Phượng Hoàng Khư.
Phù Ngọc Thu lén lút ngồi xổm trong bụi cỏ, Phượng Tuyết Sinh cũng co ro nấp bên trong, mượn cành cây rậm rạp che khuất mình.
"Cha?" Phượng Tuyết Sinh nấp nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được hỏi, "Ngươi làm gì vậy?"
Phù Ngọc Thu quay sang "suỵt" hắn.
"Cái tên đến từ Minh phủ kia là ai ấy nhỉ?"
Phượng Tuyết Sinh tốt bụng nhắc nhở: "Sở Ngộ."
"Đúng đúng đúng, chính là hắn." Vẻ mặt Phù Ngọc Thu tràn đầy ghét bỏ, lạnh lùng nói, "Để cha nói ngươi nghe, hắn chẳng phải người tốt lành gì đâu, sau này ngươi đừng tìm hắn chơi nữa."
Phượng Tuyết Sinh mờ mịt nói: "Hả? Hắn tốt lắm mà."
"Tốt cái chíp!" Phù Ngọc Thu trừng hắn, "Nếu không phải tại hắn thì phụ tôn ngươi có chịu khổ nhiều vậy không?"
Phượng Tuyết Sinh vẫn không hiểu.
Trên mặt Phù Ngọc Thu đầy vẻ không vui, rầu rĩ bứt lá khô bên cạnh.
Mặc dù biết không nên giận cá chém thớt nhưng Phù Ngọc Thu vẫn cứ oán hận Sở Ngộ.
Nếu không phải tại hắn, Phượng Ương sẽ không đến Hoàng Tuyền vớt thần hồn vỡ vụn của mình, cũng không cần niết bàn nhiều lần như vậy.
Chỉ cần nghĩ tới Phượng Ương niết bàn chịu đựng đau đớn tột cùng, Phù Ngọc Thu lại tức giận đến nỗi chỉ hận không thể đuổi Sở Ngộ đi ngay.
Trước điện Phượng Hoàng cách đó không xa, Phượng Ương đang ngồi xếp bằng cạnh bàn nhỏ, rũ mắt rót trà nóng vào chén sứ mới nung hôm qua.
Vì Phù Ngọc Thu thích chậu hoa nên Phượng Ương tìm mấy quyển sách dạy nung chậu đẹp, một tới hai đi, toàn bộ cốc chậu chén bát ở Phượng Hoàng Khư đều do Phượng Ương tự tay nung ra.
Sở Ngộ ngồi đối diện nhìn hắn với vẻ một lời khó nói hết.
Phượng Ương mặc áo bào trắng thêu hình lá cây, tay áo rộng rũ xuống chạm vào mép bàn theo động tác ưu nhã của hắn, năm ngón tay thon dài cầm chén sứ nhìn như ngọc, mỗi cử chỉ đều toát ra vẻ nho nhã tôn quý.
Khó mà tưởng tượng nổi nam nhân có vẻ ngoài ôn tồn lễ độ này lại là tên điên hung ác ngay cả mình cũng giết.
Tên điên họ Phượng rốt cuộc đã pha trà xong, đưa tay đẩy chén về phía Sở Ngộ rồi thản nhiên nói: "Nếm thử xem?"
Sở Ngộ nhận lấy chén, chỉ là ngón tay vừa đụng vào thành chén thì nước trà nóng hổi lập tức biến thành nước đá lạnh cóng.
Phượng Ương không sợ bỏng mà chậm rãi nhấp một hớp trà rồi hướng mắt về phía bụi cỏ sột soạt cách đó không xa, trong mắt vàng lộ ra ý cười trìu mến.
"Đừng nhìn nữa." Sở Ngộ uống một hơi cạn sạch nước đá, cũng chẳng nếm được vị trà thơm ngon thế nào, "Đây là chuyện lớn nên Tuyết Sinh không xử lý được đâu, ngươi tự định đoạt đi."
