Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 192: Kết Cục Cuối Cùng




Công ty Mẫn Nông? Doanh nghiệp khoáng sản Long Hoa?



Lưu Văn Thanh khẽ lộp bộp ở trong lòng. Đối với doanh nghiệp khoáng sản Long Hoa, Lưu Văn Thanh không quen lắm, nhưng công ty Mẫn Nông đó, chỉ một nghi thức động thổ mà có thể mời được Tưởng Chấn Toàn và Thứ trưởng Bộ Nông Nghiệp đến, chỉ là bối cảnh này thôi cũng đủ Lưu Văn Thanh coi trọng rồi. Nhìn từ báo cáo số liệu kinh tế quý này của huyện Lê, tích lũy đầu tư ở huyện Lê của công ty Mẫn Nông hai quý này đã đạt đến bốn trăm triệu. Bốn trăm triệu tệ đó, đây không phải là bốn triệu, bốn chục triệu đâu. Năm ngoái, đầu tư của cả thành phố Bá Châu cũng không nhiều bằng huyện Lê, điều này đủ chứng minh vấn đề rồi.



Doanh nghiệp khai thác mỏ Long Hoa, Lưu Văn Thanh vẫn chưa biết là bối cảnh gì, nhưng rất hiển nhiên, công ty có thể được Nhiếp Chấn Bang tìm đến tuyệt đối không kém rồi, phỏng chừng cũng là nhân vật có bối cảnh thâm hậu.



Hơn nữa, lời của Nhiếp Chấn Bang đã rất rõ ràng rồi. Bây giờ không phải Nhiếp Chấn Bang không buông tay mà là ông chủ của hai công ty muốn xử lý Thôi Kim Sinh. Nếu như thật sự như vậy thì Hình Văn Bưu đó chính là nhân vật có cũng được mà không cũng chẳng sao, không có Thôi Kim Sinh, ai sẽ quan tâm một tên trưởng phòng con ông cháu cha chỉ biết ăn chơi trác táng đây.



- Chấn Bang, đây là chuyện gì vậy? Sao lão Thôi lại chọc giận hai tôn đại thần của huyện Lê cậu vậy?



Lưu Văn Thanh cũng có chút thắc mắc, lẽ nào, bối cảnh của Nhiếp Chấn Bang thực sự thông thiên đến đỉnh sao?



Nhiếp Chấn Bang vừa nghe thấy giọng điệu của Lưu Văn Thanh liền biết rằng Lưu Văn Thanh cũng dao động rồi. Nếu Lưu Văn Thanh thực sự muốn cứu Hình Văn Bưu, Nhiếp Chấn Bang thực sự không dễ xử lý. Nếu không nể mặt sao? Đây chính là cấp trên trực tiếp của mình, sau này nhất định sẽ không dễ dàng mà triển khai công việc được. Bây giờ, biểu hiện này của Lưu Văn Thanh khiến Nhiếp Chấn Bang rất vui, lập tức cười nói:



- Bí thư Lưu, ngài không biết ao? Ngay cái hôm vụ án Hình Văn Bưu diễn ra, Cục trưởng Cục thuế của khu đã phái tổ kiểm tra do Diêu Tái Phu, Trưởng phòng Phòng kiểm tra dẫn đầu đến huyện Lê. Công ty Mẫn Nông và Doanh nghiệp khoáng sản Long Hoa cũng nằm trong phạm vi kiểm tra. Hai doanh nghiệp này là điển hình về việc nộp thuế đầy đủ của huyện Lê chúng tôi, là doanh nghiệp điển hình về việc nộp thuế của thành phố Bá Châu. Lần này đây, ông chủ hai doanh nghiệp không chịu làm nữa, vì vậy…



Chiêu ngu, đây tuyệt đối là một chiêu quá ngu xuẩn, cũng khó trách. Với cái loại địa vị này của Thôi Kim Sinh, điều quan tâm là Cục thuế quốc gia, điều quan tâm là những lãnh đạo trong bộ máy Đảng ủy khu tự trị kia. Còn về chuyện của phía dưới, đoán chừng cũng biết được ít. Làm như vậy cũng bằng với tát vào mặt người ta một cái rồi. Đừng nói không trốn thuế, cho dù trốn thuế, lậu thuế thì ông muốn điều tra, người khác cũng sẽ cách chức ông luôn. Nhưng bây giờ, người ta xử lý công việc nghiêm chỉnh, theo đúng quy củ, ông hay rồi, cho ngay một chiêu như vậy, đương nhiên là phải cách chức ông rồi.



