Trùng Sinh: Thanh Xuân Của Tôi

Chương 17: Dạy bơi.




Đi ra khỏi thủy cung trong sự cảm thán về sự hiểu biết rộng của Thẩm Triết Hạo.

" Cảm ơn anh, may mà nay có anh bọn em mới biết thêm nhiều điều thú vị như vậy." Cô đi cùng với anh nhẹ giọng nói.

" Không có gì, em có gì không hiểu cứ hỏi anh. "

" Được. Lúc đấy đừng chê em phiền nha." Cô cười dí dỏm trêu lại anh.

" Không chê."

" Tuyết Lan, anh Thẩm Triết Hạo hai người đi nhanh lên, làm gì mà chậm thế?" Vương Điềm Điềm cách bọn cô một quãng xa đứng lại hét to về phía cô, cắt đứt cuộc nói chuyện của cô và anh.

" Tới liền đây, ai bảo các cậu đi nhanh thế làm gì."

Nói rồi cô với anh cùng bước nhanh về phía trước, đi cùng nhóm Vương Điềm Điềm.

Mục tiêu lần này của bọn cô là muốn chinh phục các trò chơi mạo hiểm.

Chẳng biết vô tình hay cố ý mà trò chơi nào Hoàng Tuyết Lan với Thẩm Triết Hạo cũng ngồi cùng nhau.

Trò chơi cuối cùng bọn cô chơi đó là Vòng Xoáy Tử Thần.

Chưa kịp ổn định tinh thần sau mấy trò chơi mạo hiểm trước đó, đã lại lên trò chơi này. Những vòng xoay quay ngược đảo lộn thân thể ập đến bất ngờ, khiến cô có chút hốt hoảng vội chộp lấy bàn tay bên cạnh nắm thật chặt.

Quay được hai vòng cô bắt đầu ổn định lại tinh thần, mới phát hiện ra mình đang cầm chặt tay Thẩm Triết Hạo bên cạnh, ngượng ngùng đỏ mặt vội bỏ tay ra.

Còn anh nhìn thấy biểu cảm ngại ngùng của cô thì khóe miệng không tự chủ được mà tự động kéo lên.

Đáng yêu thật đấy!

Chơi xong đi xuống cô vẫn có chút ngại với anh, nhưng vẫn mạnh miệng trong lòng: Một bà cô già như cô lại ngại ngùng với một nít ranh như Thẩm Triết Hạo sao? Làm gì có chuyện đó.

Trong lòng thì nghĩ vậy, nhưng bên ngoài thì cô lại có chút tránh né anh, từ lúc chơi xong xuống là cứ kéo tay Vương Điềm Điềm với Lâm Kiều đi một mạch về phía trước.

" Bây giờ trưa rồi, chúng ta đi ăn trước, nghỉ ngơi một chút, đến chiều chúng ta sẽ đi bãi biển nhân tạo sau. Mọi người thấy sao? " Cô dừng lại hỏi ý kiến mọi người.

" Được đấy, anh cũng có chút đói." Thẩm Triết Hạo nhìn thẳng cô nói.

" Tớ cũng vậy." Vương Điềm Điềm, Lâm Kiều không hẹn mà cùng nói.



" Ok." Thẩm Minh, Dương Minh tỏ ra sao cũng được.

Tất cả đều đồng ý, bọn cô lại kéo nhau đến nhà ăn của công viên.

Đến nhà ăn vào chọn bàn, gọi món, rất nhanh liền một mạch không bị đứt quãng, đồ ăn cũng được đem lên rất nhanh.

Đồ ăn vừa lên là mọi người đều tập trung ăn, từ sáng tới giờ mọi người đều tiêu hao năng lượng nhiều, nên tất cả đều đói bụng.

Ăn xong, bọn cô mới gọi thêm nước ngồi uống, vừa uống vừa nói chuyện vui vẻ với nhau cho đến gần hai giờ mới đi ra.

Mục tiêu cuối cùng của họ hôm nay sẽ là bãi biển nhân tạo.

Từ từ đi bộ đến cửa bãi biển nhân tạo, bọn cô chia làm hai nhóm nam, nữ riêng để đi thay đồ bơi.

" Chúng mình đi thôi. " Lâm Kiều khoác tay cô với Vương Điềm Điềm đi về hướng phòng thay đồ nữ.