Phượng Ương cầm nắp chén gạt nước trà, hơi nóng bốc lên thành từng làn khói trắng trước khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, tựa như sương mù bảng lảng trên núi sau cơn mưa.
"Cũng đâu phải chuyện lớn gì."
Sở Ngộ nhíu mày: "Đoạt xá chính là bàng môn tà đạo!"
Phượng Ương cười như không cười: "Đạo lữ của ta cũng đoạt xá, chẳng lẽ ngươi muốn ta quân pháp bất vị thân à?"
Sở Ngộ: "......"
Sở Ngộ tức chết, cảm thấy nam nhân hợp tịch xong đúng là phiền phức, nói mười câu thì hết tám câu là nhắc tới đạo lữ rồi.
Đạo lữ đạo lữ, có đạo lữ thì ngon lắm sao?
"Phù Ngọc Thu là......" Sở Ngộ đang định nói thì thấy mắt vàng của Phượng Ương liếc mình, thế là đành sửa giọng, "Đạo lữ ngươi đâu phải đoạt xá, xác chim trắng kia vốn không có thần trí, với chúng ta mà nói chỉ là một cái xác rỗng thôi, sau khi đến Cửu Trọng Thiên còn ăn nhầm Thủy Liên Thanh mất mạng, có lẽ thiên đạo muốn thành toàn cho các ngươi nên mới đưa Phù Ngọc...... đưa thần hồn đã ôn dưỡng của đạo lữ ngươi vào đó."
Phượng Ương hết sức hài lòng, rũ mắt nhìn bóng mình trong chén trà rồi hời hợt nói: "Vậy sao ngươi biết Hàn Trúc Quân bị đoạt xá chứ không phải chủ ý của thiên đạo?"
Sở Ngộ nhíu mày.
"Việc này ta sẽ tự quyết định, không cần ngươi hao tâm tổn trí." Phượng Ương nói.
Sở Ngộ: "Vậy thần hồn của Hàn Trúc Quân thì sao?"
Phượng Ương lại cười: "Cứ theo quy củ mà làm...... Mà dù ngươi không làm thì thiên đạo cũng sẽ an bài kết cục cho hắn thôi, sợ gì chứ."
Sở Ngộ phiền lòng muốn chết, lười nói tiếp với Phượng Ương nên đứng phắt dậy.
"Đi đây."
Phượng Ương cũng không tiễn hắn mà tiếp tục chậm rãi uống trà.
Sở Ngộ rời khỏi điện Phượng Hoàng, chưa đi mấy bước đã thấy trong bụi cỏ bên cạnh đột nhiên ló lên hai cái đầu bám đầy lá khô.
Phượng Tuyết Sinh cung kính gật đầu với hắn.
Phù Ngọc Thu lại xù lông nạt nộ: "Sau này ngươi đừng tới tìm Phượng Hoàng nữa!"
Sở Ngộ: "......"
Sở Ngộ không biết rốt cuộc mình đã làm gì để người ta ghét, nghĩ kỹ lại mới lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra tiểu U Thảo này vẫn còn ghi thù đây mà.
Khi gặp Phù Ngọc Thu, Sở Ngộ không còn e dè như với Phượng Ương mà uể oải cười nói: "Tiểu U Thảo, nếu không có ta thì giờ ngươi còn đang lượn lờ ở Hoàng Tuyền đấy nhé."
Phù Ngọc Thu nhe răng với hắn, thấy thế Phượng Tuyết Sinh vội vàng ôm cánh tay Phù Ngọc Thu: "Cha! Cha thôi mà thôi mà!"
Sở Ngộ lườm Phượng Tuyết Sinh một cái rồi phất tay áo bỏ đi.
Phù Ngọc Thu tức không chịu được, phẫn nộ chíp chíp: "Buông ra! Ta phải mổ hắn!"
Phượng Tuyết Sinh vội vàng can ngăn: "Bình tĩnh nào."
Hai người đang giằng co thì Phượng Ương đẩy cửa điện đi ra ngoài, trong mắt tràn đầy ý cười: "Làm gì đấy?"
