về trong óc của Nhiếp Chấn Bang. Dương An Na, chính là cô bé mà Nhiếp Chấn Bang đã cứu ra từ trong vụ tai nạn xe. Năm đó, Nhiếp Chấn Bang mười sáu tuổi, Dương An Na mười ba tuổi.
Không thể tiếp tục như vậy nữa, Nhiếp Chấn Bang đứng thẳng thân mình lên. Mặc cho bởi vì quanh năm say rượu mà có vẻ hơi chút còng xuống, công phu Hình Ý Quyền đã sớm bỏ lại, mặc cho bởi vì tàn tật mà có vẻ không được cân bằng, nhưng, lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng là cố hết sức mà đứng thẳng dậy. Người Nhiếp gia cũng có niềm kiêu ngạo của người Nhiếp gia.
Chết, có lẽ là một loại giải thoát. Coi như là nhân sinh của chính hắn trong kiếp này đi. Nhiếp Chấn Bang xiết chặt nắm tay, bước đi tập tễnh tới cái ổ của bản thân.
Ngày hôm sau, sáng sớm, Nhiếp Chấn Bang liền thức dậy. Đây là một ngày mà trong suốt hai mươi năm qua, Nhiếp Chấn Bang thức dậy sớm nhất. Thay một bộ quần áo của Salvatore Ferragamo mà Dương An Na mua cho hắn. Đây là thương hiệu thời trang nam xa xỉ nhất thế giới, phong cách rất chín chắn, rất nghiêm túc mà giản dị.
Nhưng, vào lúc này, khi mặc ở trên người Nhiếp Chấn Bang, phối hợp với dáng người 1m8 của Nhiếp Chấn Bang, thì có vẻ rất phù hợp. Tuy rằng đời này, Nhiếp Chấn Bang chỉ là một kẻ vô tích sự, nhưng, tiếp xúc nhiều với người có quyền thế cho nên bây giờ, Nhiếp Chấn Bang cũng có một loại khí chất của kẻ bề trên.
Trên bàn, một chiếc di động Nokia 5110 đời cũ, trong cái thời đại mà smartphone với di động 3G đang tràn ngập mọi nơi thì, chiếc điện thoại đơn chức năng giống như cây gậy này, rất là cổ lỗ. Đây là thứ mà Dương An Na đã tặng cho hắn. Năm đó, nó là chiếc thứ nhất của thủ đô, và cũng là một món quà rất quý báu.
Bấm một dãy số, giọng nói của Nhiếp Chấn Bang có lẽ là vì luôn say rượu trong một thời gian dài nên có vẻ có hơi khàn khàn:
- Em gái hả? Là anh đây.
Em gái cùng cha khác mẹ của Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Tử Ngư, tên lấy từ trong “Thu thủy – Trang Tử”, Tử phi ngư, an tri ngư chi nhạc (Trang Tử nào phải cá mà làm sao biết niềm vui của con cá). Ông cụ lấy cái tên như vậy, ý tứ rất đơn giản chính là, hy vọng con gái của Nhiếp gia đều có thể có hạnh phúc và sự vui vẻ. Nhiếp gia, tính từ thế hệ này của ông cụ thì đồng lứa với cha của Nhiếp Chấn Bang, còn có hai trai hai gái. Đến lứa của Nhiếp Chấn Bang thì, bác của Nhiếp Chấn Bang, cũng là con trai lớn nhất của ông cụ, Nhiếp Quốc Đống có hai người con trai. Cha của Nhiếp Chấn Bang là Nhiếp Quốc Uy chỉ có một người con gái là Nhiếp Tử Ngư. Nhiếp lão gia tử nhưng là có một loại khí phách của quân nhân, quyền thế của Nhiếp gia, không cần đến con gái tới duy trì.
- Tìm tôi có chuyện gì sao? Đòi tiền uống rượu hả? Rất xin lỗi, tôi không phải là nhà từ thiện, và tôi cũng không có nghĩa vụ phải nuôi dưỡng một thứ rác rưởi giống như anh vậy. Cũng chính là vì anh mà toàn bộ Nhiếp gia mới có thể rơi xuống cái tình trạng như thế.
Giọng điệu của Nhiếp Tử Ngư rất là không tốt.
