Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 149: Yên Lặng Theo Dõi Kỳ Biến




Bắt đầu khởi động lại không có ý nghĩa gì khác mà chính là chỉ thái độ của các cán bộ ở huyện Lê. Lần kiểm điểm kỷ luật này có ảnh hưởng không nhỏ, ngoài nhân vật số một tiền nhiệm là Mạc Chí Hải đã ngã xuống ra, cháu trai của Mạc Chí Hải, Trưởng phòng Tài chính huyện Lê, Mạc Minh Võ cũng bởi vì thông đồng tham ô công khoản, có hiềm nghi vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, bởi vậy cũng bị tiêu trừ khỏi chức vụ Cục trưởng cục Tài chính. Cùng lúc đó, một số cán bộ có mức chuyển tiền tích lũy vượt một trăm nghìn, tất nhiên đều bị Bạch Vi Dân đồng loạt cách chức. Cứ như vậy, toàn bộ huyện Lê, có rất nhiều ghế trống. Chỉ riêng cấp trưởng phòng, cục trưởng thì đã có bốn cái đơn vị quan trọng là cục Tài chính, phòng Nhân sự, cục Giao thông và cục Xây dựng. Ngoài bốn đơn vị trọng yếu này, còn có vị trí nhân vật số một của hai xã, thị trấn nữa. Đột nhiên có nhiều ghế trống như vậy, khiến nhiều người đều không thể ngồi yên.



Cũng giống như cán bộ ở phía dưới, những người trong bộ máy Huyện ủy cũng ngồi không yên. Cái ghế Bí thư huyện ủy trống đi ra, người có tư cách ngồi được lên thì tất nhiên là có tâm muốn trèo lên. Hơn nữa, đã có thăng nhiệm thì tự nhiên cũng sẽ có vị trí trống đi ra tiếp. Vị trí nhân vật số một, chắc chắn không thể nghĩ tới được. Còn về những vị trí khác, tất cả đều là có ý tưởng đấy.



Mã Vân Phương chính là một cái trong số những người đó. Lúc này trong nhà Mã Vân Phương, cục trưởng cục Dân chính Quách Hải Đào cẩn thận nhìn Mã Vân Phương nói:



- Chủ tịch Mã, lúc này đây, anh là người được mọi người tín nhiệm. Chủ tịch Ngô chủ trì toàn diện công tác của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện. Bên phía Thành ủy, rất nhanh sẽ có định luận. Đến lúc đó, ở đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc, với danh tiếng và năng lực của anh , đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện, đây cũng là điều tất nhiên.



Lời nịnh bợ, mọi người đều thích nghe, Mã Vân Phương lúc này cũng vậy. Hiện tại, cục diện của huyện Lê, đã rất rõ ràng rồi. Ngô Chí Hùng chủ trì toàn bộ công tác ở Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, chuyện hắn đảm nhiệm chức Bí thư huyện ủy, đó là chuyện sớm muộn thôi. Cứ như vậy, ứng cử viên để đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện, ngoại trừ Trương Sở Bân ra, mình là chọn lựa thích hợp nhất. Bản thân Mã Vân Phương cũng cảm thấy, chính mình nếu so với Trương Sở Bân thì càng thích hợp làm Phó chủ tịch thường trực huyện càng hơn.



Mã Vân Phương khoát tay áo nói:



- Lão Quách, chuyện trong quan trường, không dễ lường trước được, biến hóa nhiều lắm. Trước khi chưa có công văn chính thức, chuyện gì cũng có thể xảy ra, chuyện của anh, tôi sẽ để tâm. Cục tài chính thì sẽ có khó khăn, dù sao thì tới lúc đó, bí thư huyện ủy mới nhậm chức sẽ có cách nghĩ riêng của mình, Còn cục Giao thông và cục Xây dựng thì ngược lại là có thể.



- Côn tử, tiến độ cũng không tồi, mới hơn mười ngày đã gần hoàn thành phần nền. Chất lượng công trình có bảo đảm không? Phương diện này, cậu nhất định phải coi trọng. Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng là tới công trường của công ty Mẫn Nông.



