Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 101: Đại Thiếu Gia Của Vân Gia




- Cô bé Diệp Tuệ này, cũng mới có bốn năm không gặp, thay đổi cũng thật sự là quá lớn! Chậc chậc, nụ hôn của mỹ nhân à? Nếu không thì hôm nay, anh tốn ít tiền mua vậy?



Dương An Bang ở bên cạnh, chẹp chẹp miệng, một bộ cảm thán rằng, cái xã hội này thay đổi quá nhanh, anh đây có hơi theo không kịp thời đại rồi.



Nhiếp Chấn Bang cũng cười nhẹ. Đối với Diệp Tuệ, ở kiếp trước thì Nhiếp Chấn Bang căn bản ngay cả tên cũng chưa nghe qua. Có lẽ cũng là do, sau lại người chị họ này luôn sống ở nước ngoài. Đây cũng là một cách sống thường thấy của đám con cháu thế gia hồng sắc, thái độ của bọn con em quý tộc, không ít người đều di dân tới nước ngoài.



Nhìn bộ dạng của Dương An Bang bên cạnh, Nhiếp Chấn Bang cảm thấy có chút buồn cười. Nếu kiếp trước, ngược lại Dương An Bang là người nổi tiếng, nhưng, bây giờ thì sao? Nhìn về phía trước, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, nói:



- Anh hai, đừng trách em không nhắc nhở anh trước, chị hai một chút nữa có thể sẽ đến đây. Đến lúc đó.?



Với thân phận của chủ nhân, Lý Lệ Tuyết lúc này đã đi đến trên sân khấu, trên mặt mang theo một nụ cười kiêu ngạo, nhẹ giọng nói:



- Các vị khách quý, các vị bằng hữu, chào mừng mọi người đến với câu lạc bộ Vương Triều. Đêm từ thiện của những người nổi tiếng này, là đêm dạ hội nhân vật nổi tiếng đầu tiên trong lịch sử của Vương Triều. Đây là một sự thử nghiệm hoàn toàn mới. Tiếp theo, xin mời người chủ trì của buổi tiệc rượu lần này, cô Diệp Tuệ lên sân khấu, giới thiệu một chút cho mọi người được biết về quy tắc của buổi đấu giá từ thiện này.



Sau khi Diệp Tuệ giải thích xong, không khí cũng bắt đầu trở nên căng thẳng. Có thể bước vào đây, đều là những nhân vật có mặt mũi trong hội thủ đô. Mặc dù có một số người ngày bình thường thích vui vẻ, ồn ào, nhưng đến giờ phút này đều biến thành thân sĩ. Dù sao đi nữa, hôm nay xem ra cũng đều tới đông đủ cả! Có gì không cẩn thận đắc tội với hội viên thẻ kim long, vậy không phải là tự mình đụng lên họng súng hay sao?



Vật đấu giá thứ nhất. Đây là do Diệp Tuệ cung cấp, rượu Mao Đài ủ 50 năm. Mặc dù đối với những người đang ngồi ở đây mà nói, đây không phải là đồ vật quý hiếm gì.



Nhưng bán đấu giá của từ thiện, cái quan tâm nhất chính là cái chữ từ thiện, chứ không phải để ý đến vật phẩm có giá trị nhiều hay ít. Có thể chỉ là một cây trâm, hoặc là một đồ vật bình thường nào đó, tất cả đều trông vào người cung cấp vật phẩm, và một chút quan hệ sau lưng anh ta.



Lúc này, Diệp Tuệ cũng đã đứng ở trên vị trí chủ trì, đấu giá lần này, sử dụng phương thức bán đấu giá của nước Anh. Người tổ chức bên này ra một cái giá thấp nhất, và lần lượt gọi giá tăng lên. Cuối cùng, sau khi kêu ba lần người trả giá cao nhất không có người nào ứng giá, sẽ quyết định giao dịch đã thành công.



Bên cạnh, một chuyên gia về bán đấu giá từ HongKong đến, đã đứng ở trên chỗ đấu giá, nhìn xung quang một lượt, ông ta lập tức nói một hơi bằng tiếng phổ thông mang đậm chất Hồng Kong:



- Rượu Mao Đài đặc cung hảo hạng được ủ 40 năm, đây là rượu được lưu giữ đặc biệt để đưa cho vị thủ trưởng ở Trung ương. Năm đó, số rượu này tổng cộng có 2000 bình, trải qua sự tính toán sơ lược cùng tiêu hao, trước mắt còn không quá 10 bình tồn tại. Có thể nói là vô cùng quý giá. Đây là một trong những lựa chọn tốt nhất để quý vị cất chứa và đánh giá. Giá khởi điểm quy định là một trăm nghìn nhân dân tệ. Mỗi lần gọi giá, biên độ tăng là 10 nghìn. Có quý vị nào ra giá một trăm nghìn không?



