Trùng Sinh: Thanh Xuân Của Tôi

Chương 9: Đến nhà Hoàng Tuyết Lan.




Cả nhóm sáu người bọn cô, kéo nhau tới trạm xe buýt, đứng ở trạm xe buýt đợi chưa đầy năm phút là đã có xe, ở trạm xe buýt cũng có một số người đang ngồi đợi, thấy xe đến ai cũng đứng lên để chen lên xe.

Hoàng Tuyết Lan không thích cảm giác chen chúc, đùn đẩy nhau như vậy, nên đứng im đợi mọi người lên hết rồi mới lên, cô không ngờ Thẩm Triết Hạo anh ấy cũng có suy nghĩ giống cô.

Mắt thấy mọi người lên xe gần hết rồi, cô với Thẩm Triết Hạo mới lần lượt lên xe, lên xe cô nhìn một vòng còn có hàng ghế cuối cùng trống, cô liền đi thẳng về phía cuối xe.

" Tuyết Lan, anh Thẩm Triết Hạo sao hai người chậm vậy, hết chỗ rồi." Vương Điềm Điềm lên tiếng.

Nghe Vương Điềm Điềm nói cô có chút bất lực mỉm cười :" Phía dưới còn chỗ."

" Không sao, bọn anh ngồi dưới kia cũng được. "

Nói xong Thẩm Triết Hạo cũng đi về dưới xe, ngồi xuống bên cạnh cô.

Cũng không thân thiết nên hai người đều im lặng không nói chuyện, xe chạy rất nhanh tới khúc cua bất ngờ có một con chó nhỏ lao ra, khiến bác tài phải đột ngột phanh gấp, làm mọi người trong xe ngã nghiêng về một bên, còn cô nghiêng người ngã vào Thẩm Triết Hạo bên cạnh.

" Xin lỗi, em ngồi không vững ạ." Xe dừng lại ổn định, cô vội vàng ngồi thẳng dậy xin lỗi anh.

" Không sao, em có va vào đâu không?" Thẩm Triết Hạo ân cần hỏi lại cô.

" Em không, cảm ơn anh ạ."

" Bác tài, đi kiểu gì vậy?"

" Làm tôi sợ muốn chết..."

Khách trên xe nháo nhào lên tiếng, bác tài cũng vã mồ hôi khi gặp tình huống bất ngờ này.

" Xin lỗi mọi người, nãy tôi tránh một con chó lao ra đường, bây giờ ổn rồi, chúng ta đi tiếp thôi. "

Xe lại tiếp tục chạy, chẳng bao lâu đã đến nơi, chỗ cô là một thị trấn nhỏ của tỉnh A, thị trấn B. Xuống xe mọi người đi một đoạn nữa thì tới nhà của cô.



" Nhà tớ ở ngay phía trước, đi thôi, tớ sẽ dẫn đường. "

" Được...được...được, đi thôi. " Cả nhóm gật đầu đồng ý.

Chưa đầy năm phút, bọn họ đã đến trước tiểu khu của nhà cô, một mạch leo lên tầng ba, đến nơi cô lấy chìa khóa ra mở cửa.

" Mời các cậu vào nhà, hoan nghênh các cậu tới chơi. "

" Đi thôi, đi vào xem nhà học thần của chúng ta nào." Thẩm Minh lên tiếng trước.

Cả đám kéo nhau vào, gian phòng thường ngày lạnh lẽo, im ắng, nay lại thấy náo nhiệt, có sức sống hơn ngày thường.

" Các cậu ngồi ghế đợi, tớ đi lấy nước."

" Để tớ giúp cậu. " Vương Điềm Điềm đứng lên đi vào phòng bếp giúp cô lấy nước.

" Được. "

Mấy người Lâm Kiều ngồi trên ghế, tò mò nhìn xung quanh căn nhà, hóa ra nhà học thần cũng như nhà bọn họ không khác gì cả. Đang tò mò đánh giá thì Vương Điềm Điềm và Hoàng Tuyết Lan đã mang nước ra.

" Nhà tớ chỉ có nước lọc, các cậu uống tạm nha. " Cô nói với mọi người.

" Không sao, gì cũng được mà. " Dương Minh lên tiếng.

" Bố mẹ cậu đâu? Bọn tớ đến như này có làm phiền cô chú không?" Lâm Kiều lên tiếng hỏi, cô ấy quên mất vụ này, giờ mới nhớ ra, lúc đấy nổi hứng lên đi theo, giờ nghĩ lại chỉ sợ lúc đấy đã làm khó Hoàng Tuyết Lan rồi.

" Tớ ở một mình, bố mẹ tớ mất hết rồi. " Cô bình thản nói.

" Tớ xin lỗi, tớ không biết. " Lâm Kiều vội vàng xin lỗi cô.

" Không sao, tớ quen rồi. "

" Này, đừng nhìn tớ với ánh mắt thương hại và tội nghiệp như vậy, uống nước nhanh lên, còn giúp tớ trang trí nhà nữa. " Cô cố tình làm giọng nghiêm túc nói.



" À... được, trang trí thôi. " Mọi người rối rít đứng lên.

" Túi đồ ở đây, các cậu xem giúp tớ nhé." Cô lại cửa xách hai túi đồ để lên bàn.

Mở hai túi ra, mọi người mỗi tay mỗi chân, phân chia nhau mỗi người một việc, Vương Điềm Điềm dán trang trí cửa sổ, Thẩm Minh, Dương Minh, Thẩm Triết Hạo là con trai, ba người bọn họ được phân công đóng đinh giúp các cô treo đồ lên cao, Lâm Kiều giúp cô bày biện những lọ hoa, đồ vật trang trí xinh xinh lên bàn, còn cô chịu trách nhiệm cắt tỉa giấy dán tường.

Mỗi người một việc, vừa làm vừa nói chuyện vui vẻ, thoáng cái đã làm xong hết mọi việc.

" Oa, như bước vào một không giận khác vậy. " Vương Điềm Điềm cảm thán.

" Đúng vậy, ấm áp hơn hẳn luôn. " Lâm Kiều cũng nói.

" Đúng vậy, còn không xem là ai trang trí nữa, toàn những tinh anh tương lai đấy. " Thẩm Minh tự mãn nói.

" Thôi đi, còn tinh anh, cậu không sợ Hoàng Tuyết Lan cười cho à?" Dương Minh vỗ vào tay Thẩm Minh cho cậu ta tỉnh mộng.

Thẩm Triết Hạo đứng một bên cười, không tham gia vào.

" Cảm ơn các cậu đã giúp tớ, để tớ mời các cậu đi ăn nha. "

" Không cần đâu, sau này cậu chỉ chúng tớ học là được rồi, còn bây giờ chúng tớ phải về nhà rồi." Dương Minh đại diện bọn họ lên tiếng nói.

" Được, có gì không hiểu các cậu cứ hỏi tớ .'"

" Oki, Năm rưỡi rồi, chúng tớ về luôn đây. "

" Bye...bye...bye..."

" Ngày mai gặp lại, bye." Cô tiễn bọn họ ra cửa rồi nói.

Một ngày thật vui vẻ, cô lại có thêm bạn, cuộc sống như này mới là cuộc sống chứ.