Trầm tư một lúc, Lưu Văn Thanh cũng cười nói:



- Tiểu Nhiếp à, đã như vậy rồi tôi cũng không nói gì được. Có điều, có một số chuyện tiểu Nhiếp cậu phải thông báo một chút với Thành ủy trước, nếu không Thành ủy sẽ có chút bị động đó.



Câu cuối của Lưu Văn Thanh cũng là ý nhắc nhở cảnh cáo, chuyện mà Nhiếp Chấn Bang làm đều là chuyện lớn. Trước tiên là làm cho Bí thư Huyện ủy hạ bệ, sau đó là đưa một Phó Chủ tịch thường vụ đến bên Mặt trận tổ quốc mà dưỡng lão. Cái này cũng coi như xong, không liên quan đến mình. Tuy nhiên, bây giờ chuyện ngày càng nhiều, mà Thành ủy thành phố Bá Châu lại hoàn toàn không biết gì cả, Lưu Văn Thanh cũng sẽ rất bị động.



Lập tức Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:



- Vâng, vâng, Bí thư Lưu phê bình rất đúng, sau này có chuyện gì tôi nhất định sẽ báo cáo. Lần này, sự việc xảy ra đột nhiên, mong Bí thư ngài đại nhân đại lượng, không cần so đo với tôi mới được.



Lưu Văn Thanh cúp điện thoại, lập tức gọi điện cho Hướng Dũng, Hướng Dũng bên kia rất vui mừng:



- Haha, Văn Thanh à, quả nhiên là nhân vật số một Bá Châu, anh ra ngựa là không giống, nhanh như vậy đã có tin tức tốt rồi sao?




Lưu Văn Thanh có chút xấu hổ, lập tức nói:



- Lão Hướng à, quan hệ giữa Thôi Kim Sinh và anh thế nào, tôi cũng không hỏi làm gì. Chuyện này, sợ là không cách nào giúp được. Chủ tịch huyện Lê và Bí thư Huyện ủy thật ra cũng đều không ý kiến gì. Tuy nhiên, bây giờ huyện Lê lại giống như là một đầm nước sâu, sâu không lường được. Công ty Mẫn Nông anh nghe qua rồi chứ, Thôi Kim Sinh đi một chiêu ngu rồi. Phái tổ điều tra đến điều tra công ty Mẫn Nông và công ty Long Hoa. Bây giờ, hai công ty không làm việc nữa, Thôi Kim Sinh bản thân sợ là có phiền phức rồi.



Nghe thấy câu này, Hướng Dũng cũng kinh ngạc, công ty Mẫn Nông Hướng Dũng cũng biết, đầu tư mấy tỷ liền. Tưởng Chấn Toàn tham gia hội nghị, Thứ trưởng Bộ Nông nghiệp đích thân tới. Vừa khai trương thôi đã là theo quy cách cao nhất rồi. Đây mới chỉ là động thổ, nếu như xây dựng thành công rồi, sợ là sẽ có hội nghị khánh thành càng long trọng hơn, còn quy cách thì càng không dám tưởng tượng rồi.



- Lão Hướng à, tôi thấy anh liên hệ với Thôi Kim Sinh một chút, bảo ông ta quan tâm đến chuyện của mình đi. Nếu ông ta ngã ngựa, cháu trai đó của ông ta cũng không có ý nghĩa gì nữa, chỉ cần Thôi Kim Sinh có thể bảo đảm mình không ngã, chúng tôi bên này không vấn đề gì.



Lưu Văn Thanh đã đưa ra lời hứa của mình rồi.



