Trùng Sinh Thành Bé Chíp Trong Tay Tiên Tôn

Chương 117: Phiên ngoại ở một thế giới khác (4)




Phù Ngọc Thu nói chơi là chơi.

Đối với y, mọi thứ ở Phượng Hoàng Khư đều vô cùng mới lạ, dù là cung điện nguy nga tráng lệ hay hoa cỏ khác xa Văn U Cốc đều làm Phù Ngọc Thu mê quên lối về.

Hơn nữa tất cả Phượng Hoàng ở Phượng Hoàng Khư đều nhiệt tình hiếu khách, ríu rít vây quanh y hết sức náo nhiệt.

Lần đầu tiên Phù Ngọc Thu gặp nhiều người như vậy nên hơi ngỡ ngàng, quay đầu nhìn Phượng Ương.

Phượng Ương cười với y.

Đám Phượng Hoàng xúm xít vây quanh thấy hai người liếc mắt đưa tình thì dài giọng ồ lên như gặp phải cảnh gì làm người ta thẹn thùng lắm vậy, điều này khiến Phù Ngọc Thu thắc mắc không thôi.

Phù Ngọc Thu chơi ở Phượng Hoàng Khư cả ngày, đến khi màn đêm buông xuống Phượng Ương dẫn y đi thì mấy thiếu niên kia vui vẻ vẫy tay gọi y: "Phu nhân."

Phù Ngọc Thu còn tưởng đây là cách xưng hô đặc biệt ở Phượng Hoàng Khư nên gật đầu đáp lại.

Phượng Ương: "......"

Phượng Ương bưng lửa Phượng Hoàng trên tay dẫn Phù Ngọc Thu về tẩm điện của mình.

Y vẫn chưa thỏa mãn mà níu áo Phượng Ương líu lo không ngừng: "Sao họ lại gọi ta là phu nhân? Ta họ Phù mà, ta cũng đâu phải người chứ."

Phượng Ương nghẹn họng, vành tai đỏ bừng, hắn nói khẽ: "Đừng nghe họ nói bậy."

Phù Ngọc Thu không hiểu cho lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Vì bị vòng tay Phượng Hoàng cột chung một chỗ nên hai người không thể tách ra ngủ riêng, sau khi dỗ y lên giường, Phượng Ương khoanh chân định ngồi thiền nghỉ ngơi một đêm.

Hắn nhắm mắt lắng nghe động tĩnh của Phù Ngọc Thu bên cạnh.

Y cởi áo ra làm sợi xích trên cổ tay rung lên leng keng.

Nhưng hình như vẫn chưa thoải mái nên cởi thêm cái nữa.

Phượng Ương sững sờ.

Cởi thêm cái nữa?

Chẳng phải y chỉ mặc hai cái áo thôi sao?

Phượng Ương vừa kinh ngạc quay đầu thì thấy Phù Ngọc Thu không một mảnh vải đắp mền gấm Phượng Hoàng mềm mại lên người.

Phượng Ương: "......"

Tiểu Phượng Hoàng mới trưởng thành chưa bao lâu lập tức đỏ mặt, chật vật quay đầu đi rồi thấp giọng nói: "Ngươi...... Ngươi mặc đồ vào đi."

Phù Ngọc Thu rúc trong mền gấm ngửi mùi hương mát lạnh quanh mình rồi mơ màng nói: "Không muốn, vậy mới thoải mái chứ."

Vành tai Phượng Ương đỏ thấu nhưng lại không thể ép Phù Ngọc Thu mặc đồ nên đành nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền.

Nhưng hắn vừa ngồi thiền một lát thì mơ hồ nghe thấy tiếng khóc tỉ tê.

Hắn từ từ mở mắt ra, do dự hồi lâu mới quay người nhìn về phía giường.

Toàn thân Phù Ngọc Thu co quắp, trên giường to rộng chỉ thấy một chỗ phồng lên nhìn hết sức nhỏ bé, lúc này y quay mặt vào tường đưa lưng ra ngoài, cả người rúc vào góc giường, bả vai không ngừng run rẩy.

Hình như đang khóc nức nở.

Phù Ngọc Thu cố nén tiếng khóc nhưng chắc vì khóc quá dữ nên vẫn phát ra mấy tiếng thút thít.

Nghe vậy trong lòng Phượng Ương xót xa, chậm chạp đứng dậy đến ngồi cạnh mép giường gọi khẽ: "Ngọc...... Ngọc Thu?"

Thân hình Phù Ngọc Thu cứng đờ, dưới mền gấm có tiếng sột soạt như thể y đang đưa tay lau mặt.

Hồi lâu sau y mới quay người lại, khóe mắt đỏ bừng như trẻ con tủi thân mà không dám nói với người lớn.

"Ừm?"

Phượng Ương hỏi: "Không sao chứ?"

