Trùng Sinh: Thanh Xuân Của Tôi

Chương 7: Cuối tuần. Đi chợ trả giá




Thời gian trôi qua thật nhanh, học nốt hôm nay nữa, mai cuối tuần là đến ngày hẹn của hai người cô và Vương Điềm Điềm.

Sau khi tan học, trên đường về hai người nói chuyện đi chơi vào ngày mai.

" Điềm Điềm, mai tám giờ chúng ta bắt đầu xuất phát nhé. "

" Được, tớ ở ngã ba đợi cậu. "

" Mai chúng ta đi mua ít đồ trang trí phòng cho tớ, cậu chọn và góp ý giúp tớ nha." Cô tin Vương Điềm Điềm có nhiều ý tưởng khá hay ho cho việc trang trí nhà cửa.

" Được luôn, mai gặp lại nha, bye."

" Bye."

Tạm biệt nhau xong, đi một đoạn là về tới nhà, bước vào nhà để cặp sách qua một bên, cô đi đến trước máy tính ngồi xuống tìm kiếm những trang thông tin về việc làm kiếp trước của cô, xem có thể tìm được đơn hàng nào không? Cô sợ quay về mười mấy năm sau như này sẽ khó tìm việc, nên cô đã bắt đầu tìm kiếm từ mấy ngày trước, thật may cô đã tìm ra được ba cơ sở uy tín, mà cô từng hợp tác kiếp trước.

Vấn đề bây giờ của cô có chút khó, nếu nhận việc thì cô cần phải có thẻ ngân hàng để giao dịch, ngặt một cái cô chưa đủ tuổi, cũng không tin tưởng ai để nhờ cả. Cô chau mày suy nghĩ.

Kệ đi, tới đâu hay tới đó, cùng lắm thì từ giờ cho tới khi đủ tuổi làm thẻ ngân hàng, cô chịu khó đăng kí thêm mấy cuộc thi để lấy giải thưởng thôi.

Nghĩ thoáng ra cái, nhẹ cả người, cô tắt máy tính, đứng dậy đi kiếm gì ăn, mở tủ ra chỉ thấy mì tôm ngoài ra không có thứ gì khác, cô đành chấp nhận số phận lấy mì tôm ra nấu ăn.

Ăn xong, cô xem sách một hồi, xem chán thì bò lên giường đi ngủ.

Cô ngủ thẳng một giấc tới sáng, sáng mở mắt dậy đã là bảy giờ, cô đi đánh răng, rửa mặt, thay một bộ quần áo đơn giản, quần jeans áo thun trắng, nhìn trẻ trung, năng động, hài lòng bước ra cửa.

Xuống lầu cô ghé vào quán bên đường mua hai phần bánh quẩy và sữa, cho cô và Vương Điềm Điềm, vừa đi vừa ăn, từ từ đi tới chỗ hẹn. Đến nơi cô đã thấy Vương Điềm Điềm đứng ở đó rồi, trên tay cậu ấy không biết sách cái gì nữa.

" Tuyết Lan, đến ăn bữa sáng, mẹ tớ làm cho hai đứa mình. "

" Tớ cảm ơn. Tớ cũng mua cho cậu. " Cô giơ phần bánh quẩy lên cho Vương Điềm Điềm.

" Cảm ơn cậu." Vương Điềm Điềm cười tít mắt nhận bánh quẩy từ cô.



" Chúng mình ăn chung, đi thôi đến trạm xe buýt phía trước ăn xong chúng ta lại đi. " Cô chỉ về phía ghế chờ xe buýt ở trạm xe buýt phía trước.

" Được, đi thôi, mà tớ kể cho cậu nghe, hôm nay mẹ tớ biết tớ đi chơi với cậu, bà ấy vui lắm, dậy sớm làm bữa sáng cho bọn mình, còn bắt tớ phải học hỏi ở cậu nhiều vào đó. "

" Bữa sáng ngon lắm, lâu lắm rồi tớ mới được ăn một bữa sáng ngon như này, cậu gửi lời cảm ơn của tớ tới dì giúp tớ nha."

Ăn xong, hai người bọn cô lên xe buýt đi vào trung tâm huyện, trong trung tâm huyện mới có nhiều cửa hàng bán đồ trang trí phong phú.

