Trùng Sinh: Thanh Xuân Của Tôi

Chương 1: Trùng sinh




Trong căn phòng tối, một cô gái khoảng 27, 28 tuổi với cặp kính mắt dày cộp trên mũi, bộ quần áo tối màu rộng thùng thình, làm giảm đi sự trẻ trung, xinh đẹp của cô ấy, đang ngồi chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, tập trung đến nỗi bất động, người ngoài nhìn vào sẽ tưởng cảnh tĩnh.

Cô là Hoàng Tuyết Lan - Một cô nàng trạch nữ thiên tài với một cuộc sống lập dị, tẻ nhạt, niềm vui duy nhất của cô là làm bạn với máy tính. Có việc cần thiết lắm cô mới bước chân ra ngoài, còn không thì chỉ đặt đồ online người ta giao tới cửa.

Tập trung một hồi lâu, cô ngồi trên ghế đột nhiên đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Chưa đầy hai phút, cô quay lại với một cốc nước trên tay, hẳn là khát quá cô mới chịu đứng dậy đi lấy nước đây mà.

Nước chưa kịp uống, cô đã vội bước đến trước máy tính, đặt cốc nước qua một bên. Hai tay đánh bàn phím liên tục không ngừng nghỉ, khoảng mười lăm phút sau tiếng đánh máy dừng hẳn.

" Cuối cùng cũng xong." Cô thả người tựa lưng vào ghế, lẩm bẩm nói một mình.

Cô đã phải vật lộn với cái lập trình khó nhằn này trong một tháng nay, hôm nay cuối cùng cũng hoàn thành nó.

Với tay lấy cốc nước trên bàn lên miệng uống một cách vui vẻ, chẳng hiểu sao cô lại bị sặc, sặc làm cô ho không được, thở cũng không xong.

Không thở được làm cô có chút hoang mang, sợ hãi. Nên làm cái gì bây giờ? Cô cố gắng há to miệng ra để thở, nhưng không được, cô cảm thấy cơ thể mình dần mất đi sự sống.

Một nữ thiên tài như cô, uống nước không may bị sặc chết, chết đi bởi một lý do hết sức ngu ngốc. Ngày mai trên mặt báo sẽ đầy những tin tức về cái chết nhảm nhí nhất này của cô. Sẽ có bao nhiêu người sẽ cười nhạo cô đây? Hoàng Tuyết Lan thầm nghĩ.

Không cô không thể chấp nhận được, dù cố gắng đến mấy thì cô cũng dần mất đi ý thức. Trước khi chết cô thầm thề trong lòng, nếu được sống lại một lần nữa, cô nhất định sẽ khiến thanh xuân của mình trải qua một cách đầy thú vị.

Cô ngưng thở ngã xuống đất, ý thức dần mất đi chìm vào trong bóng tối. Không biết qua bao lâu tiếng ồn ào xung quanh, làm cô không thích muốn mắng chửi người. Chết rồi cũng không được yên nữa.



" Hoàng Tuyết Lan, Hoàng Tuyết Lan... Cô chủ nhiệm gọi cậu đến văn phòng kìa." Bên tai vang lên giọng nói xa lạ.

Chẳng nhẽ cô xuống âm tào địa phủ, giờ bị gọi đi điểm danh xét sử sao? Đi thôi, dù sao khi còn sống cô chưa từng hại ai, hay sống ác, cô không làm việc trái với lương tâm nên cô không sợ.

" Đi thôi. " Cô đứng bật dậy, lớn tiếng nói.

Vừa hết câu không gian đang ồn ào, náo nhiệt, đột nhiên lặng ngắt như tờ.

Hoàng Tuyết Lan nhìn quanh một vòng xem chuyện gì xảy ra? Ôi không, cái không gian vừa xa lạ, vừa quen thuộc này chẳng phải là lớp năm cuối sơ trung của cô sao? Tại sao cô lại đứng ở đây? Chẳng phải cô đã chết rồi sao?

" Hoàng Tuyết Lan, cậu làm sao vậy? Không đi nhanh cô Lâm đang chờ cậu ở văn phòng đó." Giọng bạn nữ kia lại lên tiếng thúc giục cô, nhìn sang thấy một cô bé mặc đồng phục trường, ngồi cạnh cô.

" À à... được, cảm ơn cậu. " Cô phải nhanh chóng rời khỏi lớp, tránh đi những ánh mắt tò mò, khó hiểu của các bạn cùng lớp này, cô sợ bị lộ ra điều gì đó bất thường, mà chính cô cũng không biết.

Ra khỏi lớp, theo trí nhớ từ từ đi đến văn phòng giáo viên tìm cô giáo chủ nhiệm.

Trên đường đi, bằng bộ não thiên tài cô đã sắp xếp lại tất cả sự việc xảy đối với mình. Cô liền kết luận được, cô đã sống lại, sống lại vào năm cuối sơ trung.

Có lẽ ông trời nghe được lời cô nói trong lòng trước khi chết, nên đã cho cô sống lại ở năm cuối sơ trung, thời gian đẹp nhất để cô có cơ hội thay đổi cuộc đời tẻ nhạt trước kia của mình, cô sẽ làm cho thanh xuân của mình đầy màu sắc và trở nên thú vị hơn bao giờ hết.

" Thanh Xuân Ơi! Ta đến đây."