Hướng Dũng cũng gật đầu, lời của Lưu Văn Thanh là sự thực. Nếu Thôi Kim Sinh bản thân không giữ được thì cháu vợ đó của ông ta cũng không còn bất cứ ý nghĩa gì để cứu. Bây giờ mình ra mặt, cũng là nể mặt Thôi Kim Sinh, nể cái địa vị hiện nay của Thôi Kim Sinh mà thôi. Mặc dù lợi thế một chút, nhưng đây là sự thực. Lập tức, Hướng Dũng cũng gật đầu nói:



- Văn Thanh à, bây giờ tôi coi như là có thể cảm nhận được tâm trạng của ông rồi. Phía dưới có một Chủ tịch huyện như vậy, cái người làm mẹ chồng như ông, ngày tháng cũng không thoải mái đâu. Cảm ơn, sau này có cơ hội đến Tạp Châu chúng tôi giao lưu học hỏi, tôi đích thân chiêu đãi ông.



Cúp điện thoại, Hướng Dũng lập tức gọi điện cho Thôi Kim Sinh. Lúc này Thôi Kim Sinh đang ở nhà, điện thoại là Hình Nguyệt Nga, vợ của Thôi Kim Sinh nhận. Nghe thấy là điện thoại của Hướng Dũng, Hình Nguyệt Nga lập tức gọi Thôi Kim Sinh lại và ngồi bên cạnh Thôi Kim Sinh. Chuyện của cháu trai nhà mẹ đẻ, Hình Nguyệt Nga cũng không dám coi thường.




- Lão Thôi, có một chuyện anh phải chuẩn bị tốt tư tưởng, lần này anh đúng là quan tâm quá thành rối loạn, gây ra vấn đề lớn rồi. Lần này anh phái người đi kiểm toán, đây là một chiêu sai đó. Bây giờ có người không thoải mái, chỉ sợ là vị trí của anh phải động rồi.



Hướng Dũng trực tiếp đi vào vấn đề.



Sau khi nói chuyện hồi lâu, Thôi Kim Sinh bản thân cũng có chút hồn bay phách lạc. Cúp điện thoại xong, liên tưởng đến Phó Tổng cục trưởng Tổng cục thuế hôm nay đã gọi điện cho mình, Thôi Kim Sinh nghĩ chuyện này nhất định là thật rồi.



Bên cạnh, Hình Nguyệt Nga vẻ mặt càng lo lắng nói:



- Lão Thôi, thế nào rồi? Văn Bưu có phải là ra rồi không?



Lời vửa nói xong, Thôi Kim Sinh liền giận dữ, hét lên:



- Văn Bưu, Văn Bưu, chỉ biết thằng cháu đó của bà. Bây giờ ông đây bản thân còn không giữ được, tôi còn rỗi hơi quản chuyện của nó. Tôi đây bản thân sắp bị mất chức rồi, Hình gia các người hài lòng chưa?




Nghe thấy câu này, Hình Nguyệt Nga cũng hoảng hồn, điều này nếu là ngày trước, Thôi Kim Sinh dám như vậy thì Hình Nguyệt Nga sợ là sớm đã làm ầm lên rồi, nhưng thấy vẻ mặt ngưng trọng của Thôi Kim Sinh, Hình Nguyệt Nga cũng giật mình, vẻ mặt không dám tin, nói:



- Lão Thôi, ông đừng dọa tôi, nghiêm trọng như vậy sao? Một Chủ tịch huyện mà có thể khiến ông mất chức sao?



Thôi Kim Sinh lúc này không còn tâm trạng giải thích, trầm giọng nói:



- Chuyện bà không biết còn nhiều lắm, chuyện này đến đây là hết. Chuyện của Văn Bưu bà tốt nhất đừng quản, nếu tôi thật sự ngã ngựa, Văn Bưu mới hoàn toàn xong đời. Cho dù bây giờ ngồi tù, chỉ cần tôi còn thì chỉ cần vận động một chút, một hai năm là ra thôi. Cháu trai đó của bà, thực sự phải giáo dục lại hẳn hoi một chút. Hôm nay, tôi phải đi suốt đêm đến thủ đô.



Lúc này, Thôi Kim Sinh nhất định phải đi đến Tổng Cục thuế quốc gia, đi theo đường quan hệ này. Hiện giờ, chuyện của Hình Văn Bưu đã không quan trọng nữa, quan trọng là nhất định phải bảo vệ vị trí của mình.



Cùng lúc đó, huyện Lê bên này, không có bất kỳ sự phiền nhiễu nào, Bạch Vi Dân nhanh chóng hành động, tổ điều tra mà Ủy ban kỷ luật phái đi rất nhanh đã nắm giữ được chứng cứ có thật về việc vi phạm kỷ luật, vi phạm luật pháp của Hình Văn Bưu. Tội lớn không có, còn mấy tội như bỏ rơi nhiệm vụ, tham ô công khoản và tác phong cuộc sống hủ hóa coi như là chắc chắn rồi.



