Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 140: Liên Hiệp Thể Siêu Cấp




Nhiếp Chấn Bang tìm tới Triệu Tinh Long cũng là có nguyên nhân. Theo lý mà nói, hai người dù sao là lần đầu tiên gặp mặt. Cái gọi là thân thiết với người quen sơ, thật đúng trong tình huống như thế này. Triệu Tinh Long và Trương Húc là anh em, bạn bè, dựa vào sự hiểu biết của Nhiếp Chấn Bang với Trương Húc, cùng với biểu hiện vừa rồi của Triệu Tinh Long, Nhiếp Chấn Bang liền kết luận, Triệu Tinh Long là người đáng để kết giao làm bạn bè.



Thời điểm này, không riêng gì Triệu Tinh Long ngây ngẩn cả người, trong câu lạc bộ Vương triều, giờ phút này, Lý Hoa, Lê Văn Cách, Trương Húc... đều vểnh lỗ tai lên.



Có Lưu Côn và Dương An Bang, hai cái ví dụ rõ rành rành ở trong này, thanh danh của Nhiếp Chấn Bang ở trong hội sớm bị đã lan truyền ra cả bên ngoài rồi. Có thể nói trong kinh thành là người giỏi kiếm tiền. Hễ đi theo Nhiếp Chấn Bang, không có ai là không phát tài, Lưu Côn như thế, Dương An Bang cũng là vậy. Lúc này đây, nghe Nhiếp Chấn Bang nói là lại có dự án, tất nhiên là đều muốn cùng tham gia một tay vào.



Triệu Tinh Long lại cười nói:



- Tam thiếu gia quả nhiên là hào phóng, bất kể dự án gì, tôi đều theo vào rồi. Toàn bộ tài sản của tôi ở Mỹ hiện nay, ước chừng khoảng năm mươi triệu đô la Mỹ, số tiền này, liệu có đủ hay không?



Bên cạnh, Trương Húc cũng mở miệng nói:



- Ừ, nếu như mà thiếu, cũng có thể thêm cho tôi một phần, nhiều thì tôi không có. Nhưng, ở nhà mượn một chút, gom góp một chút, gắng sức, thì có khoảng mười triệu nhân dân tệ. Phỏng chừng, còn phải vay ngân hàng một ít.



Trương gia từ trước không xem nặng tiền tài, Trong gia tộc Trương gia, theo nghề kinh doanh buôn bán chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trương Húc có thể dồn được nhiều tiền như vậy, đã xem như không dễ dàng.



Bên cạnh, Lý Hoa và Lê Văn Cách cũng cười hùa theo:



- Lão Trương, Lão Triệu, chúng ta đều là bằng hữu lâu năm, mặc dù khi còn ở trường tiểu học Dục Hồng cũng thường xuyên đánh nhau. Nhưng, loại chuyện tốt này, hai anh không đến mức bỏ rơi anh em chúng tôi chứ. Hãy cho bọn tôi tham gia một phần, được không?



Đối với Nhiếp Chấn Bang thì càng nhiều càng tốt, dự án này, mặc dù là tụ tập những gia tộc này, nhưng, cũng không phải là bọn hắn có thể nắm bắt được.



Lập tức, hắn cũng không vòng vo, cười nói:



- Nơi tôi làm việc hiện nay, huyện Lê, nơi này, có mỏ quặng Vermiculite lớn nhất cả nước. Loại quặng này, ứng dụng rộng khắp, có thể dùng cải thiện thổ nhưỡng, còn có thể trở thành vật liệu xây dựng và nước sơn, triển vọng tuyệt đối là không thành vấn đề. Mặt khác, tôi cảm thấy được, huyện Lê này, rất có thể còn có dầu mỏ tồn tại. Trước đây, tôi đã ủy thác cho đội thăm dò chuyên nghiệp khu tự trị Tây Bắc làm trước điều tra và thăm dò rồi. Nơi này, nếu quả thật xuất hiện, thì đúng là ăn đủ rồi.



Vừa nghe đến câu nói này của Nhiếp Chấn Bang, tất cả mọi người đều kinh hãi, Triệu Tinh Long lại càng vui sướng đứng lên. Tương lai của dầu mỏ, Triệu Tinh Long so với bất cứ ai đều rõ, nước Mĩ phát động chiến tranh vùng Vịnh, mục đích chính là dầu mỏ. Nếu huyện Lê khai thác được dầu mỏ, vậy thì e rằng huyện Lê sắp phất lên rồi.



