Văn U Cốc.
Phù Ngọc Thu đội chậu hoa lên đầu rồi tiếp tục ngồi xổm chịu phạt bên cạnh ngôi nhà đã xây mới, mất công Phù Ngọc Khuyết trở về chưa nguôi giận lại mắng mình nữa.
Đợi trái đợi phải nửa khắc đồng hồ, khí tức Phù Ngọc Khuyết và Phù Bạch Hạc mới từ từ tới gần.
Nhưng kèm theo còn có một khí tức lạnh lẽo khác.
Phù Ngọc Thu nhíu mày.
Phù Ngọc Khuyết và Phù Bạch Hạc dẫn người đến Văn U Cốc sao?
Nhạc sư à?
Y còn đang thắc mắc thì mấy bóng người dần xuất hiện trong tầm mắt.
Phù Ngọc Thu thấy thế càng nhíu mày chặt hơn.
Lão tổ kia cũng tới sao?
Chẳng lẽ......
Phù Ngọc Thu giật thót, vội vàng đội chậu hoa chạy tới: "Ca ca!"
Phù Bạch Hạc ôm chiếc lồng băng giơ lên cười híp mắt nói: "Ngọc Thu mau nhìn này, ca bắt một con chim đẹp về cho ngươi chơi đấy."
Phù Ngọc Thu đang sợ hãi nhìn Hàn Trúc Quân, nghe vậy thì dời mắt sang, thấy Phượng Hoàng lộng lẫy ngoan ngoãn xếp cánh trong lồng băng thì lập tức ngây dại.
"Phượng Ương!?"
Y chẳng còn để ý đến Hàn Trúc Quân mà vội vàng chạy tới: "Sao các ngươi lại bắt hắn? Mau thả hắn ra đi!"
"Không được." Phù Bạch Hạc đùa y, "Con chim này cứ lảng vảng ngoài Văn U Cốc, không chừng là kẻ xấu có ý đồ bất chính với ngươi đó. Đại ca và Nhị ca ngươi khó khăn lắm mới bắt được nên đâu thể thả ra dễ dàng vậy."
Câu nói này chứa đựng lượng thông tin quá lớn khiến Phù Ngọc Thu sững sờ hồi lâu mới kinh ngạc nhìn sang Hàn Trúc Quân.
Cũng đúng.
Nếu người này thật sự là lão tổ thì Phù Ngọc Khuyết và Phù Bạch Hạc đã sớm liều mạng với hắn chứ còn dẫn hắn về làm gì?
Vậy hắn chính là U Thảo năm xưa bị hái đi, thừa dịp Hàn Trúc Quân trọng thương đã cưỡng ép đoạt xá thành công.
Phù Ngọc Thu cũng không biết tam giới căm thù đoạt xá đến tận xương tuỷ, chỉ cảm thấy cây U Thảo kia thật có bản lĩnh, lâm vào chỗ chết mà còn giết ngược thủ phạm nữa.
Nhưng Phù Ngọc Thu và cây U Thảo kia chẳng mấy thân quen, mặc dù sinh cùng rễ nhưng Phù Ngọc Thu gặp hắn giống như họ hàng xa tới thăm nhà, trong niềm vui còn xen lẫn e ngại khi gặp người lạ.
"Ca, ca ca." Phù Ngọc Thu gượng gạo kêu một tiếng.
Toàn thân Hàn Trúc Quân lạnh như băng, nghe vậy thì khẽ gật đầu xem như trả lời.
Phù Ngọc Thu lại nhớ tới Phượng Hoàng nên vội bảo Phù Bạch Hạc: "Thả hắn ra đi, năn nỉ ngươi đấy."
Tâm trạng Phù Bạch Hạc cực kỳ tốt, híp mắt nói: "Không được, đây là người xấu, sẽ hái ngươi ăn hết sạch cho mà xem."
Phù Ngọc Thu biết Phù Ngọc Khuyết xấu tính khó chơi nên đành phải dịu giọng nài nỉ Phù Bạch Hạc: "Ca ca, ca ca xin ngươi mà, hắn thật sự không phải người xấu đâu."
Phù Ngọc Khuyết vốn đã bị mắc lỡm Phượng Ương, giờ thấy Phù Ngọc Thu nói đỡ cho hắn thì giận tím mặt.
Phù Bạch Hạc cười ha ha rồi ném lồng băng cho Phù Ngọc Thu: "Nè, cho ngươi chơi đó."