Rất nhanh, Ủy ban Kỷ luật chuyển hồ sơ vụ án lên Viện kiểm sát thành phố Bá Châu, Hình Văn Bưu cũng chính thức từ Phòng Công an huyện Lê chuyển đến trại giam số 1 của thành phố Bá Châu.



Dưới kiến nghị của Thành ủy thành phố Bá Châu, Cục thuế thành phố Bá Châu cũng đưa ra thông báo miễn nhiệm. Hình Văn Bưu miễn chức vụ Chi cục trưởng, Vương Lệ Lệ miễn chức Chánh văn phòng, hai người đều bị khai trừ công tác, Mã Chí Hiền bị giáng chức hành chính, trong Đảng ghi lại xử lý. Chi cục trưởng Chi cục thuế huyện Lê do nguyên Chi cục phó Hà Đại Sơn đảm nhiệm.



Thủ đô bên này, giờ thì Thôi Kim Sinh đang đứng trong phòng làm việc của lão lãnh đạo là Phó Cục trưởng Âu Dương của Tổng cục thuế quốc gia. Thôi Kim Sinh, một người năm mươi mấy tuổi mà lúc này, lại giống như một học sinh tiểu học vậy.



Phó Cục trưởng Âu Dương nhìn Thôi Kim Sinh, đây là người mình một tay cất nhắc lên, tình cảm là vẫn phải có. Trầm tư một lúc, Phó Cục trưởng Âu Dương trầm giọng nói:



- Kim Sinh à, chuyện lần này cậu quá xem thường rồi. Tính cách của cậu tôi rất rõ, mặc dù không nói đến năng lực mạnh gì, nhưng làm việc chắc chắn, bản thân cũng không có vấn đề gì. Cả đời này mất đi là ở trên người cháu vợ của cậu đó. Bây giờ ban lãnh đạo Đảng ủy Tổng cục không ít người đối với chuyện cậu tiến cử người nhà, tự tiện hành động, rất có thành kiến. Vị trí này, cậu không giữ được rồi, hiện giờ cậu chỉ có thể là tự mình xin về hưu thôi.



Phó Cục trưởng Âu Dương còn có lời chưa nói ra, có thể có cơ hội toàn thân mà lui như vậy đã là không dễ rồi, đây còn là kết quả sau khi mình cố gắng hết sức mới tranh thủ được.



Thôi Kim Sinh lúc này cũng ngây người. Chính mình mới bước qua tuổi trung niên, trong lớp cán bộ cấp Sở không coi là lớn cũng không coi là nhỏ, làm mấy năm nữa vẫn là có thể. Nhưng bây giờ xem ra đã không có khả năng này rồi. Tính cách của lão lãnh đạo, Thôi Kim Sinh rất rõ, cực kỳ bao che khuyết điểm, kết cục như vậy, sợ là không dễ có được. Trầm tư một lát, Thôi Kim Sinh cũng gật gật đầu nói:



- Lão lãnh đạo, bây giờ xem ra cũng chỉ có thể như vậy. Quay đầu ngẫm lại, tôi thực sự là bị hủy trong tay đứa cháu vợ này. Haiz, đây là số mệnh. Có điều, cũng may là cả đời này của tôi, chuyện phạm pháp loạn kỷ cương chưa bao giờ làm, bây giờ có thể có kết cục như vậy cũng coi như là tốt rồi. Nếu thực sự tôi có vấn đề, sợ là bây giờ cũng đã bị còng tay bỏ tù.



Rất nhanh, Tổng cục thuế phát đi thông cáo bổ nhiệm và miễn chức, đồng chí Thôi Kim Sinh Cục trưởng Cục thuế khu tự trị do vấn đề sức khỏe, chủ động từ chức Cục trưởng, đảm nhiệm tuần tra viên cấp chính ở Cục thuế, lui về tuyến hai, Cục trưởng Cục điều tra Tổng Cục thuế Xương Hải Đào điều đến Cục thuế khu tự trị nhậm chức thành viên tổ Đảng, Bí thư, Cục trưởng Cục thuế.