Nhiếp Chấn Bang không có để ý, hết thảy đều là do bản thân hắn làm một người anh cả mà không có làm được hết trách nhiệm. Nguyên bản ông cụ hy vọng con gái của Nhiếp gia đều có thể tự do tự tại. Nhưng, sự thật là, lại phải để cho Nhiếp Tử Ngư gả cho một người mà cô không muốn gả. Hết thảy cũng là vì Nhiếp gia, vì giữ gìn cho Nhiếp gia có thể có một vị trí nhỏ nhoi ở thủ đô, chỉ vậy không hơn. Không cần nghĩ cũng biết, cuộc sống của Nhiếp Tử Ngư cũng không hạnh phúc. Cái người của Trần gia kia, thanh danh bên ngoài không tốt đẹp chút nào.
- Tử Ngư, đừng cúp máy vội. Anh muốn dùng xe. Anh muốn tới đại học thủ đô nhìn một cái. Nơi đó dù sao cũng là trường học cũ của anh. Học suốt bốn năm trời, nhưng cuối cùng, lại ngay cả chứng nhận tốt nghiệp đều không có nhận được tới, đây là một nỗi tiếc nuối của anh. Tử Ngư, coi như là một điều cuối cùng mà anh cầu xin em.
Nhiếp Chấn Bang thấp giọng nói, vô cùng đau thương hơn cả chết tâm. Năm đó, thành tích của Nhiếp Chấn Bang mặc dù cũng nói không tới mức là tốt, nhưng, tốt nghiệp cũng không có vấn đề gì. Nhưng, bởi vì sau khi Nhiếp gia suy tàn, Nhiếp Chấn Bang đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, là đối tượng để mỗi người công khai mà lên án. Mẹ kế cũng cắt đứt nguồn kinh tế cung cấp cho Nhiếp Chấn Bang. Một kẻ tàn tật cứ như vậy mà thôi học. Cũng chỉ kém có một tháng là có thể nhận được giấy chứng nhận tốt nghiệp. Thế nhưng, lúc ấy, trong cơn tức giận, cha Nhiếp cứng rắn buộc Nhiếp Chấn Bang thôi học. Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho cái chết, những thứ khác, tất cả liền có vẻ không còn quan trọng như vậy nữa rồi. Cầu xin cũng tốt, van xin cũng thế, tùy hắn đi thôi.
Đầu bên kia trầm mặc rồi một chút:
- 10 phút sau, xe sẽ tới đón anh.
Cúp điện thoại, Nhiếp Chấn Bang lại bấm số điện thoại của Dương An Na. Điện thoại vừa thông thì đầu bên kia, một giọng nữ vô cùng êm tai vang lên:
- Chấn Bang, hôm nay làm sao mà anh lại muốn gọi điện thoại cho em rồi vậy?
Trong giọng nói, lộ ra sự vui sướng, điều này khiến cho Nhiếp Chấn Bang có chút đau đầu, trầm mặc rồi một hồi, hắn mới nói:
- An Na, em đừng như vậy. Tôi chỉ là một tên tàn phế, lại còn là một đứa con riêng có thân phận thấp kém mà thôi. Tôi không xứng với em. Em cứ như vậy, cảm thấy nó đáng giá sao? Giờ phút này, Dương An Na liền giống như là một người phụ nữ có chút thần kinh vậy, căn bản cũng không quản cái gì, không để ý tới cái gì, cứ vậy mà gào to ở trong điện thoại:
- Chấn Bang, anh không cần nói như vậy. Em đáng giá, em cảm thấy nó đáng giá. Đời này, em chỉ chấp nhận anh. Dương An Na em, sống là người của anh, chết là quỷ của anh. Cho dù là đợi đến ngày nào đó, lúc em già tới bảy tám mưới tuổi thì em cũng sẽ chờ anh.
Thở dài một tiếng, Nhiếp Chấn Bang cũng không biết nên nói như thế nào nữa. Cảm xúc của Dương An Na rốt cuộc là báo ân hay là thật tình, bản thân Nhiếp Chấn Bang cũng không biết. Bởi vì, nhiều năm như vậy, Nhiếp Chấn Bang vẫn luôn luôn ở né tránh. Vào những lúc đối mặt với Dương An Na, Nhiếp Chấn Bang đều có một cảm giác giống như đang chịu tội vậy. Một cô gái thanh xuân tươi đẹp đến cỡ nào, vốn nên có một cuộc đời tốt đẹp, một tương lai hạnh phúc, mà một người như chính hắn vậy, đúng là không xứng được với cô. Nhưng, từ lúc thiếu nữ cho tới hiện tại, gần hai mươi năm thời gian, Dương An Na vẫn luôn kiện định với sự kiên trì của cô.
