Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 184: Buổi Sát Hạch Đầy “kịch” Tính




Đổng Uyển cảm thấy rất khó chịu với điều kiện của nhà khách huyện Lê. Nếu so sánh với cái sự xa hoa, hào nhoáng của câu lạc bộ Vương Triều thì nhà khách huyện Lê, quả thực không khác cái nhà xí là mấy. Nhà khách huyện Lê đã được xây dựng vào khoảng những năm 60. Tất cả đều là kiểu nhà trệt, nhỏ. Mấy cái hội trường đều là được xây dựng tách biệt, giống như kiểu nhà xưởng vậy. Toàn bộ nhà khách huyện Lê, ngoại trừ mấy cái căn nhà nhỏ được sửa chữa lại, chuyên dùng để chiêu đãi lãnh đạo cấp trên ra, những phòng cho khách khác, so với nhà nghỉ thông thường cũng không bằng.



Động tác của Nghiêm Phượng Kiều rất nhanh chóng, Nhiếp Chấn Bang để cho mình ra mặt, một mặt là tránh né điều tiếng. Mà một ý tứ khác nữa là, muốn đem cái công lao này nhường cho chính mình. Tất nhiên, nghiêm Phượng Kiều là hoàn toàn vui vẻ tiếp nhận.



Ở trong đại sảnh hội trường của nhà khách huyện Lê, lúc này, toàn bộ hội trường đã được bố trí lại hoàn toàn. Toàn bộ hội trường đều trải thảm đỏ. Phía trước nhất, cả một dãy bàn được phủ vải màu đỏ lên. Hai đầu, mỗi bên đặt một lọ hoa tươi. Phía đằng sau, là một bộ bản đồ quy hoạch khu kinh tế mới của Huyện Lê, trên đó còn treo một biểu ngữ: “ Chào mừng tập đoàn Ốc Gia thủ đô kí kết gia nhập khu Khai thác phát triển kinh tế kỹ thuật “



Dưới khán đài, dựa theo bố cục từ bên Nam Hải và và ở thủ đô, đặc biệt bày không ít ghế dựa. Lúc này trong hội trường, các phóng viên với ống dài ống ngắn đều chĩa hết về phía khán đài. Có phóng viên đài truyền hình Tây Bắc, nhật báo Tây Bắc, các kênh truyền thông cấp tỉnh khác của Tây Bắc, tất nhiên là có cả phóng viên từ đài truyền hình thành phố Bá Châu cùng với phóng viên tin tức của tờ báo Bá Châu. Cuối cùng thêm cả đài truyền thanh của chính huyện Lê, tổng cộng khoảng chừng chục kênh tin tức truyền thông đều đã xuất hiện.



Chín giờ vừa tới, Nghiêm Phượng Kiều và Lý Lệ Tuyết lần lượt đại biểu cho khu kinh tế mới Huyện Lê và tập đoàn Ốc gia, đi lên đài chủ tịch, cùng nhau ký tên lên hợp đồng đầu tư.



- Xin hỏi Lý tổng, điều gì đã thúc đẩy các vị quyết định đầu tư vào phương tiện kiến thiết cơ sở Huyện Lê? Có thể nói ra một chút tình hình cụ thể không ạ?



Nữ phóng viên đài truyền hình Bá châu, Hách Tâm Nghiên, lúc này cũng đã mở miệng bắt đầu phỏng vấn. Cô gái này còn khá là trẻ tuổi, nhưng lời nói vẫn sắc bén giống như trước.



Hợp đồng lần này, cũng chưa công bố toàn bộ, chỉ là áp dụng phương thức đưa ra kết quả. Dù sao, nội dung bên trong cũng khá là mẫn cảm đấy. Huyện Lê bên này cũng tốt, Lý Lệ Tuyết cũng tốt, căn bản sẽ không có khả năng công bố ra ngoài.



Lập tức, Lý Lệ Tuyết cũng cười nói:



- Vị phóng viên này hỏi vấn đề rất sắc bén, nhưng, thật xin lỗi, việc này thuộc vào tài liệu cơ mật của kế hoạch kinh doanh của tập đoàn Ốc gia chúng tôi. Trên phương diện đầu tư vào huyện Lê, chúng tôi tràn đầy sự tin tưởng. Huyện Lê là một nơi phong phú tài nguyên về nông phẩm chăn nuôi và thuộc da cũng như len sợi, đối với tập đoàn Ốc gia mà nói, đây đều là những nguồn nguyên liệu sản xuất rất tốt. Đây cũng là nguyên nhân ban đầu của chúng tôi trong lần đầu tư này. Xin cảm ơn các vị bằng hữu, các vị trong giới truyền thông.