Dù sao cũng là vòng thứ nhất, lúc này, lần đầu tiếp xúc với nghề này, không khí cũng không phải là quá hào hứng, là chủ nhân, lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng giơ tay lên, thản nhiên nói:



- Tôi ra giá một trăm nghìn, từ thiện của chị Tuệ nhất định là phải ủng hộ rồi!



Những lời này, là Nhiếp Chấn Bang cố ý nói, nói như vậy chính là nói rõ chủ đề của cuộc đấu giá lần này rồi. Đây không phải là thật sự đến mua đồ gì, mà là vì từ thiện mà đến.




Cuối cùng, Mao Đài được Nhiếp Chấn Bang mua với cái giá thêm hai mươi nghìn. Vật phẩm thứ nhất được bán ra với giá cao như vậy, đối với Diệp Tuệ mà nói là một sự khởi đầu tốt đẹp rồi!



Mười mấy món vật phẩm kế tiếp, đều lấy cái giá cả không hơn kém này là bao mà bán ra. Hiện giờ, đã đếm ngược đến vật phẩm thứ hai rồi.



Lúc này nhân viên phục vụ bưng một cái đĩa màu đỏ đi tới, Diệp Tuệ tự mình tiến lên nhận lấy cái đĩa, sau đó lật tấm khăn phủ trên đó, một bộ khuyên tai hiện ra trước mắt mọi người, Diệp Tuệ ra vẻ thần bí, mỉm cười nói:



- Các vị bằng hữu, đây không phải là một bộ khuyên tai bình thường, đây là bộ trang sức của cô gái đẹp nhất. Hơn nữa cô gái đẹp đó bây giờ đang ở ngay tại đây, nói không chừng các vị tuấn kiệt ở đây, có thể giành được sự ủng hộ của người đẹp.



Nhìn bộ dạng này của Diệp Tuệ, Nhiếp Chấn Bang đã biết không tốt rồi! Quả nhiên, lúc này, Diệp Tuệ lại nói:



- Bộ khuyên tai này đến từ vẻ đẹp khuyến rũ đáng yêu của người đẹp Đồng Uyển. Đây là tác phẩm của nhà thiết kế châu báu nổi tiếng Italy, bà Pia Mariani. Không chỉ bản thân nó rất có giá trị, mà còn có thể có khả năng giành được sự ủng hộ của người đẹp, những người đàn ông ngồi tại đây phải nắm bắt lấy cơ hội này đi. Vật phẩm này, cũng vì thể hiện ra sự tự tin của vị mỹ nữ này, cho nên lấy hình thức được chọn là hình thức bán đấu giá tự do. Phía dưới bắt đầu đấu giá đi!



Trên thực tế, cho dù là người của trường Dục Anh, biết rõ bối cảnh của Đồng Uyển cũng là ít lại càng ít. Nhưng người biết Đồng Uyển cũng rất nhiều. Dù sao thì năm đó cũng được công nhận là hoa khôi của trường Dục Anh.



Được Diệp Tuệ động viên như vậy, không ít tên háo sắc, lúc này cũng nhao nhao đứng dậy. Mặc dù là đấu giá tự do, nhưng lần đầu tiên kêu giá, đã bị người ta đẩy giá cao lên tới năm mươi nghìn rồi!




Phải biết rằng, dù gì đi nữa đây cũng chỉ là một bộ khuyên tai bạch kim, đính thêm viên ru-bi lên trên, cùng với thân phận của nhà thiết kế, cái giá tiền này về cơ bản là ngang hàng rồi, nói cho cùng nhà thiết kế cũng chỉ là một người trẻ tuổi mới tốt nghiệp được 10 năm.



- Haha, năm mươi nghìn? Như vậy mà đã nghĩ là mua được sao? Vậy thì cũng quá không đáng giá rồi. Một trăm năm mươi nghìn đi.



Lúc này, một âm thanh khá kiêu ngạo vang lên ở chỗ cách Nhiếp Chấn Bang không đến 5m.