Hoa rơi cố ý, nhưng không phải là nước chảy vô tình, mà đó là không dám hữu tình. Nhiếp Chấn Bang lập tức nói:
- An Na, em hãy bảo trọng. Vể sau, hãy tìm một người đàn ông tốt để lấy. Anh sẽ cảm thấy vui mừng cho em.
Nói xong, căn bản cũng không để ý Dương An Na hô to như thế nào ở trong điện thoại, Nhiếp Chấn Bang vô cùng dứt khoát mà cúp điện thoại, rồi cầm điện thoại đặt ở đầu giường của mình. Đây là vị trí mà Nhiếp Chấn Bang cho rằng nó quan trọng nhất.
Chiếc xe treo giấy thông hành của bộ Giáo dục, bởi vậy lái thẳng một mạch vào trong khu phía Bắc. Nhìn hồ nước vô danh bên ngoài cửa sổ xe, Nhiếp Chấn Bang nói với lái xe ở đằng trước:
- Dừng xe, anh quay về đi. Tôi một mình đi dạo xung quanh một chút.
Lái xe gật gật đầu, không nói gì. Thân phận của người trước mắt này, hắn cũng có biết tới. Mặc dù nghèo túng nhưng cũng không phải một kẻ bình thường giống như mình vậy có thể trêu chọc được. Lạc đà còm vẫn hơn ngựa béo.
Dọc theo con đường nhỏ ở ven hồ nước không có tên, Nhiếp Chấn Bang đi cũng rất vất vả. Nói thật, nơi này cũng không phải là một địa điểm tốt để tự sát. Kiến trúc của Bắc đại (cách gọi tắt thường dùng cho trường đại học Bắc Kinh, tên trường thêm chữ Đại đằng sau khi gọi một trường đại học nào đó, ví dụ S đại, T đại) cũng không phải thuộc dạng nhà cao tầng. Tất cả các tòa nhà dạy học đều khống chế trong phạm vị 5 tầng đổ xuống. Bởi vì, các kiến trúc của đại học thủ đô đều phải khống chế thấp hơn tháp Bác Nhã, tháp Bác Nhã chính là biểu tượng của đại học thủ đô. Nếu nhảy lầu, rất khó mà ngã chết được. Còn nhảy xuống hồ? Chỉ sợ chính mình mới vừa nhảy xuống, các học sinh ở trong trường cũng đã nhảy xuống theo rồi. Ở một nơi như thế này, luôn luôn không có thiếu các sinh viên gương mẫu thấy việc nghĩa là hăng hái mà làm.
Tầm mắt có thể nhìn tới được, chính là tháp Bác Nhã nổi bật giữa hồ nước không tên. Nhiếp Chấn Bang bước đi tập tễnh tới phía bên đó. Tháp Bác Nhã nằm trên một đồi nhỏ ở phía đông nam của hồ nước không tên, lúc sớm nhất là được xây dựng để làm thác nước. Có một chiếc thang đu nối thẳng tới đỉnh tháp.
Hiện giờ, công năng của tháp nước thật ra thì dần dần đã biến mất, tháp Bác Nhã nhưng lại trở thành biểu tượng đặc trưng của đại học thủ đô. Đứng dưới chân tháp, Nhiếp Chấn Bang dường như là cảm nhận được một ngày nào đó của hai mươi bốn năm trước, lúc đó chính mình mới vừa tới báo danh, hâm mộ mà tới. Đứng ở dưới tháp Bác Nhã, có cảm giác ý chí hăng hái, chỉ điểm giang sơn, kích dương văn tự, có một cảm giác coi thường hết thảy giống như của vạn hộ hầu năm đó vậy.