Ngày hôm sau, đài truyền hình Tây Bắc, có chuyên mục truyền phát tin khu kinh tế mới huyện Lê và tập đoàn Ốc gia ký tên hiệp đồng đầu tư. Trong khoảng thời gian ngắn, khu kinh tế mới huyện Lê xem như chính thức công khai xuất hiện trong tầm mắt giới quan chức chính trị ở Tây Bắc. Theo đó mà đến, những thành phố cấp ba khác cũng bắt đầu rục rịch suy nghĩ.



Cùng lúc đó, Ban Tổ chức Thành ủy thành phố Bá Châu lần đầu tiên trong lịch sử ở Tây Bắc, tiến hành công khai lựa chọn cán bộ. Hiện giờ cũng đã đến thời điểm mấu chốt nhất, một chức vụ là Phó bí thư Công ủy đã được định ra rồi, do đồng chí đương nhiệm cục Bảo vệ môi trường thành phố Khố, Phó cục trưởng Dương Chính Bình đảm nhiệm. Hai Phó chủ nhiệm Ban quản lý cũng định ra rồi, một là Ủy viên Đảng ủy thị trấn Đoàn Kết của huyện Tháp, Chủ nhiệm văn phòng Đảng, đồng chí Cao Viễn Sơn; một người thì nguyên là Bí thư Đảng ủy xã Thắng Lợi của huyện Lê, Lãnh Quốc Hoa.



Đối với Lãnh Quốc Hoa, đây cũng coi như là kiêm nhiệm. Xã Thắng Lợi nằm ngay ở đó, ngoại trừ chuyện của khu kinh tế mới ra, Lãnh Quốc Hoa vẫn là Bí thư Đảng ủy xã Thắng Lợi.





So với mấy cái vị trí được thuận lợi định ra này, bên phía cục Xúc tiến đầu tư lại phải cạnh tranh gay gắt. Riêng chức vụ cục trưởng cục Xúc tiến đầu tư này, toàn thành phố Bá Châu đã có không dưới một trăm người đăng ký.



Sau khi trải qua sơ tuyển, đã giảm hơn phân nửa, sau đó phúc thẩm, thì chỉ còn lại có sáu cái tên. Lúc này đây, Trưởng ban Tổ chức Thành ủy Phương Cố Sơn cũng tự mình ra tay. Cuộc khảo hạch cuối cùng được tiến hành ở Huyện ủy huyện Lê vào 9 giờ sáng nay.



Giờ phút này, những người được đề cử cũng đã đến đầy đủ, thấy bên trong tòa nhà huyện ủy Huyện Lê trống trơn, mấy người này đều có thấy khó hiểu.



Bên cạnh, chủ nhiệm thành Đoàn Tạ Đào giờ phút này cũng nhíu mày:




- Sao lại thế này, nhân viên của Huyện ủy huyện Lê này có phải hơi qua loa đại khái quá không. Tiến hành khảo hạch ở cái phòng nào, đi như thế nào, dù sao cũng phải có một cái biểu ngữ hay hướng dẫn gì đó chứ. Chúng tôi cũng không phải cán bộ của huyện Lê, chẳng nhẽ cứ mò mẫm mà đi sao?



Đứng cạnh đó, một người được đề cử khác cũng gật gật đầu nói thêm:



- Đúng đấy, nói là chín giờ vậy mà bây giờ đã tám giờ năm mươi vẫn không có người nào. Không khảo hạch cũng phải thông báo trước một chút đi. Mấy cái chức vụ khác đúng là tốt thật, không có người đăng ký nhiều lắm, chẳng bao lâu đã có kết quả rồi. Lúc đầu tôi cũng khá lo lắng các vị trí khác sẽ cạnh tranh kịch liệt hơn, cho nên lựa chọn cái chức vụ ít cạnh tranh hơn một ít. Thật không ngờ, chọn trái chọn phải, cuối cùng lại chọn ngay cái vị trí cạnh tranh kịch liệt nhất.