Lưu Côn đứng bên cạnh, đầu đội nón bảo hộ, thoạt nhìn, thật đúng là có mô có dạng. Nghe Nhiếp Chấn Bang nói xong, Lưu côn cũng cười nói:



- Tam ca yên tâm. Tất cả đều bình thường. Tôi đặc biệt còn thuê người quản lí công trình có chuyên môn từ thành phố về, kiến trúc cũng là người ở Ô thị, có bố của Mê Tiền ở đấy, hắn ta không dám giở trò gì đâu!



Nói xong, Lưu côn liền cợt nhả nói:





- Tam ca, lần này, sóng gió đến huyện Lê thật là đột ngột nha. Chiêu này của Tam ca, tôi rất khâm phục đấy.



Tiền Tiến đứng ở bên cạnh cũng khiếp sợ. Thủ đoạn của Nhiếp Chấn Bang, Tiền Tiến lần đầu tiên chân chính được thấy. Bình thường không lên tiếng thì thôi, nhưng vừa cất lên là liền nổi tiếng. Thoạt nhìn vô cùng khiêm tốn hòa nhã, nhưng vừa ra tay lại khiến sấm sét, gió lốc nổi lên. Căn bản không vận dụng bất kỳ quan hệ gì, nhưng cũng cứng rắn khiến cho một đám cán bộ rơi đài. Rốt cuộc đúng là thế gia tử của thủ đô. Thủ đoạn thì tàn nhẫn, không phải người bình thường nào cũng có thể so sánh được.



Lúc này, Tiền Tiến cũng cười nói:




- Tam ca, lần này chỉ sợ huyện Lê có sự điều chỉnh lớn. Tôi thấy cán bộ huyện Lê đều chạy tới thành phố Bá Châu hết, Tam ca anh không có ý tưởng nào sao? Nếu Tam ca có ý kiến gì, chúng tôi sẽ toàn lực ủng hộ. Có Tam ca ở đây, chúng tôi làm gì cũng yên tâm.



Nhiếp Chấn Bang cũng biết ý của Tiền Tiến. Là con trai của Bí thư Thành ủy Ô Thị, ở trên đất Tây Bắc, Tiền Tiến cũng có một ít quan hệ. Nhất là cha của Tiền Tiến, nhậm chức ở nhiều chỗ, không ít cán bộ đều là người của cha Tiền Tiến. Nếu Nhiếp Chấn Bang lên tiếng, một chuyện mà chỉ là đưa ân tình, thuận nước giong thuyền, rồi tất cả đều vui vẻ, Tiền Tiến nhất định sẽ làm.



Nhiếp Chấn Bang cũng là khoát tay áo. Cũng không phải mình không có cách, có thể tiến thêm một bước nữa, bước vào hàng ngũ cấp Cục trưởng, có ai là không muốn chứ. Nhưng, Nhiếp Chấn Bang tháng 12 năm trước mới lên đảm nhiệm, đến giờ cũng mới có ba tháng. Tuy vụ công ty Mẫn Nông, cũng được coi là lập chiến tích. Nhưng, đối với vị trí Chủ tịch huyện, Nhiếp Chấn Bang cũng chưa từng nghĩ qua.



Tuy nói, ở Tây Bắc, thăng chức tương đối dễ và nhanh hơn ở nội địa. Nhưng, Nhiếp Chấn Bang cũng rất rõ ràng, một mặt ở thành phố Bá Châu, bản thân hắn xem như là phe phái ngoại lai, mặt khác chính mình ở huyện Lê hơi yếu thế một chút.



Nghĩ vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói: - Không tranh nữa. Hiện tại, Thành ủy đối với vấn đề điều chỉnh cán bộ huyện Lê, cũng không có một thái độ chính xác nào. Bên trong bộ máy Thành ủy, các lãnh đạo thâm niên đều không có thái độ chính xác. Tôi thấy, điều chỉnh lần này có tranh luận rất lớn. Vị trí Chủ tịch huyện, tôi không nghĩ tới. An tâm làm xong những hạng mục này, hơn nữa làm tốt những dự án của Hoa Tử, nhiệm vụ của tôi coi như đã hoàn thành. Hiện tại, tôi chính là yên lặng theo dõi kỳ biến thôi.



