Trùng Sinh: Thanh Xuân Của Tôi

Chương 37: Khen ngợi.




Trong sư khen ngợi và tò mò của thẩy Thầm thì thời gian thi cũng kết thúc.

Tiếng chuông hết giờ vang lên, thì đồng thời tiếng ca thán, than thở của những học sinh như cô cũng vang lên theo, người thì than sao hết giờ nhanh, người thì ảo não phát hiện ra lồi sai khi vừa hết giờ, cũng có người bình thản ung dung như Hoàng Tuyết Lan vậy, muôn kiểu người trong phòng thi.

Thầy Thẩm cùng với sấp bài thi trên tay, vui vẻ hơn thường ngày bước ra khỏi phòng thi đi thẳng về phía phòng giáo viên.

" Thầy Thẩm, có chuyện gì mà vui thế? Chia sẻ cho bọn tôi nghe với. " Thầy Lưu chủ nhiệm lớp của Hoàng Tuyết Lan cũng ở đây tò mò hỏi.

Ít khi nào mọi người thấy thầy Thẩm tỏ ra vui vẻ như vậy, đại đa số khi ở trường học thầy ấy lúc nào cũng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, không ai dám lại gần. Hôm nay lại bày ra vẻ mặt vui vẻ này ra ngoài khiến cho mọi người tò mò.

" Tôi vừa phát hiện ra một nhân tài, có thể sánh ngang với Thẩm Triết Hạo học sinh của tôi. "

Vừa bước chân vào trong phòng giáo viên, chưa ngồi xuống ghế thầy Thẩm đã không nhịn được nữa khoe với các thầy cô bộ môn Toán đang có mặt ở đây một nhân tài mà mình vừa phát hiện ra.

"À, hóa ra là thế! Em ấy đã làm gì mà được thầy khen ngợi như thế?" Một cô giáo ngồi gần đó lên tiếng.

Chắc phải giỏi lắm mới được thẩy Thấm khen ngợi, so sánh với học trò cưng của mình như thế!

" Đây, thầy cô đến tự mình xem đánh giá." Thầy Thẩm cũng không giải thích liền rút bài thi của Hoàng Tuyết Lan trong sấp bài thi ra đưa cho các thẩy cô bộ mồn toán xem thử.

" Đâu? Tôi xem thử!"



Cứ như thế bài thi của Hoàng Tuyết Lan được truyền hết đến tay thầy cô này, lại đến tay thầy cô kia trong tiếng khen ngợi không dứt miệng.

" Bài thi này có thể lấy làm đáp án mẫu tiêu chuẩn được luôn ấy chứ. "

" Trình bày, gọn gàng, sạch sẽ, không một chút tẩy xoá, chứng tỏ em ấy là một người rất cẩn thận."

(...)

" Để tôi xem tên gì nào?"

Nãy giờ mọi người mải xem bài thi chưa ai để ý đến tên tuổi của người làm ra bài thi đó

" Hoàng Tuyết Lan."

" Cái tên nghe quen quen nhỉ? Không biết tôi nghe thấy ở đâu rồi?"

" Tôi cũng thấy quen..."

Thầy Lưu nãy giờ ngồi một bên, vừa xem bài thi là đã phát hiện ra là học sinh lớp mình nhưng không có nói ra, để các xem các thầy cô đánh giá như nào.



" Học sinh lớp tôi, đồng thời cũng là thủ khoa năm nay của trường ta." Thầy Lưu nói chuyện với giọng nói đầy tự hào.

"Ra thế, thảo nào chúng ta đều nghe cái tên quen quen."

"Em ấy mất chưa đầy hai mươi phút để làm bài thi này." Thầy Thẩm bổ sung một thông tin quan trọng nữa cho mọi người.

" Hai mươi phút?" Thầy Ngô ngồi bên cạnh thầy Lưu lớn tiếng hỏi lại.

" Trong khoảng đấy có khi còn nhanh hơn, vì tôi có chút ấn tượng về em ấy, vào phòng thi chưa được hai mươi phút khi tôi đi xuống cuối lớp thì phát hiện ra em ấy nằm bò ra trên bàn ngủ, lúc đó tôi có xem đồng hồ, thấy thời gian còn nhiều tôi mới đến gọi em ấy dậy làm bài tiếp thì em ấy lại đưa một bài thi đã giải hoàn chỉnh như vậy cho tôi. Các đồng chí thấy sao?"

"Xem bài thi của em ấy tôi nghĩ kì thi này em ấy có lẽ lại đứng nhất thôi."

"Em ấy có thể tham gia vào nhóm thi toán Olympic toán học toàn quốc của thầy đó thầy Thẩm. "

" Tôi cũng thấy vậy."

" Em ấy là một hạt giống tốt, chúng ta cần chú trọng bồi dưỡng ."

" Cứ để từ từ xem, biểu hiện trong kì thi này của em ấy như thế nào đã. " Thầy Thẩm trong lòng mặc dù đã chấm

Hoàng Tuyết Lan rồi nhưng bên ngoài thì lại không biểu hiện ra như thế.