Phù Ngọc Thu sụt sịt nói: "Không sao."

Nhưng nói xong chẳng biết xúc động thế nào mà mới chớp mắt một cái thì hai hàng lệ lại chảy dài trên má.

"Ta...... muốn về nhà." Phù Ngọc Thu cảm thấy mất mặt nên kéo chăn trùm kín đầu, dứt khoát vò mẻ không sợ nứt, nghẹn ngào nói, "Chắc ca ca ta sẽ lo lắm, lẽ ra ta không nên ra ngoài......"

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên y làm trái lời dặn của huynh trưởng, một mình rời khỏi Văn U Cốc để đến nơi xa lạ này.

Dù có vui vẻ đến đâu thì đêm khuya tĩnh mịch cũng khó tránh khỏi bất an, càng nghĩ càng sợ.

Phượng Ương nhẹ giọng nói: "Ngày mai ta sẽ đưa ngươi về."

Nhất thời hắn không biết phải an ủi Phù Ngọc Thu thế nào nên đành cho y một lời hứa hẹn.

Dù ngày mai Bạch Phượng có về hay không thì Phượng Ương vẫn quyết định đưa y về Văn U Cốc.

Phù Ngọc Thu vén chăn lên một khe nhỏ để lộ đôi mắt đẫm lệ: "Thật không?"

Phượng Ương dịu dàng nói: "Ta hứa mà."

Phù Ngọc Thu nhìn hắn chăm chú hồi lâu rồi đột nhiên ngồi dậy ôm chặt cổ Phượng Ương, toàn thân áp sát vào hắn như chim non mới sinh yếu ớt.

Phượng Ương đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Phù Ngọc Thu trấn an.

Nhưng vì Phù Ngọc Thu ngồi dậy làm mền gấm trượt xuống hông nên hắn sờ trúng tấm lưng mịn màng không một mảnh vải của y.

Tay Phượng Ương đột ngột cứng đờ.

Phù Ngọc Thu đã khóc mệt nên rúc vào ngực hắn ngủ thiếp đi.

Vẻ mặt Phượng Ương đầy xoắn xuýt, do dự nửa ngày rồi nhẹ chân nhẹ tay đặt Phù Ngọc Thu nằm xuống.

Sau khi đắp kín mền cho y, hơi nóng trên mặt hắn mới dịu đi, đang định rút lui thì Phù Ngọc Thu lại nắm chặt vạt áo hắn, ngủ mà vẫn không chịu buông tay.

Phượng Ương chần chờ một lúc lâu rồi đành gượng gạo nằm xuống.

...... Sau đó thức trắng cả đêm.

Sáng hôm sau Phù Ngọc Thu nhảy cẫng lên, lại làm anh hùng hảo hán nhảy nhót tưng bừng.

Y kéo Phượng Ương đi nhanh ra ngoài, trên mặt đầy vẻ phấn khích: "Đi thôi đi thôi, cái đình nhỏ hôm qua còn chưa xem đâu!"

"......" Phượng Ương kiên nhẫn nhắc y, "Để ta đi xem mẫu thân về chưa rồi đưa ngươi về lại Văn U Cốc."

Phù Ngọc Thu còn đang háo hức muốn xem đình nhỏ treo đầy chuông gió, nhảy lên ba thước líu lo nói: "Ta không về đâu! Ta phải chơi cho thỏa thích đã!"

Phượng Ương: "............"

Đêm qua ngươi đâu có nói vậy chứ!

Phù Ngọc Thu đã quên sạch sành sanh chuyện đêm qua mình khóc bù lu bù loa, trong đầu chỉ có "chơi chơi chơi".

Mặt mũi Phượng Ương chết lặng nhưng vì vòng tay Phượng Hoàng nên cũng không có cách nào, đành phải theo y dạo chơi khắp nơi.

Đám tiểu Phượng Hoàng hôm qua lại kéo tới vui vẻ tặng một đống quà cho Phù Ngọc Thu.

"Chúc mừng phu nhân!"

"Chúc phu nhân sớm sinh quý tử!"

"Trăm năm hạnh phúc trăm năm hạnh phúc."

Phù Ngọc Thu cứ thấy có gì đó sai sai, câu này càng nghe càng kỳ quái nhưng chỉ giây lát sau y đã bị những món đồ chơi mới lạ kia thu hút sự chú ý nên vừa nhận quà vừa háo hức gật đầu: "Tạ ơn, tạ ơn, chung vui đi, chung vui đi."

Phượng Ương: "......"

Phượng Ương một lời khó nói hết.

Đúng lúc này, một Phượng Hoàng thân thiết với Phượng Ương mon men tới gần nói đầy mờ ám: "Khá lắm thiếu tộc chủ, mới ra ngoài một lần đã dụ được tiểu đạo lữ xinh đẹp về rồi nha."