Trạm xe buýt gần ngay chợ lớn huyện B, trong chợ có bán nhiều mặt hàng phong phú, hầu như cái gì cũng có, mà với số tài chính ít ỏi của mình, cô quyết định đi mua đồ ở chợ lớn cho rẻ thay vì vào mấy cửa hàng lớn, để tiết kiệm chi phí.

Xác định được mục tiêu, xuống xe là hai người bọn cô liền đi thẳng đến trước cổng chợ.

" Ê , Điềm Điềm cậu có biết trả giá không? Tớ không biết. " Cô nhỏ giọng hỏi Vương Điềm Điềm, giọng nói có chút mong chờ vì cô muốn trải nghiệm việc này, trước kia cô chưa từng làm.

" Yên tâm, có cao thủ trả giá Vương Điềm Điềm ở đây, cậu không phải sợ mình mua bị hớ." Vương Điềm Điềm vỗ ngực tự tin nói.

" Thật không đấy?" Cô nhìn cậu ấy với ánh mắt nghi ngờ.

" Với bao nhiêu năm kinh nghiệm đi chợ theo mẹ tớ, tớ học được cũng khá tốt, mẹ tớ cũng đánh giá cao tài năng này của tớ đấy. "

" Xin chỉ giáo thêm. " Cô trêu lại cậu ấy.

" Đi thôi, đi theo tớ."

Dạo quanh chợ một vòng, cuối cùng hai người bọn cô dừng chân trước một cửa hàng phụ kiện trang trí nhà ở giữa chợ.

Bước chân vào trong xem, hai người có chút mê mẩn, quá nhiều đồ không biết lựa chọn kiểu gì, sau một hồi chọn lựa, cả hai mang một giỏ nào là khăn trải bàn, nào rèm cửa, nào là các đồ nhỏ nhỏ trang trí xinh xinh,...một giỏ đầy ụ, xách ra cửa tính tiền.

" Điềm Điềm, thể hiện tài năng của cậu đi."

" Oki, cậu xem đây. "

" Bà chủ, tính tiền cho bọn con với ạ."



" Để lên bàn, cô tính cho."

" Dạ."

" Tổng chín trăm hai mươi sáu ngàn." Thấy hai bọn cô là học sinh, bà chủ lật lật đống đồ một chút rồi báo giá.

" Bà chủ, bọn con mua nhiều vậy cô bớt cho bọn con một chút đi ạ, chứ chín trăm hai mươi sáu ngàn thì đắt quá ạ ." Vương Điềm Điềm cười nói với bà chủ, cô đứng một bên gật đầu phụ họa theo.

" Xem bọn con là học sinh cô bớt số lẻ, tính chín trăm tròn."

" Bà chủ, con hay theo mẹ đến mua hàng nhà cô con biết, cô để con giá hữu nghị chút nữa đi , năm trăm thì bọn con mua được." Nghe Vương Điềm Điềm một hơi trả xuống một nửa tiền, tim cô đập bình bịch như muốn vọt ra ngoài, chỉ sợ bà chủ cầm gậy đuổi hai người các cô ra ngoài.

" Tám trăm, hết giá, cô không có lời bao nhiêu, giá hữu nghị lắm rồi."

" Năm trăm được thì bọn con mua, không thì bọn con qua bên kia." Nói xong Vương Điềm Điềm giả bộ kéo tay cô đi ra ngoài.

Thấy hình như bọn cô đi ra thật bà chủ vội vàng gọi lại :" Ê, cô bé, sao nóng tính thế từ từ đã, vào đây cô để cho, xem bọn cháu là học sinh cô tính giá gốc cho đấy nhé."

" Dạ, bọn con cảm ơn cô, có gì sau cần gì bọn con lại ghé." Vương Điềm Điềm cười tít mắt nói với bà chủ.

Nhân lúc bà chủ gói đồ, Vương Điềm Điềm liền quay qua nháy mắt với cô, cô cười lại giơ tay cho cậu ấy một cái like.

" Lần sau cần gì nhớ ghé cô nha, cô bán rẻ cho."

" Dạ, được, bọn con đi ạ."

Ra khỏi cửa hàng cô liền nói:" Lợi hại nha Vương Điềm Điềm, không ngờ luôn. "

" Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ...lần sau mua gì nữa cứ gọi tớ."

" Được, đi thôi, đi mua sách ôn tập cho cậu, mua xong chúng ta kiếm chỗ nào đấy ăn trưa."

" Được, đi thôi. "