Lời nói của Nhiếp Chấn Bang khiến Tiền Tiến có chút bất ngờ, thái độ yên lặng theo dõi kỳ biến, càng làm cho Tiền Tiến có chút mơ hồ. Ngược lại, Lưu Côn lại hiểu ý của Nhiếp Chấn Bang. Hiện giờ, Nhiếp Tam thiếu gia được phân công quản lý về phía kinh tế, lại là ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch huyện, chỉ cần có thể bảo đảm hai cái hạng mục phát triển kinh tế này có thể tiến hành một cách thuận lợi, Nhiếp Chấn Bang biết như vậy là đủ rồi. Cùng với việc không biết điều mà đi tranh đấu chi bằng không đi. Chờ thêm hai năm, với những thành tích này, thêm bối cảnh của tam thiếu gia, hoàn toàn có thể nhảy lên một nơi khác. Đây cũng là ý của Nhiếp lão.



- Lão lãnh đạo, lần này đến thành phố Bá Châu tìm cục Giao thông để tranh thủ một chút tài chính để xây dựng đường, nhân tiện tới thăm anh một chút! Ngô Chí Hùng cười nói trong phòng khách nhà Đinh Ái Quốc .




Tạm thời được ủy thác, chủ trì toàn bộ công tác Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Lê, trái tim vốn dĩ yên lặng của Ngô Chí Hùng cũng có chút sống động lại, hiện tại chính ông chỉ cách cái chức Bí thư huyện ủy có một bước ngắn nữa thôi. Ngô Chí Hùng cũng muốn cố gắng một chút, nếu như có thể trước tuổi năm mươi bảy, cố một phen, leo đến chức Phó giám đốc sở, Ngô chí hùng cũng không tiếc nuối.



Đinh Ái Quốc tất nhiên cũng có thể lý giải ý của Ngô Chí Hùng. Nhiều năm là quan hệ cấp trên cấp dưới, lại là hệ phái chính của mình, Ngô Chí Hùng là ai, Đinh Ái Quốc vẫn là rõ ràng. Đối với người cấp dưới cũ vẫn luôn vùi đầu vào làm việc này, hiện giờ cũng bắt đầu đứng ngồi không yên rồi. Đinh ái quốc cũng là có thể lý giải, chỉ sợ, lúc này đây đến cục Giao thông muốn xin tài chính giao thông là giả, đi thám thính một chút Thành ủy thái độ mới là thật



Đương nhiên, cơ hội lúc này tốt như vậy, Ngô Chí Hùng chính là là ứng cử viên hàng đầu cho chức bí thư Huyện ủy. Làm Chủ tịch Ủy ban nhân dân huyện Lê, đã là nhân vật số 2 của huyện Lê rồi, hiện giờ, lại nhận được sự ủy thác của Thành ủy, trước khi tân Bí thư huyện ủy xuất hiện, công tác chủ trì Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đều do Ngô Chí Hùng đảm nhiệm, đây coi như đã là đặt một chân đến cửa lớn của Huyện ủy rồi. Lúc này, ngồi không yên, cũng có thể hiểu được. Dù sao, ai cũng muốn được tiến cao. Nhưng, thái độ trước mắt của Thành ủy , cũng khiến Đinh Ái Quốc không biết nên nói như thế nào.



Trầm ngâm một chút, Đinh Ái Quốc mới lên tiếng:



- Lão Ngô, ý của cậu, tôi có thể hiểu. Nhưng, cục diện trước mắt, đối với việc lựa chọn ứng cử viên làm Bí thư huyện ủy huyện Lê, cùng với một số chuyện về bổ sung người nữa, Thành ủy cũng đang tranh luận không ít. Các ủy viên thường vụ đều không có tỏ thái độ rõ ràng. Tình huống cụ thể sẽ như thế nào, bây giờ còn rất khó nói.



Vấn đề chủ yếu là tập trung điều từ địa phương khác chuyển vào, hay là lựa chọn người ở bản địa để dử dụng, hết thảy chỉ sợ còn phải đợi đến nửa tháng nữa, đến lúc hội nghị ủy viên thường ủy thông lê mới có kết quả được.