Phù Ngọc Thu lập tức chụp lấy lồng băng kia nhưng linh lực lạnh cóng làm y kêu lên một tiếng, suýt nữa không ôm được.
Chớp mắt tiếp theo, lồng băng hóa thành một làn sương trắng phút chốc tan đi.
Phù Ngọc Thu ôm Phượng Ương vừa được tự do trong lòng mình.
Phát hiện thân thể Phượng Ương cứng đờ, Phù Ngọc Thu còn tưởng hắn bị đông lạnh nên cả gan trừng Phù Ngọc Khuyết một cái.
Phù Ngọc Khuyết lạnh lùng nói: "Tại hắn......"
Hắn muốn nói tên Phượng Ương này cố ý nhưng Phù Ngọc Thu không muốn nghe hắn nói xấu Phượng Hoàng nên thở hồng hộc bế Phượng Ương chạy đi, ngay cả chậu hoa cũng chẳng thèm.
Toàn thân Phượng Ương căng cứng, đợi Phù Ngọc Thu bế hắn tới chỗ vắng mới vẫy cánh bay nhảy rồi hóa thành người.
Nhưng lúc này vành tai hắn đã đỏ bừng, bận bịu sửa sang y phục xộc xệch của mình.
Phù Ngọc Thu vẫn còn giận Phù Ngọc Khuyết bắt Phượng Hoàng nhốt vào lồng, nhưng nghĩ kỹ lại Phượng Hoàng bị bắt về Văn U Cốc thì chẳng phải hai người có thể gặp nhau rồi sao?
Chỉ là Phù Ngọc Thu cảm thấy ý nghĩ này quá độc ác, Phượng Hoàng chịu khổ mà mình còn mừng thầm nữa.
Sai quá sai rồi.
Phù Ngọc Thu tự trách mình nhưng vẫn khó nén vui mừng nhào vào lòng Phượng Ương nói: "Ta còn tưởng sau này chúng ta không được gặp nhau nữa chứ!"
Phượng Ương khó khăn lắm mới ổn định lại cảm xúc bị cú bổ nhào của Phù Ngọc Thu làm cho hồn bay phách tán, toàn thân cứng đờ như cây cột, hơn nửa ngày sau mới ép mình bình tĩnh lại rồi rụt rè ôm Phù Ngọc Thu.
"Ừ, ta cũng tưởng vậy."
Phượng Ương cảm thấy mình có ý đồ xấu nên chỉ ôm Phù Ngọc Thu một cái rồi âm thầm đẩy ra.
Phù Ngọc Thu không hề phát giác mà hí hửng nói: "Trước đây ca ca ta cứ bắt ta ở Văn U Cốc là vì cây U Thảo kia bị nhân loại hái đi, vì vậy mới bảo vệ ta quá mức. Lần này thì tốt rồi, U Thảo đã về, còn lợi hại như vậy, sau này nhất định họ không có lý do cấm ta ra ngoài nữa đâu."
"U Thảo là vật được thiên đạo ân sủng nên dù gặp nạn cũng sẽ có hy vọng sống thôi." Phượng Ương cười nói, "Ngươi không định...... ôn chuyện với hắn sao?"
Phù Ngọc Thu lắc đầu: "Ta và hắn chẳng gặp nhau mấy lần, cứ để hai người kia ôn chuyện với hắn đi."
Vì sinh cùng rễ nên Phù Ngọc Thu thực sự căm hận thủ phạm hái U Thảo, nhưng khi gặp lại Phù Ngọc Thu vốn chẳng có nhiều ký ức với U Thảo không muốn chủ động bắt chuyện lắm.
Dù muốn ôn chuyện cũng chẳng có chuyện gì để ôn, hoàn toàn không biết phải nói gì cả.
U Thảo không chết tất nhiên mọi người đều vui mừng.
Phù Ngọc Thu mặc sức tưởng tượng sau này mình có thể tự do rời khỏi Văn U Cốc ra ngoài chơi nên cực kỳ phấn khích, luôn miệng hứa hẹn với Phượng Ương nhất định mình sẽ thường xuyên đến Phượng Hoàng Khư tìm hắn chơi.
Thấy y hệt như trẻ con lần đầu đi xa nhà, Phượng Ương nín cười hỏi: "Ngươi ra ngoài Văn U Cốc không tìm chỗ nào mới mẻ để chơi mà đến Phượng Hoàng Khư làm gì?"
Phù Ngọc Thu chẳng chút nghĩ ngợi đáp ngay: "Đương nhiên là vì ta muốn gặp ngươi rồi."