Phượng Ương nhíu mày: "Đừng nói bậy, chỉ tại pháp khí này không tháo ra được thôi."

"Thật không đó?" Phượng Hoàng kia cười hết sức gợi đòn, "Ta thấy từ hôm qua đến giờ mắt ngươi cứ như gắn chặt vào người ta vậy, muốn gỡ cũng không ra."

Phượng Ương đang nhìn Phù Ngọc Thu chăm chú lập tức cứng đờ, càng che càng lộ dời mắt đi rồi mím môi nói: "Ta đâu có."

Phượng Hoàng cười ha ha.

"Nói thật nha." Thấy đầu óc Phượng Ương chậm chạp, Phượng Hoàng huých vai hắn thì thầm, "Ai cũng nói tộc Phượng Hoàng biến thành người có dung mạo đẹp nhất nhì, nhưng ta thấy cây U Thảo này mới thật sự diễm lệ bức người, xinh đẹp quá mức quy định. Giờ chỉ cần ngươi nói một câu y không phải tiểu đạo lữ tương lai của ngươi thì bọn kia sẽ tỏ tình với U Thảo ngay, muốn cản cũng không được."

Phượng Ương nhíu mày: "Y chẳng biết gì đâu."

Phượng Hoàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Vậy ngươi cứ thế trơ mắt nhìn y bị người khác lừa đi à?!"

Phượng Ương lặng thinh.

"Ngươi cứ vờ vịt tiếp đi!" Phượng Hoàng hừ một tiếng, "Để xem y bị người ta giành mất thì ngươi tìm ai mà khóc."

Dứt lời hắn đi tới chỗ Phù Ngọc Thu.

Biết hai người không có quan hệ gì nên thái độ của hắn đối với Phù Ngọc Thu ân cần hơn nhiều, nhiệt tình nói: "Mấy ngày nữa xuân về hoa nở, Bách Hoa Uyển náo nhiệt lắm, nếu ngươi rảnh thì ta dẫn ngươi đi chơi."

Phượng Ương nhíu mày, không hiểu sao trong lòng hơi bực bội.

Tựa như vùng đất tuyết mình phát hiện đầu tiên lại bị kẻ khác vượt mặt giẫm lên trước.

Sau đó Phượng Ương nghe thấy "tuyết trắng" băn khoăn nói: "Sao ngươi lại dẫn ta đi? Dù ta có đi thì cũng muốn Phượng Ương dẫn đi cơ."

Tên Phượng Hoàng lẳng lơ kia nghẹn họng.

Mấy Phượng Hoàng khác không biết chân tướng còn đang nhao nhao.

"Đúng đúng, chuyện vợ chồng người ta ngươi xía vào làm gì?"

"Quỷ lẳng lơ, tránh sang một bên đi, ngay cả phu nhân thiếu tộc chủ mà cũng ve vãn nữa à?!"

"Biến đi!"

"Quỷ lẳng lơ" bị gạt ra rìa.

Phượng Ương nhìn hồi lâu rồi đột nhiên bật cười.

Quả nhiên Phù Ngọc Thu khác hẳn người thường.

Đợi Phù Ngọc Thu vui vẻ nhận quà xong, Phượng Ương mới dẫn y đi tìm Bạch Phượng.

Cũng may hôm nay Phượng Chủ không nảy ra ý đồ gì, Bạch Phượng đang pha trà trong phòng, thấy Phượng Ương tới thì quay đầu mỉm cười dịu dàng.

Vẻ mặt Phượng Ương càng thêm hiền hòa, cung kính hành lễ: "Mẫu thân."

Bạch Phượng cười: "Lại đây."

Nói xong ánh mắt bà rơi vào Phù Ngọc Thu đứng phía sau đang nhìn mình với vẻ hiếu kỳ rồi nói thêm một câu: "Cháu cũng tới đây đi."

Y phục lúc trước của Phù Ngọc Thu quá rộng nên Phượng Ương đành phải tìm người trạc tuổi có vóc dáng tương tự Phù Ngọc Thu để lấy đồ mới cho y mặc.

Bộ đồ kia thêu đầy hình Phượng Hoàng lấp lánh dưới nắng khiến gương mặt tuấn mỹ của Phù Ngọc Thu càng thêm diễm lệ.

Bạch Phượng nhìn y, tim như muốn tan chảy.

Thảo nào Phượng Chủ lại muốn tạo ra "duyên phận" cho hai người.

Phù Ngọc Thu ngoan ngoãn theo Phượng Ương ngồi quỳ trên chiếu, muốn ngoan hiền cỡ nào cũng có.

Bạch Phượng dịu dàng nói: "Uống trà không?"

Phù Ngọc Thu hỏi: "Có ngọt không ạ?"

Bạch Phượng buồn cười gọi người đem linh thủy tới, lúc này Phù Ngọc Thu mới bưng uống từng ngụm nhỏ.