Tuy nhiên, dầu mỏ trong nước, bất kể gia tộc tham dự lợi hại cỡ nào, quốc gia cũng sẽ không cho phép xuất hiện tư nhân khai thác. Nhưng, nhiều người như vậy hợp tác lại, mỗi người nắm một chút cổ phần thì vẫn có thể, sau này, đây chính là một nơi hái ra tiền rồi.





Song, điều mà Triệu Tinh Long muốn không phải những cái này. Nếu thông qua vài mối quan hệ, tìm được một đội thăm dò và khai thác chuyên nghiệp, dầu mỏ nước ngoài đồng dạng cũng không phải số ít, đó mới là điều cốt lõi và quan trọng.



Lập tức, Triệu Tinh Long liền đưa ra quyết định, nói quả quyết:



- Tốt, một khi đã như vậy, tôi cũng bất chấp tất cả, tôi tin tưởng lời nói củaTam thiếu gia, khoản vốn này tôi đầu tư.



Ngay sau đó, đám người Trương Húc đều lần lượt tỏ thái độ nói:



- Tôi cũng tham gia đầu tư.




Mùa xuân đã quay về , vạn vật sinh sôi.



Nhiếp Chấn Bang sau vài ngày ở thủ đô, mùng bốn tháng Giêng, Nhiếp Chấn Bang liền quay trở về huyện Lê. Khi ở Ô thị, Nhiếp Chấn Bang còn cố ý đến nhà Lý Dật Phong một chuyến. Đối với biểu hiện của Nhiếp Chấn Bang, Lý Dật Phong có vẻ rất hài lòng. Nhiếp Chấn Bang ở đấy, Lý Dật Phong tuân theo sự chỉ đạo của lão lãnh đạo, cũng không có quan tâm nhiều. Nhưng, Nhiếp Chấn Bang lại có thể phát triển được nhanh chóng, lại còn lên được "Bảy giờ mỗi ngày", đây chính là biểu hiện của năng lực.



Sau khi trở lại thành phố Bá Châu, Nhiếp Chấn Bang cũng bố trí đi thăm Đinh Ái Quốc và Lưu Văn Thanh cùng với Trình Tân Hoa ba người. Đợi cho đến khi Nhiếp Chấn Bang trở về huyện Lê, đã là mùng sáu tháng giêng.



Sáng sớm, Nhiếp Chấn Bang liền chuẩn bị xong quà tặng, một đôi đặc cung Mao Đài, đây là thứ Nhiếp Chấn Bang cố ý mang cho Ngô Chí Hùng.



Đối với sự có mặt của Nhiếp Chấn Bang, Ngô Chí Hùng có vẻ rất vui, nhìn Nhiếp Chấn Bang sách chai rượu, Ngô Chí Hùng cũng cố ý bày ra sắc mặt nghiêm nghị, nói:



- Chấn Bang à, cậu làm cái gì vậy, đến thì cứ đến, còn mang cái gì vậy, đây không phải có vẻ xa lạ sao?



Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, lời nói của Ngô Chí Hùng, Nhiếp Chấn Bang đương nhiên hiểu, đây chẳng qua là câu nói khách khí thôi. Người Hoa Hạ chú trọng lễ tiết. Dựa theo cách giải thích lệch lạc của Nhiếp Chấn Bang, lễ tiết ấy mà, chính là khi đón Tết phải mang quà tặng. Đương nhiên, đây chẳng qua là một loại lý giải vui đùa thôi. Nhưng, lại cũng có đạo lý nhất định của nó.



Ở Hoa Hạ, hễ là ngày lễ truyền thống, như Đoan ngọ, Trung thu, và coi trọng nhất là tết âm lịch. Có qua có lại mới toại lòng nhau, là điều bắt buộc, cũng là một loại khách khí.



- Chủ tịch huyện, chú nói vậy sao chứ, đón năm mới rồi, chú sao có thể để cho cháu tay không tới cửa được. Lần này trở về, cũng không có mang tới cái gì, một đôi rượu, coi như một chút tâm ý của cháu. Mong Chủ tịch chớ chê. Nhiếp Chấn Bang giờ phút này, có vẻ rất tự nhiên.