Phượng Ương ngỡ ngàng nhìn y.
Phù Ngọc Thu cũng chẳng thấy những lời này có gì không thể nói, hoàn toàn không thèm che giấu sự thẳng thắn và nhiệt tình của mình: "Ta ra ngoài Văn U Cốc không đi chỗ khác chơi đâu, ta......"
Nói nửa chừng Phù Ngọc Thu chợt cảm thấy câu tiếp theo hơi kỳ quái nhưng vẫn thẳng thắn nói ra.
"Ta chỉ muốn gặp ngươi thôi."
Sau khi từ bên ngoài trở về Văn U Cốc, trong đầu Phù Ngọc Thu không hề nhớ đến bên ngoài vui tươi mới lạ thế nào mà chỉ một lòng muốn gặp Phượng Ương.
Chỉ có Phượng Ương dẫn y đi chơi thì y mới thấy hứng thú với thế giới bên ngoài.
Phù Ngọc Thu đã quên béng lúc hai người mới gặp nhau lần đầu, mình đã mắng Phượng Ương xối xả thế nào.
Lý trí của Phượng Ương bị mấy chữ cuối cùng đập tan, hồi lâu sau mới kịp phản ứng, mặt lập tức đỏ thấu.
Thiếu niên khó tránh khỏi ngượng ngùng trong chuyện tình cảm nhưng cũng không thấy "yêu thương" nồng nhiệt của Phù Ngọc Thu có gì khó chấp nhận —— Nếu Phượng Ương lớn hơn mấy chục tuổi có lẽ sẽ sợ hãi những lời này của Phù Ngọc Thu, sẽ thấy áy náy vì mình ỷ vào trầm ổn chín chắn để dụ dỗ thiếu niên trẻ người non dạ chưa hiểu tình yêu là gì.
Tiểu Phượng Hoàng trẻ tuổi khinh cuồng lúc này chỉ thấy tim mình rung động lâng lâng mà thôi.
Nhưng tia lý trí cuối cùng nói cho hắn biết Phù Ngọc Thu chẳng hiểu gì về tình yêu cả, nói ra lời này cũng không phải đang tỏ tình.
Phượng Ương đang định lên tiếng thì chung quanh lại truyền đến linh lực băng giá quen thuộc.
Hai người quay đầu thấy Hàn Trúc Quân chẳng biết đã đến từ lúc nào, giờ đang chậm rãi đi tới, ánh mắt lạnh lùng như thể vạn vật trên đời đều là sâu kiến không đáng chú ý.
Phù Ngọc Thu không còn tỏ thái độ thù địch với hắn nhưng vẫn chưa đến mức thân cận, sợ hãi nấp sau lưng Phượng Ương, ôm cánh tay hắn không nói lời nào.
Hàn Trúc Quân đi tới nặng nề nhìn Phù Ngọc Thu hồi lâu mới nói: "Ra, ngoài?"
Phượng Ương nhíu mày không hiểu rốt cuộc hắn nói hai chữ này có ý gì.
Nhưng chẳng biết sao Phù Ngọc Thu lại nghe hiểu nên hai mắt lập tức sáng lên, cũng không còn sợ hắn nữa: "Ta có thể ra ngoài chơi rồi sao?"
Hàn Trúc Quân im lặng hồi lâu mới gật đầu.
Phù Ngọc Thu trông mong nhìn hắn: "Vậy...... Vậy lỡ Nhị ca phạt ta thì sao?"
Đây là lần đầu tiên sau khi trùng phùng Phù Ngọc Thu để lộ vẻ mặt ôn hòa với hắn, Hàn Trúc Quân không im lặng nữa mà nói ngay: "Không đâu."
Phù Ngọc Thu mừng rỡ vội vàng ôm cánh tay Phượng Ương: "Đi đi đi."
Phượng Ương do dự: "Cứ thế ra ngoài à?"
"Ừ!"
Phù Ngọc Thu vừa sợ Hàn Trúc Quân đổi ý vừa sợ Phù Ngọc Khuyết phát hiện nên sốt ruột không chịu được, vội vàng kéo Phượng Ương chạy đi.
Nhưng mới chạy mấy bước Phù Ngọc Thu thoáng do dự rồi ngoái đầu lại.
Hàn Trúc Quân đang nhìn y không chớp mắt, Phù Ngọc Thu chợt nhận ra vẻ trìu mến hiếm thấy trong đôi mắt lạnh như băng kia.