Nhìn Ngô Chí Hùng có chút hụt hẫng, Đinh Ái Quốc cười nói:



- Lão Ngô, cậu cũng đừng nản chí, dù sao, cậu vẫn có ưu thế. So với những người khác, ưu thế của cậu rõ ràng là hơn một bậc. Bên tôi cũng sẽ hết sức ủng hộ cậu một chút. Hiện tại, những thứ khác, không nên suy nghĩ nhiều, trước tiên hãy làm tốt công vệc của cậu nắm bắt toàn bộ bộ máy Huyện ủy. Tôi tin tưởng, lãnh đạo Thành ủy nhất định sẽ nhìn thấy.



Ngô Chí Hùng gật đầu, tin tức như vậy, nhìn lại với mình mà nói, đây cũng không phải một tin tức tốt, nhưng, quyết sách của Thành ủy, chính mình cũng không có bất kỳ biện pháp nào. Hiện giờ, cũng chỉ có thể đợi. Nghĩ vậy, Ngô Chí Hùng cũng đứng lên nói:



- Lão lãnh đạo, tôi xin phép về trước ở huyện cũng có không ít việc.




Sau khi đưa Ngô Chí Hùng đi, Đinh Ái Quốc cũng rơi vào trầm tư. Bây giờ, ý kiến của các thành viên bên trong bộ máy Thành ủy không thống nhất. Chính mình bên này , có khuynh hướng muốn Ngô Chí Hùng nhậm chức Bí thư huyện ủy, để người của Lưu Văn Thanh, Trương Sở Bân đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện. Nhưng, ý của Lưu Văn Thanh lại muốn cho Trương Sở bân một bước tiến lên chức Bí thư huyện ủy luôn.



Mặt khác, Triệu Vệ Hồng cũng muốn để Mã Vân Phương tiếp nhận vị trí Chủ tịch huyện, nhưng, bởi vì chuyện của Mạc Chí Hải Triệu Vệ Hồng coi như đã đứng đối mặt với phái của chính mình rồi, kiên quyết phản đối Ngô Chí Hùng đảm nhậm chức Bí thư huyện ủy, nào có chuyện tốt như vậy. Ngô Chí Hùng không lên thì làm sao có chỗ dọn ra cho Mã Vân Phương. Vì vậy, Triệu Vệ Hồng lại đưa ra một phương án khác, đó là khiến Ngô Chí Hùng dời khỏi huyện Lê.



Cứ như vậy, các thành viên trong bộ máy Thành ủy, thảo luận vài lần rồi vẫn không đưa ra được kết quả cuối cùng. Nghĩ đến đây, Đinh Ái Quốc liền đi tới chỗ máy điện thoại. Cầm điện thoại lên, Đinh Ái Quốc trực tiếp bấm số điện thoại của Trình Tân Hoa. Lúc này, thân là bí thư Thành ủy, Trình Tân Hoa người này, bình thường một bộ không màng danh lợi, vô cùng khiêm tốn. Nhưng, Đinh Ái Quốc cũng là rất hiểu, Trình Tân Hoa rất có thực lực.



Bên kia đầu dây, điện thoại vừa được nối thông, Đinh Ái Quốc liền nghe được thanh âm của Trình Tân Hoa, Đinh Ái Quốc cũng cười nói:



- Bí thư Trình, đêm khuya quấy rầy, thật sự là ngượng quá!



Trình Tân Hoa ở đầu bên kia điện thoại cũng mỉm cười:



- Chủ tịch Đinh khách khí rồi. Đúng lúc tôi cũng chưa ngủ, đang xem tin tức. Chủ tịch Đinh đã trễ thế này còn gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì sao?



Đinh Ái Quốc cũng không khách khí, trực tiếp nói ngay vào điểm chính:



- Lão Trình, thật ra cũng không có chuyện gì lớn, chủ yếu là muốn hỏi ý kiến của cậu một chút, đối với việc điều chỉnh bộ máy lãnh đạo huyện Lê, không biết lão Trình cậu có đề xuất gì không?