Phượng Ương mím môi im lặng.

Lẽ ra sau khi gặp Bạch Phượng hắn phải nhờ bà tháo vòng tay Phượng Hoàng ngay, nhưng chẳng biết có phải vì con công lẳng lơ lúc nãy hay không mà Phượng Ương hơi bồn chồn, Phù Ngọc Thu đã uống hết một chén linh thủy mà hắn vẫn chưa nói được câu nào.

Bạch Phượng thích thú nhìn cậu con trai luôn gò bó theo khuôn phép này, biết rõ còn cố hỏi: "Con đến đây có chuyện gì không?"

Phượng Ương miễn cưỡng thuật lại chuyện vòng tay Phượng Hoàng.

"À." Bạch Phượng ôn tồn nói, "Dễ thôi, vòng tay Phượng Hoàng chỉ cần hai câu pháp quyết là tháo được ngay."

Nghe nói tháo vòng nhanh như vậy, Phượng Ương chẳng hề vui mừng mà chỉ buồn buồn "dạ" một tiếng.

Bạch Phượng suýt nữa bật cười.

Đây là lần đầu tiên bà thấy Phượng Ương chán chường như thế.

Phù Ngọc Thu hồn nhiên reo lên rồi chìa tay ra làm chiếc vòng rung lên leng keng: "Vậy mau tháo đi ạ."

Phượng Ương liếc y một cái.

Bạch Phượng cố nín cười rồi nhẹ nhàng nói: "Tháo xong bảo Phượng Ương đưa cháu về Văn U Cốc đi."

Phượng Ương càng thêm rầu rĩ.

Ai ngờ Phù Ngọc Thu lại lắc đầu nguầy nguậy: "Dạ không, giờ cháu chưa về đâu ạ."

Phượng Ương lập tức ngẩng phắt lên.

Phù Ngọc Thu đang vui cực kỳ.

Khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến, còn gặp được người tốt như Phượng Hoàng nên đương nhiên phải chơi thỏa thích rồi.

Bạch Phượng ho khẽ, ánh mắt tràn đầy ý cười dịu dàng, năm ngón tay thon dài bấm niệm pháp quyết, chỉ giây lát sau đã gỡ được vòng tay Phượng Hoàng làm Phượng Ương khó xử hai ngày nay.

"Cạch" một tiếng.

Phù Ngọc Thu tháo vòng ra khỏi cổ tay trả lại cho Phượng Ương rồi lẩm bẩm: "Lần sau nhắm cho đúng nhé, đừng có bắt lầm người nữa đấy."

Phượng Ương gật đầu cất vòng đi.

Thấy Phù Ngọc Thu háo hức muốn ra ngoài chơi, Phượng Ương cáo từ Bạch Phượng.

Đang định đứng dậy rời đi thì Bạch Phượng chợt nói: "Phượng Ương, ba ngày nữa Tiên Minh mở tiệc chiêu đãi các tộc, nếu con không bận việc gì thì đến Phù Quân Châu sớm đi."

Phượng Ương thoáng sửng sốt rồi gật đầu: "Dạ."

Rời khỏi đại điện tộc Phượng Hoàng, Phù Ngọc Thu níu áo Phượng Ương tò mò hỏi: "Phù Quân Châu? Có tiệc không? Có phải náo nhiệt lắm không?"

Phượng Ương rũ mắt nhìn thoáng qua bàn tay trắng như men sứ của Phù Ngọc Thu rồi mới gật đầu trả lời y.

"Ừ, náo nhiệt lắm."

Hai mắt Phù Ngọc Thu sáng lên: "Chừng nào ngươi đi?"

"Ngày mai."

Phù Ngọc Thu trông mong nhìn hắn: "Vậy, vậy ta đi theo chơi được không?"

Khóe môi Phượng Ương nhếch lên nhưng lập tức mím lại rồi thản nhiên hỏi: "Chẳng phải ngươi muốn về Văn U Cốc à?"

"Không về!" Mắt Phù Ngọc Thu cong cong, sau khi nghĩ ngợi lại nói thêm, "Đi Phù Quân Châu một chuyến rồi về cũng được."

Lúc này Phượng Ương mới cười nói: "Ừ, ngày mai chúng ta cùng đi."

Phù Ngọc Thu mừng rỡ nhảy cẫng lên.

Ban đêm.

Phù Ngọc Thu rúc trong mền gấm khóc đến nỗi toàn thân run rẩy: "Ta muốn về nhà, sao ta lại rời khỏi Văn U Cốc chứ?...... Ca ca, ca ca!"

Phượng Ương: "......"

Ngày hôm sau, Phù Ngọc Thu hớn hở ôm chậu hoa vui vẻ theo Phượng Ương đến Phù Quân Châu.

Phượng Ương: "............"