Kiểu tự nhiên cởi mở này, nhưng lại khiến Ngô Chí Hùng rất là vừa lòng, quan hệ của hai người, nếu mang tính chất khách sáo và dối trá, Ngô Chí Hùng cũng sẽ không coi trọng Nhiếp Chấn Bang như vậy.



Nhìn rượu, Ngô Chí Hùng cũng mỉm cười nói:



- Đây đúng là loại rượu ngon đặc biệt a. Này xem như mượn phước của Chấn Bang rồi, rượu này xem ra tôi phải trân trọng cất giữ thôi.



Ở nhà Ngô Chí Hùng ăn trưa xong, Nhiếp Chấn Bang liền xin phép ra về. Vừa về tới chỗ ký túc xá của mình, còn chưa ngồi yên, bên ngoài, liền truyền đến tiếng gõ cửa



Mở cửa, Dịch Quân cũng đã đứng ở cửa, trong tay, còn cầm bao lớn bao nhỏ quà tặng. Nhìn Nhiếp Chấn Bang, Dịch Quân cũng mỉm cười nói:



- Chủ tịch huyện, anh đã trở lại.



Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang nhìn Dịch Quân thằng nhóc này vẫn có vẻ thiếu tự nhiên, lập tức cũng mỉm cười: -Tiểu tử cậu, còn giả bộ gì nữa, chắc là ở dưới lầu đứng đợi một mạch phải không. Vào đi.



Dịch Quân bên này, vừa mới đóng cửa lại, bên ngoài, lại truyền đến tiếng gõ cửa, mở cửa nhìn, cục Nông nghiệp Lâm Vĩ Dân giờ phút này cũng mang túi quà đứng ở cửa, nhìn thấy Dịch Quân, Lâm Vĩ Dân hơi sửng sốt, trong lòng tự nhủ, đụng hàng rồi. Đang chuẩn bị đợi lúc sau quay lại. Nhưng Nhiếp Chấn Bang đã bước tới, nhìn Lâm Vĩ Dân nói:



- Lâm cục trưởng cũng tới rồi, mau vào đi, đều là mấy người quen, không có gì phải ngại cả.



Những lời này, làm cho Lâm Vĩ Dân cảm thấy vui vẻ, Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, hơn nữa cũng không kiêng dè mình, điều này cho thấy, Nhiếp Chấn Bang đã coi mình là người bên trong rồi.




Lập tức, Lâm Vĩ Dân cũng đi đến, đem quà tặng đặt ở cạnh cửa, cười nói:



- Trong lòng tự nhủ mình là người đầu tiên đến chúc Tết Chủ tịch huyện, thật không ngờ, lại bị thư ký Dịch tranh mất rồi, rốt cuộc là theo sát lãnh đạo đấy, so với tôi nhanh một bước.



Vài ngày lại đây, Nhiếp Chấn Bang bên này, cũng tiến hành rất suôn sẻ. Giờ phút này, cán bộ huyện Lê cũng đều đã nhìn ra, vị Nhiếp Chủ tịch huyện bé nhỏ mới đến này, ra tay không tầm thường, vừa lên đảm nhiệm, đã làm dự án lớn, còn kinh động đến Bí thư Đảng ủy khu tự trị Bí thư Tưởng, đến Trung ương cũng cử lãnh đạo đến, ngay cả Bảy giờ mỗi ngày cũng lên rồi. Lại thêm việc Nhiếp Chấn Bang tăng tuyển làm Ủy viên Thường vụ Huyện ủy, những người hơi thông minh một chút đều có thể nhìn ra, Chủ tịch Nhiếp này không phải người bình thường.



Điều quan trọng hơn là, ưu thế về tuổi của Nhiếp Chấn Bang. Hiện tại, Nhiếp Chấn Bang năm nay mới xem như là tuổi đẹp, tính như vậy, tiền đồ của Nhiếp Chấn Bang không thể xem thường. Nếu như có thể đi theo dạng cán bộ như vậy, tương lai phát triển, tuyệt đối là hoa vừng nở cao hơn theo từng mùa.