Phù Ngọc Thu vừa thấy hắn lại nhớ đến chuyện niết bàn năm xưa nên càng thêm đau lòng, chạy ba bậc một lên cầu thang nhào vào lòng Phượng Ương.
Phượng Tuyết Sinh thấy hai người lại sắp thân mật thì vội vàng vẫy cánh bay mất.
Phượng Ương nhẹ nhàng xoa gáy y rồi dịu dàng hỏi: "Sao lại không vui rồi?"
Phù Ngọc Thu lẩm bẩm: "Ngươi niết bàn, ta đau lòng."
Phượng Ương nở nụ cười: "Ta không còn nhớ lúc niết bàn đau cỡ nào nữa rồi."
"Ta mặc kệ." Phù Ngọc Thu khóc lóc om sòm, "Nhất định là đau lắm, ta vẫn cứ đau lòng."
Mắt vàng của Phượng Ương lóe sáng, ôm má Phù Ngọc Thu nhẹ nhàng hôn lên đuôi mắt đỏ bừng của y rồi dịu dàng nói: "Đều đã qua hết rồi."
Phù Ngọc Thu vẫn khổ sở ôm eo Phượng Ương, chỉ hận không thể trở về năm đó để hất Sở Ngộ dụ dỗ Phượng Ương niết bàn xuống Hoàng Tuyền.
Nhưng nghĩ kỹ lại y càng khổ sở hơn.
Nếu có thể quay ngược thời gian thì y muốn trở lại lúc Phượng Ương vừa phá vỏ, như vậy sẽ có thể bảo vệ hắn thật tốt, không để hắn bị tra tấn dã man suốt chừng ấy năm.
Phù Ngọc Thu càng nghĩ càng đau lòng, suýt nữa khóc ở nơi khác ngoài giường.
Phượng Ương không ngờ Phù Ngọc Thu để ý chuyện này như vậy nên đành phải dỗ y: "Không sao đâu, chẳng phải giờ ta đang sống hạnh phúc với ngươi đó sao?"
Phù Ngọc Thu vẫn không cách nào nguôi ngoai chuyện Phượng Ương chịu khổ nhiều như vậy, mi mắt rũ xuống, nước mắt rơi tí tách.
Phượng Ương lau đi nước mắt trên mặt Phù Ngọc Thu rồi dịu dàng hỏi: "Muốn uống linh thủy không?"
Phù Ngọc Thu đang khóc lập tức phì cười: "Ta đau lòng như vậy mà ngươi tưởng linh thủy có thể dỗ được à?"
Phượng Ương: "Không uống sao?"
"Uống chứ!" Phù Ngọc Thu rất không có tiền đồ.
Phượng Ương không nhịn được cười: "Ừ."
Phù Ngọc Thu ừng ực uống cạn hai ống trúc linh thủy, rốt cuộc không còn đau xuân buồn thu nữa.
--------------------
"Sở Ngộ kia tới tìm ngươi làm gì?" Phù Ngọc Thu vẫn không quên chuyện này, lẩm bẩm nói, "Diêm La Vương thật đến tìm Diêm La sống à?"
Phượng Ương sửng sốt, lúc này mới nhớ ra trước đây Phù Ngọc Thu từng gọi mình là Diêm La sống.
Hắn chẳng biết nên khóc hay cười: "Hình như lão tổ Tiên Minh xuất quan bị đoạt xá rồi."
Phù Ngọc Thu trầm trồ: "Chẳng phải lão tổ Tiên Minh lợi hại nhất hạ giới à, ai có thể đoạt xá hắn chứ?"
Phượng Ương im lặng.
Phù Ngọc Thu cũng không thích nói mấy chuyện này, thấy trời dần tối thì vội kéo Phượng Ương lên giường.
Vì Sở Ngộ đến khơi lên nỗi đau của Phù Ngọc Thu nên y càng xót Phượng Ương hơn, đêm đó ngay cả câu "Ta không muốn" cũng chẳng thốt ra mà chỉ biết ôm vai Phượng Ương rơi lệ lã chã.