Liếc mắt nhìn lại, là một người đàn ông mặc một bộ áo sơ mi trắng, quần yếm kiểu dáng Tây Âu, để một kiểu tóc húi cua có vẻ rất giỏi giang, mang theo một vẻ mặt đùa giỡn với đời, thản nhiên nói.



Nhiếp Chấn Bang nhíu mày, bên cạnh, Dương An Bang liền cười nói:



- Chấn Bang, kì phùng địch thủ rồi! Người này chính là đối thủ hôm nay của cậu!



Nghe thấy câu này, thật ra Nhiếp Chấn Bang có chút sửng sốt. Với thân phận và quyền thế của Dương An Bang, nếu không phải là nhân vật khó lường, Dương An Bang tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như vậy!




Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang cũng hứng thú, nói:



- Ồ! Từ khi nào trong thủ đô lại xuất hiện một nhân vật như vậy? Em cũng phải mở mang kiến thức một chút.



- Chấn Bang, cậu chớ có coi thường hắn, người của Vân gia. Tính ra thì cũng xem như là cùng tổ tiên với Vân gia trong nước rồi. Năm đó lão Tưởng tháo chạy, Vân gia năm ấy cũng chia làm mấy bộ phận, hiện giờ Phó chủ tịch Vân này một chi ở lại trong nước, xem như là nhà tư bản hồng sắc nổi tiếng của quốc nội. Mà một nhóm khác lại đi ra nước ngoài. Người này tên là Vân Trí Quang, được xem như là một nhân vật xuất sắc trong một đời của bên chi trưởng Vân gia. Hiên giờ tiến vào trong nước, xem ra cũng là chuẩn bị làm một cuộc rồi. Hắn là hội viên kim cương trong câu lạc bộ Đại Đường của tôi.



Khác biệt với sự phân cấp hội viên bên này của Nhiếp Chấn Bang, chế độ hội viên của Dương An Bang cũng phân ra rất nhiều loại, bình thường nhất là cấp thanh đồng, sau đó là hắc thiết, bạc ngân, hoàng kim, kim cương và cấp cao nhất là Phỉ Thúy.



Vân Trí Quang có khả năng vừa đến Hoa Hạ liền trở thành hội viên kim cương, thân phận này của hắn không hề tầm thường. Nhưng lúc này, Nhiếp Chấn Bang lại nhất định phải thắng.



Nhìn Dương An Bang bên cạnh, Nhiếp Chấn Bang lại cười khổ nói:



- Anh hai à! Anh cảm thấy, vào cái thời điểm như thế này, em có thể không ủng hộ sao?



Nói xong, Nhiếp Chấn Bang cũng giơ tay lên, lạnh nhạt, nói:



- Tám trăm nghìn!



Tiền, giờ phút này đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, thật sự không phải là vấn đề. Một chuyến bên Liên Xô, có thể nói là, của cải mà Liên Xô thu thập trong nhiều thập kỷ, trên cơ bản đều bị Nhiếp Chấn Bang và lớp con cháu quan lại Liên Xô kia phân chia hết. Chỉ cần qua tay ngoại hối của Liên Xô, thì cũng đủ làm để đời này của Nhiếp Chấn Bang lẫn hậu thế cũng không cần lo lắng gì nữa. Trong tình huống này, nếu Nhiếp Chấn Bang rút lui, chỉ sợ cũng không thể nhìn mặt Đồng Uyển.



-Một triệu!



Lúc này, trên mặt Vân Trí Quang cũng không còn vẻ ngạo mạn như lúc đầu, thản nhiên liếc nhìn Nhiếp Chấn Bang, lập tức hô lên con số này.



Bản thân là người buôn bán, Vân Trí Quang cũng rất có lý trí. Một triệu này là một cái cực hạn rồi! Vì một cố gái đẹp, vì một cái hư danh, đấy chính là cái giá cao nhất rồi!



Quả nhiên, sao đó Nhiếp Chấn Bang hô lên một triệu rưỡi, Vân Trí Quang lại thản nhiên nói:



-Yểu điệu thục nữ - quân tử hảo cầu. Một triệu, trong mắt của tôi chỉ vì một lần quen biết, bất kể là Đát kỷ hay là Tây Thi, cũng là đủ rồi, nếu hơn nữa thì không đáng. Tôi chờ vật đấu giá cuối cùng vậy!