Mùng tám tháng giêng, chính thức đi làm. Lúc này, Lưu côn và đám người kia cũng đều quay trở về huyện Lê, hơn mười chiếc máy xúc cỡ lớn cũng đang lái vào công trường thi công.



Vừa mới đi làm, Lâm Vĩ Dân giờ phút này cũng đã chờ ở tại văn phòng. Đối với Lâm Vĩ Dân, Nhiếp Chấn Bang quả thật không có tỏ vẻ ra oai gì, vừa cởi áo khoác, hắn vừa nói:



- Cục trưởng Lâm, đến sớm như vậy là có chuyện gì sao?



Lâm Vĩ Dân lập tức cũng gật đầu nói:



- Chủ tịch huyện, hiện giờ, công ty Mẫn Nông bên này, việc xây dựn trụ sở làm việc cũng chính thức bắt đầu rồi. Lưu Tổng bên kia, đã cùng tôi thương thảo. Giai đoạn đầu, công ty Mẫn Nông đã quy hoạch riêng ra năm triệu mẫu mặt cỏ, chuẩn bị lần này đổi toàn bộ thành loại cỏ chất lượng tốt của châu Úc, như vậy bình quân, sản lượng cỏ đem so với hiện nay tăng khoảng ba mươi phần trăm.



Mặt khác, các khu chăn nuôi tập trung phân bố ở trong thảo nguyên cũng bắt đầu khởi động công việc rồi. Năm nay, có thể tăng nuôi dưỡng khoảng một trăm ngàn đầu gia súc. Vấn đề hiện tại là, việc tiền đền bù giữa các hộ chăn nuôi ở địa phương chúng ta còn chưa về tới ngân sách. Hiện tại những người chăn nuôi đều vẫn còn có chút lo lắng. Ngài xem... có nên thúc giục một chút Lưu Tổng bên kia?



Vừa nghe Lâm Vĩ Dân nói vậy, Nhiếp Chấn Bang liền nhíu mày lại, vấn đề cùng người chăn nuôi đàm phán việc bồi thường, ngay từ thời điểm cuối năm ngoái, cánh Lưu Côn được sự giúp đỡ của cán bộ xã, thị trấn trong huyện Lê, đã hiệp thương xong rồi. Nhưng, mọi việc đều bắt đầu rồi, tại sao tiền bồi thường vẫn chưa đưa về. Nói như vậy, nếu chẳng may dân chăn nuôi có ý kiến, đây không phải tự mình tìm phiền toái sao?



- Như vậy sao được? Không phải nói đã ổn rồi sao.



Cuối năm đã đến khoản một bộ phận sao? Tại sao cuối năm không có đến khoản? Như vậy, cảm xúc của dân chăn nuôi, cậu bên này phụ trách ổn định. Tôi đích thân gọi điện thoại cho Lưu Côn. Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một chút, lập tức phân phó.



Ý tưởng của tên tiểu tử Lưu Côn này, Nhiếp Chấn Bang vẫn là biết rõ. Trước mắt, toàn bộ huyện Lê có tổng cộng sáu mươi nghìn dân chăn nuôi. Tiền thuê đất, dự chi tiền lương nhân viên cộng với tiền bồi thường gia súc, nguyên chỗ này cộng lại, ít nhất phải đầu tư vào đó năm trăm triệu, đối với Lưu Côn mà nói, coi như áp lực không nhỏ. Lúc này, Lưu Côn nếu có thể kéo dài là sẽ kéo dài. Đợi cho chủ thể làm rồi, khoản Ngân hàng cho vay đến tay, vấn đề tài chính cũng sẽ không căng thẳng như vậy nữa.



Nhưng, chuyện này, không những là dự án đầu tiên của mình, mà cũng là dự án được chú ý nhất. Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang lập tức đứng lên nói:



- Dịch Quân, chuẩn bị xe, chúng ta đi đến công ty Mẫn Nông.



Vừa lúc đó, Lưu côn đột nhiên từ ngoài cửa xông vào, nhìn Lâm Vĩ Dân đang ở bên, Lưu côn đúng như là ngồi liệt trên sô pha, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:



- Tam ca, tôi muốn nổi đóa rồi. Hôm nay vừa mới khởi công, vậy mà có kẻ không có mắt ức hiếp lên tận đầu tôi rồi.