Sóng lửa nóng bỏng như cát vàng bị phơi nắng cả ngày, Phù Ngọc Thu mơ hồ cảm thấy như mình đang đi trên cát, toàn thân nóng rực, cổ họng cũng khô khốc khàn đặc.
Phượng Ương nhẹ nhàng ôm y đút một ngụm linh thủy.
Phù Ngọc Thu thút thít ôm cổ Phượng Ương mơ màng nói: "Còn muốn nữa cơ."
Phượng Ương nhất thời không rõ có phải y nói muốn uống linh thủy nữa không.
Ánh nến sáng rực trong điện Phượng Hoàng suốt đêm.
Sáng hôm sau, Phù Ngọc Thu buồn ngủ đến mức không tài nào mở mắt ra nổi, định ngủ tiếp nhưng chợt thấy một con sóc lông xù ôm hạt thông ngồi trên bệ cửa sổ nhìn vào.
Phù Ngọc Thu ngẩn ngơ nói: "Bạch Hạc?"
Phượng Ương đang mặc áo khoác nhẹ giọng đáp: "Ừ."
Ngoại trừ tin tức Phù Bạch Hạc gửi đến, Phượng Ương sẽ không để bất kỳ sinh vật sống nào đến Phượng Hoàng Khư.
Phù Ngọc Thu khó nhọc ngồi dậy, trên cổ hiện đầy "dấu vết", mệt mỏi chìa tay ra với con sóc: "Tới đây."
Con sóc vội vàng chạy tới đưa hạt thông trong tay cho Phù Ngọc Thu.
Phù Ngọc Thu lắc lắc tay: "Thư kìa."
Lúc này con sóc mới kịp phản ứng, lục lọi nửa ngày trong cái đuôi xù mới lấy ra một cọng cỏ khô đưa cho Phù Ngọc Thu.
Y vẫy vẫy cọng cỏ, lập tức nghe thấy giọng Phù Bạch Hạc vang lên.
"Ngọc Thu, mau về Văn U Cốc đi."
Phù Ngọc Thu ậm ừ nhét cỏ khô dưới gối rồi níu tay áo Phượng Ương: "Ta phải về Văn U Cốc đây."
Phượng Ương đã chuẩn bị sẵn y phục cho Phù Ngọc Thu, nhẹ giọng nói: "Vậy mình đi thôi."
Phù Ngọc Thu lăn lộn trên giường: "Ca ca ta mà thấy thể nào cũng mắng ta nữa cho xem."
Phượng Ương cười: "Không đâu."
Phù Ngọc Thu náo loạn trên giường một hồi mới uể oải đứng dậy mặc đồ.
Đang mặc thì chợt nghe bên ngoài có tiếng chim hỉ thước.
Phù Ngọc Thu vừa buộc dây lưng vừa bảo Phượng Ương: "Ta thấy trong sách nói sáng sớm hỉ thước hót đầu cành thì cả ngày sẽ may mắn đấy."
Phượng Ương ngẩng đầu nhìn, đó là mấy con hỉ thước ngoài Phượng Hoàng Khư, chẳng hiểu sao hôm nay lại tới ngoài điện.
Nghe Phù Ngọc Thu nói vậy, Phượng Ương quyết định mỗi ngày sẽ cho mấy con hỉ thước này tới hót bên cửa sổ.
Nghe hỉ thước hót, Phù Ngọc Thu vui vẻ ăn mặc chỉnh tề rồi cùng Phượng Ương rời Phượng Hoàng Khư đến Văn U Cốc.
Phù Ngọc Thu biến thành chim trắng nằm trên lưng Phượng Ương, nhìn dãy núi Hi Lễ tuyết trắng mênh mang bên dưới đang từ từ tan ra dưới ánh mặt trời.
Tuyết mùa đông đã tan.
Mùa xuân đang gần kề.
[HOÀN]