Vừa đúng lúc đó, bên trong tòa nhà huyện ủy, có một người đi ra, nhìn mấy người này tụ tập ở cửa, lập tức nói:



- Mấy người các anh tới là để tham gia tuyển chọn cho cục trưởng cục Xúc tiến đầu tư đi, lâm thời đổi địa điểm rồi. Vốn là quyết định ở Huyện ủy bên này, nhưng đột nhiên lại đổi sang chỗ Ủy ban nhân dân huyện rồi. Ở ngay trong phòng hội nghị tầng ba của Ủy ban nhân dân huyện, lúc này, chắc các vị lãnh đạo cũng đã ở chờ các vị rồi.



Nghe được câu này, Tạ Đào liền giơ cổ tay nhìn đồng hồ kinh ngạc nói:



- Thảm rồi, đã tám giờ năm mươi sáu rồi.



Chỉ còn có bốn phút thôi.




Nói xong, Tạ Đào liền chạy ra ngoài. Cùng lúc đó, mấy người kia cũng lo lắng chạy tới Ủy ban nhân dân huyện ở hướng đối diện.



Trong quan trường, thời gian rất quan trọng. Những lúc khác thì còn không sao, muộn một chút thì muột, duy chỉ có mấy loại tình huống sau là không thể muộn. Thứ nhất, lúc họp không được phép muộn, không phải lãnh đạo thì cũng là cấp dưới, đến muộn sẽ gây cho người khác một loại cảm giác không thoải mái. Còn có một loại tình huống nữa, chính là tình huống vào lúc này, khi có khảo sát, tuyệt đối không được muộn, nó sẽ khiến cho anh bị trừ điểm ấn tượng đấy.



Lúc này, ở cửa tòa nhà huyện ủy, một chiếc Santana màu đen đang tiến vào, trên xe, một người đàn ông đang kính, mặc áo khoác da, bước xuống, nói giọng phổ thông:



- Quê nhà phát triển thật nhanh. Lần này trở về, tôi cũng là nghĩ đến đầu tư vào đây. A, cái anh này, xin hỏi, muốn đầu tư vào khu kinh tế mới, thành lập một doanh nghiệp thì phải tìm ai?



Lúc này chính là thời điểm cấp tốc, Tạ Đào sao có thể để ý mấy chuyện này. Hắn chỉ cố mà nhanh chóng chạy qua con đường cái Khố Lê, tiến vào Ủy ban nhân dân huyện bên này. Vừa tới phòng họp lầu ba, thấy có hai người bị tụt lại đằng sau, bốn người đều có chút vui sướng. Trưởng ban Phương là người ghét nhất những ai đến muộn, chuyện này nổi tiếng cả thành phố rồi. Lần này hai người kia đến muộn cuối cùng kia, nhất định sẽ không thể trúng tuyển.



Lúc này, cửa phòng họp liền mở ra, Phương Cố Sơn vẻ mặt nghiêm túc đứng ở trước, phía sau còn có Bí thư huyện ủy huyện Lê, Trương Sở Bân, Phó bí thư Tạ Dật cùng với Chủ tịch huyện Nhiếp Chấn Bang đều có mặt.



Nhìn mấy người họ, Phương Mục Sơn lập tức nói:



- Khảo hạch đã kết thúc. Người được chọn đã được định ra rồi. Cục trưởng cục Xúc tiến đầu tư huyện Lê là Phó trưởng khoa của khoa giáo vụ trường Công Mậu, thành phố Bá Châu, đồng chí Phạm Chấn Minh. Phó cục trưởng là đồng chí Lý Nham. Một vị cục phó nữa, để cho Huyện ủy huyện Lê quyết định nữa là xong.




Lúc này, nghe lời của Phương Cố Sơn. Tạ Đào ngây ngẩn cả người, đây là chuyện gì xảy đã ra chứ? Ngay cả khảo hạch còn chưa biết là về cái gì cũng đã khảo hạch xong rồi, có phải là điều động trong nội bộ không vậy?



Nghĩ đến đây, Tạ Đào liền nhìn Phương Cố Sơn:



- Trưởng ban Phương, tôi không phục. Còn chưa bắt đầu khảo hạch, sao lại kết thúc rồi được?