Phù Ngọc Thu và hắn nhìn nhau, y vội vàng dời mắt đi nhưng sau đó lại hối hận nên nhìn thẳng hắn một lần nữa, thái độ ngoan hiền chưa từng có.
"Tạ ơn...... Ca ca."
Con ngươi Hàn Trúc Quân khẽ động.
Nói xong Phù Ngọc Thu hớn hở cùng Phượng Ương rời khỏi Văn U Cốc.
Đợi đến khi Phù Ngọc Khuyết phát hiện Phù Ngọc Thu biến mất đã là nửa khắc sau —— Với tốc độ của Phượng Ương chắc giờ đã đến Phượng Hoàng Khư rồi.
Phù Ngọc Khuyết khó thở, lạnh lùng hỏi Hàn Trúc Quân: "Sao lại thả y ra ngoài?!"
Hàn Trúc Quân rũ mắt lạnh lùng nói: "Không?"
Phù Bạch Hạc ở cạnh cười không ngừng: "Đúng rồi, sao lại không chứ? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn bắt Ngọc Thu sống cô độc ở Văn U Cốc suốt quãng đời còn lại hay sao?"
Nghe thấy câu "sống cô độc suốt quãng đời còn lại", Phù Ngọc Khuyết lập tức chĩa mũi dùi sang Phù Bạch Hạc: "Ngươi biết à?!"
Phù Bạch Hạc uể oải ngồi trên ghế dựa gác chân lên lưng báo tuyết nằm sấp dưới đất rồi thản nhiên nói: "Nói chuyện với các ngươi mệt chết đi được, cả hai không soạn nổi một câu đầy đủ nữa, thảo nào Ngọc Thu muốn chạy là phải."
Nói xong hắn đá báo tuyết đi rồi lười biếng đứng dậy: "Ta cũng đi đây, hai người các ngươi mắt to trừng mắt nhỏ đi."
Phù Ngọc Khuyết: "......"
Hàn Trúc Quân: "......"
Phù Ngọc Khuyết nạt: "Phù Bạch Hạc!"
"Đúng thế." Phù Bạch Hạc tặc lưỡi, rốt cuộc không kiên nhẫn được nữa, "Chỉ cần có mắt đều nhìn ra quan hệ của hai người kia không bình thường, mắt đứa nhỏ Phượng Hoàng Khư kia gần như cắm chốt trên người Ngọc Thu, Ngọc Thu muốn ra Văn U Cốc tám chín phần mười cũng là muốn đi tìm hắn, chuyện này còn phải đoán nữa sao?"
Phù Ngọc Khuyết hờ hững: "Nhưng hắn là nam nhân."
"Ờ." Phù Bạch Hạc giễu cợt, "Vậy ngươi muốn tìm cho Ngọc Thu một nữ tu có tu vi ngập trời để tiểu phế vật như y ăn bám cô nương người ta sao?"
Phù Ngọc Khuyết: "......"
Hàn Trúc Quân nãy giờ im lặng rốt cuộc đã soạn từ xong, phun ra hai chữ: "Người tốt?"
"Ờ ờ." Phù Bạch Hạc gặp một người độp một người, gặp hai người độp cả đôi, tiếp tục nói kháy, "Làm sao chúng ta biết được tiểu Phượng Hoàng kia có phải người tốt không chứ? Dựa vào miệng mồm nhả từng chữ như đậu nhảy của hai ngươi mà đoán được chắc?"
Phù Ngọc Khuyết, Hàn Trúc Quân: "......"
Hai người nín thinh, nghĩ thầm ngày xưa nảy mầm chắc miệng mình mọc trên người Phù Bạch Hạc luôn rồi.
Sao lại liến thoắng vậy chứ?
Liến thoắng xong Phù Bạch Hạc sực nhớ ra chuyện gì nên lại hỏi: "Chừng nào ngươi mới sắp xếp xong từ ngữ để kể chuyện đoạt xá vậy hả? Ta tò mò chết đi được, rốt cuộc ngươi làm cách nào để đoạt xá cái xác này thế?"
Hàn Trúc Quân lại bắt đầu soạn lời.
Phù Bạch Hạc liếc mắt tự hỏi đến ngày tháng năm nào hắn mới kể xong chứ.
Có lẽ Hàn Trúc Quân cũng biết cái miệng này của mình không thể nói rõ nên dứt khoát chìa tay ra với hai người.
