Trùng Sinh: Thanh Xuân Của Tôi

Chương 29: Trốn tránh.




Năm giờ chiều thời tiết mát mẻ hơn, như đã hẹn vào buổi sáng với hai người Dương Minh và Thẩm Minh, ba người

Hoàng Tuyết Lan, Vương Điểm Điềm, Lâm Kiều, cùng Giang Ai Liên xách đồ ra trạm xe buýt trước cổng trường.

Đến nơi thì đã thấy Dương Minh và Thẩm Minh đã ở đấy, chờ ba người bọn cô.

Giang Ái Liên đến trạm xe buýt cùng ngồi đợi với bọn cô, đợi khi nào bọn cô lên xe buýt thì sẽ đi bộ về nhà mình, nhà của cậu ấy gần ngay trường học luôn nên đi lại cũng dễ.

Ngay lúc bọn cô đang ngồi đợi thì từ xa thấy Thầm Triết Hạo đi đến.

" Anh họ tớ về nhà tớ chơi cuối tuần. "

" Chào các em."

" Chào anh...Chào anh..."

"Anh có cầm ít sách lớp mười cho em, lát về tới nơi anh đưa cho nhé." Đi tới bên cạnh cô tự nhiên ngồi xuống như không có gì xa lạ vậy.

"À được, em cảm ơn ạ." Cô ngồi nhích về một bên để cho Thẩm Triết Hạo ngồi xuống.

Sao đột nhiên Thẩm Triết Hạo lại nhiệt tình quá mức với cô vậy? Đừng như Lâm Kiều nói chứ? Anh thích cô thật sao? Nhưng cô lớn hơn anh nhiều tuổi như thế, sao mà được chứ!

Vòng quanh trong cái suy nghĩ của mình, không để ý tới xung quanh, đến khi xe buýt tới mọi người ồn ào đứng dậy bắt xe, Hoàng Tuyết Lan mới giật mình thoát khỏi những suy nghĩ hỗn độn của mình.

Đứng lên chào tạm biệt Giang Ái Liên trước khi lên xe, bọn cô lên xe ổn định chỗ ngồi, Giang Ái Liên mới xoay người đi về

Lúc lên xe Hoàng Tuyết Lan cũng đi thật nhanh, ngồi chung với Vương Điềm Điềm, mặc Thẩm Triết Hạo đằng sau, giả bộ như không để ý đến. Nhưng khóe mắt vẫn như có như không, nhìn về phía hàng ghế phía sau nơi

Thẩm Triết Hạo đang ngối.

Xuống xe, Thầm Triết Hạo đã chủ động nói với cô:



"Để anh đưa em với Vương Điểm Điềm về, tiện thể đưa sách luôn cho em."

"Vậy phiền anh quá, bọn em tự về được ạ." Hoàng Tuyết Lan khách sáo từ chối.

" Không phiền. " Ngắn gọn, súc tích, dứt khoát không cho cô cơ hội từ chối.

"Bọn tớ về trước, để anh ấy đưa các cậu về đi, dù sao giờ cũng muộn rồi, hai người các cậu con gái đi không an toàn. " Thẩm Minh nhắm mắt nói bừa để ủng hộ anh họ nhà mình, ai bảo chiều nay cậu ta lại nhận được lợi lộc từ chỗ anh họ cậu ta cơ chứ.

Dù sao thì nước phù sa không chảy ruộng ngoài đúng không? Thẩm Minh cậu ta cũng chỉ muốn tạo cơ hội cho anh họ cậu ta thôi.

"Đúng vậy, các cậu nghe lời anh Triết Hạo đi, anh ấy dẫn về an toàn hơn. " Dương Minh cũng lên tiếng khuyên bọn cô.

Thấy ai cũng khuyên như vậy, từ chối liên tục nữa thì không tốt lắm.

" Vậy thì làm phiền anh rồi ạ."

" Đi thôi."

Nói rồi, Thẩm Triết Hạo xoay người đi trước, cô với Vương Điềm Điểm liền theo sau.

Nhưng đi bộ một hồi, Thẩm Triết Hạo thả chậm bước chân, dần dần tụt lại phía sau tụi cô.

Nhìn là biết, Thầm Triết Hạo là cố ý đi phía sau để bảo vệ hai người bọn cô.

Đi một hồi, chẳng mấy chốc đã đưa Vương Điềm Điểm về tới nhà cậu ấy trước, tạm biệt Vương Điềm Điềm và mẹ

Vương, trên đường về nhà cô chỉ còn có cô và Thẩm Triết Hạo.

Hai người cứ người trước người sau, im lặng không nói chuyện gì, cứ như vậy chưa đầy năm phút đã tới nhà cô.



Đến nơi dừng lại, cô lại có chút lúng túng.

"Em cảm ơn ạ."

" Không có gì, sách của em cần đây." Thẩm Triết Hạo đưa tay lấy túi sách đeo trên vai xuống, mở khóa lấy ra một chồng sách dày đưa cho cô.

" Không hiểu gì cứ hỏi anh."

" Dạ, vậy em lên trước. "

" Em lên đi."

" Dạ, hẹn gặp lại. "

" Hẹn gặp lại."

Hoàng Tuyết Lan, xoay người đi lên tầng, đi đến cầu thang quay đầu nhìn lại vẫn thấy Thẩm Triết Hạo đứng im ở cổng nhìn theo, cô vẫy tay lại ý bảo anh nhanh về đi, không biết Thẩm Triết Hạo có hiểu ý cô không nữa, chỉ thấy anh gật đầu, mà vẫn đứng im một chỗ.

Không biết phải làm sao, cô đành bất lực bước chân đi về nhà mình tiếp, chắc thiếu nhìn thấy cô nữa thì Thẩm Triết Hạo cũng về thôi.

Về tới nhà, mở cửa ra, điều đầu tiên cô làm là đi tới cửa sổ vén rèm ra nhìn xem Thẩm Triết Hạo đã về chưa, vén rèm ra nhìn thử thì vẫn thấy anh đứng đó.

Thẩm Triết Hạo tính làm gì vậy? Sao đứng đó hoài không chịu về?

Hoàng Tuyết Lan đang thắc mắc, thì thấy anh xoay người lại rời đi.

Thẩm Triết Hạo đứng đó để xác định cô về tới nhà an toàn rồi mới rời đi đấy chứ? Anh xác nhận cô đã an toàn bằng cách nào? Chẳng nhẽ anh xác định bằng ánh đèn? Chắc vậy rồi, thấy nhà cô sáng đèn anh mới rời đi.

Đoán thế, cô cảm động thực sự, lâu rồi không có người quan tâm đến cô như vậy.

Cảm động thì cảm động, cô vẫn nên tránh xa anh một chút, hai người bọn cô chắc không hợp nhau đâu.