Nhưng, hai mươi bốn năm sau, hắn lại đã trở thành một kẻ say rượu tàn tật, không có lấy một cái thân phận hiển hách, và còn không bằng với một người bình thường. Thế sự thay đổi, gặp gỡ của một con người cũng chỉ như vậy mà thôi. Đã thấy quá nhiều sự tranh đấu chính trị, khuôn mặt Nhiếp Chấn Bang lộ ra một nụ cười quỷ dị. Nếu lại đến một lần, chính mình còn lựa chọn đi cứu người sao? Cứu cái người phụ nữ đến bây giờ vẫn luôn luôn đau khổ kiên trì mà không biết được, đó là vì báo ân hay vẫn là vì nguyên nhân khác nữa.
Cửa tháp khóa kỹ, làm thế nào để đi lên cũng là một vấn đề. Tuy vậy, điều này có vẻ như cũng không làm khó được Nhiếp Chấn Bang. Năm đó, hắn cũng từng đi lên trên một lần, vì thế, còn bị người trông coi tháp kéo từ trên đấy xuống dưới, thiếu chút nữa còn báo lên trên trường. Lúc này đây, mặc dù hắn đã thành tàn tật, nhưng, Nhiếp Chấn Bang vẫn có thể thuận lợi dựa vào một chỗ mà lẻn đi lên.
Dọc theo thang đu, từng bước một, vô cùng kiên định, hắn đi thẳng tới tầng cao nhất. Toàn bộ đại học thủ đô đều thu hết vào trong mắt. Ánh mắt hắn nhìn về phía đằng xa, khuôn mặt ngó về phía Trung Nam Hải. Nơi đó, đã từng là nơi mà chính hắn ở lại suốt năm năm. Từ lúc ông nội qua đời, người trong nhà liền chuyển ra khỏi nơi đó.
- Tạm biệt rồi, thế giới này. Tạm biệt rồi, An Na. Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ không sống một cách uất ức như vậy.
Nhiếp Chấn Bang nỉ non, lẩm bẩm, nói lời từ biết cuối cùng với cái thế giới này.
- Này, cậu là ai? Làm sao lại đi lên đây vậy, mau mau đi xuống đi.
Một người bảo vệ tuổi chừng năm mươi chạy từ dưới lầu lên.
Quãng thời gian hai mươi bốn năm, cậu trai trẻ năm đó, hiện giờ cũng đã trở thành một gã trung niên. Mấy chục năm đều như một ngày, trông chừng biểu tượng tinh thần của đại học thủ đô. Nhiếp Chấn Bang cũng có một sự kính nể đối với người bảo vệ này, lập tức cười nói:
- Thầy Tần, còn nhớ rõ hai mưới bốn năm trước sao? Cũng là ở trong này, thầy bắt được một cậu sinh viên mới tới báo danh đi xuống.
Người bảo vệ hơi sửng sốt. Là một người công nhân viên chức chính thức của trường học, các sinh viên trong trường gọi mình là thầy, đó cũng đã là chuyện của hai mươi năm trước rồi. Sinh viên hiện giờ, đều gọi bác bảo vệ, hoặc khách sáo một chút thì gọi một tiếng, thầy. Suy tưởng một hồi, người bảo vệ cũng đã nhớ tới rồi, cười nói:
- Là cậu à. Thế nào mà đều đã tới cái tuổi này rồi còn làm như vậy. Cậu làm vậy là tạo gương xấu cho đám sinh viên đàm em bây giờ đấy.
Nhiếp Chấn Bang cũng cười nhẹ, nhìn phía đằng xa rồi nói:
- Thầy Tần, gương xấu liền gương xấu đi. Đã nhiều năm như vậy, tuổi trẻ khinh cuồng, sớm đã không còn. Tôi và thầy cũng đã bước vào trung niên rồi. Hôm nay, thầy hãy để cho tôi phóng túng nốt một lần này đi.
Trên đỉnh tháp, cũng chỉ có một lan can thấp bé. Tuy rằng Nhiếp Chấn Bang bị tàn tật, nhưng cái đáy của Hình Ý Quyền thì vẫn còn đó, thân thủ này cũng đủ để vượt qua cái chướng ngại này rồi. Ngay lúc người bảo vệ ngây người, Nhiếp Chấn Bang đã lộn mình qua, cười vang dội, không hề có chút chần chừ gì liền nhảy xuống.
Trong cái khoảnh khắc rơi xuống, Nhiếp Chấn Bang chỉ cảm thấy trời đất như quay cuồng. Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng không biết, não của hắn đã vỡ toàn, máu tươi nhuộm đỏ cả khối ngọc bội hình rồng đeo trên cổ.