Phù Bạch Hạc và Phù Ngọc Khuyết không hẹn mà cùng vung tới một tia linh lực—— Đây là thói quen ngầm hiểu của ba người khi chưa có hình người, chỉ cần linh lực giao nhau là có thể dễ dàng tiến vào thức hải đối phương xem trộm toàn bộ ký ức.
Hàn Trúc Quân nhắm mắt truyền hết ký ức năm xưa cho hai người.
Phù Ngọc Khuyết và Phù Bạch Hạc chỉ nhớ đó là một ngày sấm chớp bão bùng, cuồng phong gào thét, mưa tầm tã như muốn làm rụng hết lá, đau gần chết.
Sau khi tiến vào ký ức Hàn Trúc Quân, hai người mới nhận ra —— Đó không phải mưa dông bình thường mà là toàn bộ Văn U Cốc đều nằm ở tâm lôi kiếp.
Chính là lôi kiếp do Hàn Trúc Quân cưỡng ép đột phá gây ra.
...... Cũng là hình phạt thiên đạo dành cho hắn vì đã hái U Thảo sinh ra thần trí.
Mấy trăm tia sét thi nhau giáng xuống thân thể gầy gò có thể gọi là sâu kiến trước mặt thiên đạo kia.
Tuy là kẻ có tu vi cao nhất hạ giới nhưng hắn từng bị thương nặng, vì vậy dù có dốc hết sức lực chống cự thì vẫn không sao chịu nổi.
Hàn Trúc Quân đã hái U Thảo, thấy lôi kiếp sắp chém mình thành bột mịn thì bất chấp nguy hiểm cưỡng ép thu nạp thần trí U Thảo chưa kịp tan đi vào nội phủ.
Chính điều này đã cho U Thảo cơ hội tái sinh.
Thức hải của Hàn Trúc Quân đệ nhất hạ giới quá mạnh, dù U Thảo ra sức cướp quyền khống chế thân thể này thì vẫn chỉ như chiếc thuyền con giữa biển khơi.
U Thảo hoang mang ngơ ngác, ngay khi hắn cảm thấy mình sắp bị thần hồn mạnh mẽ kia làm chấn động hồn bay phách tán thì sau lưng như bị ai đẩy nhẹ một cái.
Lần này hắn đã có đủ thần trí tỉnh táo để tranh đoạt với thức hải mạnh mẽ kia.
Về sau hắn mới biết đó là hy vọng sống mà thiên đạo dành cho mình.
Thiên đạo vốn đã ân sủng U Thảo, huống chi còn bị kẻ ác hái đi làm thuốc.
Sau khi U Thảo đoạt xá Hàn Trúc Quân thành công vẫn luôn bế quan để ổn định thần hồn, ra sức thu nạp linh lực lạnh khắp tam giới để chữa trị nội phủ vỡ vụn.
Tu luyện mấy chục năm dài mới đột phá được sinh tử quan.
Phù Ngọc Khuyết mở to mắt, rốt cuộc hiểu rõ chân tướng.
Nhìn thể xác và linh lực lạ lẫm của U Thảo, Phù Ngọc Khuyết run lên hồi lâu rồi đột nhiên lao tới ôm chặt thân thể lạnh lẽo kia.
Bao năm nay Phù Ngọc Khuyết vẫn cố giữ uy nghiêm huynh trưởng, cố gắng bảo vệ Phù Ngọc Thu và răn dạy Phù Bạch Hạc ngang bướng, tìm kiếm thủ phạm sát hại huynh trưởng, hoang mang ngơ ngác sống nhiều năm như vậy.
Hôm qua hắn đến Tiên Minh gặp U Thảo cũng chưa thể tin, đến giờ vẫn có cảm giác không chân thực, cứ cảm thấy mình bôn ba nhiều năm như vậy chỉ nhận về tuyệt vọng, sao lần này chưa làm gì mà đã...... tìm được người rồi?
Thiên đạo nhân từ với cỏ độc như hắn vậy sao?
Đến giờ rốt cuộc Phù Ngọc Khuyết đã tìm được cảm giác chân thực.
Sau đó cảm xúc mãnh liệt trào dâng trong trái tim đã băng giá từ lâu của hắn.
Phù Ngọc Khuyết ôm chặt U Thảo hồi lâu mới buông ra.
Sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng như xưa, chỉ có khóe mắt hơi ửng đỏ.
"Về là tốt rồi."
Bốn chữ ngắn ngủi này đã khiến mọi nỗi tuyệt vọng rã rời sau mấy chục năm bôn ba của họ trong nháy mắt tan thành mây khói.