" Chúng ta cũng đi thôi. " Thẩm Triết Hạo nói xong liền đi trước.

Nhóm nam ba người chưa đầy năm phút đã thay đồ xong, ra ngoài đợi.

Con gái thay đồ có chút lâu hơn.

Trong phòng thay đồ lúc này.

" Tuyết Lan, cậu thấy tớ thế nào? Đẹp không?" Vương Điềm Điềm thay trước, đứng trước mặt cô xoay một vòng.

" Đáng yêu lắm. "

" Còn tớ thì sao? Có được không?" Lâm Kiều trổ mã sớm cơ thể có chút đường cong của thiếu nữ.

" Đẹp lắm Lâm Kiều. " Cô gật đầu khen ngợi.

" Hợp với cậu lắm. " Vương Điềm Điềm cũng khen.

" Các cậu đợi tớ chút, tớ vào thay đồ đã. "

Nói xong cô liền vào thay đồ, thay xong bước ra.

" Tuyết Lan, cậu mặc bộ này càng tôn da, da cậu như muốn phát sáng luôn í." Lâm Kiều cho cô một nhân xét.

" Đẹp lắm, rất hợp với cậu. " Vương Điềm Điềm chăm chăm nhìn cô.



Nhưng cô lại không mấy hài lòng với thân thể bây giờ của mình, chẳng có tí lồi lõm hấp dẫn gì cả, dẫu sao lúc trước cho dù có là trạch nữ đi chăng nữa cô cũng có một thân hình đáng mơ ước đấy, chỗ nào cần cong thì cong, chỗ nào cần hóp thì hóp, đâu phẳng lì từ trên xuống dưới như bây giờ, có vạc từ trên xuống dưới cũng không vấp chỗ nào. Nhìn Lâm Kiều mà thèm.

" Đi thôi, chắc bọn họ đang đợi chúng mình đấy." Cô nén sự tiếc nuối với thân hình của mình vào trong lòng cười nói.

Ba người lại khoác tay nhau đi ra ngoài.

Ra tới ngoài, đúng như cô đoán, nhóm ba người Thẩm Triết Hạo đang đứng đợi tụi cô.

Tụi cô bước về phía bọn họ, cô nói:

" Chúng ta đi thôi, để các cậu đợi lâu rồi. "

Cả nhóm bước tới biển nhân tạo, cô một con vịt cạn chính hiệu, chỉ dám đi quanh trên bờ lội nước tới mắt cá chân, còn đám Vương Điềm Điềm, vừa xuống nước một cái đã bơi ra xa trêu đùa nhau.

" Em thử xuống nước không? Anh thuê phao bơi cho em rồi. " Thẩm Triết Hạo đưa chiếc phao bơi màu trắng cho cô.

Từ nãy giờ không thấy anh đâu, hóa ra là đi thuê phao bơi cho cô, anh quan tâm cô, cô có chút cảm động, chưa từng có ai để ý cô như vậy cả.

" Xuống đi, anh dạy em, có anh ở đây, không sao đâu. "

" Được, để em thử xem."

Anh dẫn cô tới khu vực sâu hơn một chút, cỡ ngang eo.

" Nhìn anh nài, trước tiên chúng ta học nín thở dưới nước trước." Nói rồi anh làm mẫu cho cô.

" Đến lượt em, hít một hơi thật sâu đi, khi nào cảm thấy không thở được thì đứng lên nha."

Cô làm theo anh hướng dẫn, nín thở được 15-20 giây mới đứng dậy.

Hai người cứ anh dạy em học, được khoảng nửa giờ, cuối cùng cô cũng bơi được một đoạn mà không cần phao.

Bơi được một đoạn cô quay người nhìn anh, chờ khen ngợi.

Thấy vậy anh liền cười giơ ngón tay cái về phía cô.

Anh kèm cô bơi qua chỗ cánh bốn người Vương Điềm Điềm, bơi một hồi cả nhóm lại bơi về gần bờ chơi, không biết là ai khơi mào trận chiến té nước. Té loạn một hồi, vừa vui vừa mệt mới chịu lên bờ, thay quần áo đi về.

Kết thúc một ngày đi chơi vui vẻ, mà kiếp trước cô không hề có. Tâm trạng vui vẻ về nhà cho tới khi đi ngủ cũng không hết.