Tạ Đào là con trai của Phó Chủ tịch Tạ. Bố cũng là cấp Phó giám đốc sở, cấp bậc tương đương với Phương Cố Sơn. Tuy rằng không phải ủy viên thường vụ, nhưng, Tạ Đào dù sao cũng là người có một chỗ dựa vững chắc, về vấn đề liên quan tới chức tước thế này, cứ như vậy không rõ ràng đã xong, Tạ Đào tất nhiên không bằng lòng. Bởi vậy lúc này, Tạ Đào mới không để ý những cái gì khác, liền hỏi thẳng vào vấn đề.




Phương Cố Sơn trên mặt cũng là mang theo ý cười. Mặc dù Tạ Đào không hỏi, những Phương Cố Sơn cũng sẽ nói chuyện này. Tính cách của Phương Cố Sơn chính là như thế. Muốn làm công tác tổ chức, kiêng kị nhất chính là bất công. Nếu là như vậy thì không có uy tín nữa, vậy cũng không thể tạo được uy thế rồi.



Lập tức, Phương Cố Sơn xoay người nói:



- Mấy người các cậu, theo tôi sang đây.



Đi vào phòng họp, Trong phòng họp của Ủy ban nhân dân huyện, cửa sổ lớn của phòng họp vừa đúng lúc là đối diện với tòa nhà huyện ủy bên kia, mọi chuyện xảy ra ở tòa nhà huyện ủy đều có thể nhìn thấy rõ ràng, căn bản là không bỏ sót được chi tiết nào. Giờ phút này, Phạm Chấn Minh và Lý Nham vẫn còn đang giải thích gì đó với người đàn ông đeo kính râm kia.



Phương Cố Sơn thấm thía nói:



- Các đồng chí à. Chi tiết có thể quyết định vận mệnh đấy. Từ lúc các cậu đến Huyện ủy, chẳng lẽ, các cậu không nhận ra mọi thứ đều có vẻ kỳ quái sao? Đường đường tòa nhà huyện ủy huyện Lê mà lại vắng ngắt, không phải là ngày nghỉ lễ, cũng không phải có chuyện gì đặc biệt. Mặt khác, thứ nhất là không có bảng hướng dẫn, thứ hai là cũng không có ai tiếp đãi. Từ phương diện này đã nói lên, tư tưởng của cậu đã không ổn định rồi. Ngay sau đó, có người tới cửa hỏi về việc đầu tư, nhưng các cậu vì cái mũ quan này, cái gì cũng không để ý. Anh đồng chí à, các cậu chính là phải đảm nhiệm cục trưởng cục Xúc tiến đầu tư đấy, định quan tâm thu hút đầu tư như vậy đó sao?



Nhìn thấy Tạ Đào có chút không phục, Phương Cố Sơn phất tay ngăn lại một chút, tiếp tục nói:



- Được, tôi biết. Các cậu sẽ nói, các cậu còn không có nhậm chức, chưa tại vị nên chưa cần suy nghĩ cái này. Điều này cũng có lí. Nhưng, các cậu phải nhìn xem, người khác làm như thế nào vậy?



Những lời này, khiến bốn người đều ngậm miệng không nói nên lời. Bên cạnh, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng dậy nói:



- Người ở dưới kia, các cậu có thể cho rằng là chúng tôi cố ý sắp xếp? Tôi nói cho các cậu biết, người này là Chu Lạp Phong, năm đó cũng là một nhân vật nổi danh ở đây. Sau khi cải cách mở cửa diễn ra, liền chạy tới vùng đặc khu duyên hải. Hiện giờ, kiếm được mấy chục triệu, có ý định hồi hương đầu tư. Chẳng qua là ngày hôm qua do tôi tiếp đãi. Trưởng ban Phương nói cần khảo hạch, tôi liền có suy nghĩ này, để Chu Lạp Phong tiên sinh giúp đỡ đến đây kiểm tra một chút.



Lúc này, Trương Sở Bân cũng cười nói:



- Trọng điểm kiểm tra là bất đồng. Các vị đồng chí, tích cực yêu cầu tư tưởng tiến bộ, chuyện này có thể đấy. Mặc dù không được tuyển chọn, nhưng về sau, vẫn có cơ hội. Để tỏ rõ thành ý với Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Lê chúng tôi, mời mọi người cùng ở lại, cùng nhau ăn bữa cơm rau dưa.