Phượng Ương lâm vào trầm tư.
Thấy Âm Đằng định xông tới nện mình, Phượng Ương vội nói: "Ta có thể đền bù."
Nói xong hắn lập tức hối hận.
Nếu sai lầm có thể đền bù thì trên đời đâu còn oán hận nữa.
Hai thiếu niên này nhìn quá đặc biệt, có lẽ không chỉ "đền bù" là xong......
Đang nghĩ ngợi thì hắn thấy Âm Đằng buông xuống chậu hoa đang giơ cao rồi nghiêm mặt nói: "Ngươi muốn đền gì hả?"
Phượng Ương: "......"
Phù Ngọc Thu nổi quạu: "Dây leo!"
Âm Đằng hậm hực nói: "Ta đòi hắn ít đồ ăn thì đã sao, tự hắn nói muốn đền mà!"
Phù Ngọc Thu ầm ĩ: "Còn đồ uống nữa!"
Âm Đằng bảo Phượng Ương: "Đúng vậy, đem hết đồ ăn thức uống của ngươi ra đền đi!"
Phượng Ương: "......"
Phượng Ương một lời khó nói hết, đành phải chậm rãi lấy đồ ra khỏi túi trữ vật của mình.
Thiếu tộc chủ Phượng Hoàng Khư có rất nhiều đồ tốt, lấy bừa một món cũng là thứ ngàn vàng khó kiếm ở tam giới, đây là lần đầu tiên Phượng Ương làm người khác chịu thiệt như thế nên không hề tiếc của mà lấy ra cả đống bảo vật quý hiếm.
Linh dược, linh đan, còn có linh thủy màu mã não.
Dường như Phù Ngọc Thu cảm thấy kiểu đền bù này quá trẻ con nên nhíu mày bảo Âm Đằng: "Nhưng cha ơi, chân con đau quá à."
Âm Đằng đã quá rành tính xấu của y, hừ một tiếng rồi ồm ồm nói: "Ngươi yếu như sên ấy, bị đụng một cái đã hét ầm lên cho toàn bộ cỏ ở Văn U Cốc biết hết, chẳng sao đâu."
Phù Ngọc Thu đành phải rầu rĩ nói: "À."
Phượng Ương dốc hết nửa túi trữ vật bày đầy một chỗ, Âm Đằng mới đầu còn khịt mũi coi thường nhưng sau đó chỉ biết trợn mắt há hốc mồm, cầm một viên linh dược lẩm bẩm: "Khá lắm, vớ được món hời rồi."
Món hời họ Phượng: "......"
Phượng Ương ôn hòa hỏi: "Đủ chưa?"
Âm Đằng vốn không biết những thứ kia quý giá cỡ nào, dù sao mọi vật có linh lực đối với y đều là tiệc lớn, chẳng chút khách khí cầm một viên linh dược nhét vào miệng, vừa ăn vừa lúng búng hỏi Phù Ngọc Thu: "Con trai, người ta hỏi ngươi đền đủ chưa kìa?"
Trong tay Phù Ngọc Thu bị Âm Đằng nhét một ống trúc đựng linh thủy nhưng uống thế nào cũng không thấy ngon.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của y tái nhợt, ấp úng nói: "Ta vẫn thấy đau chân lắm."
Miệng Âm Đằng bị lấp đầy, hời hợt vén vạt áo trên chân Phù Ngọc Thu lên: "Chắc lại đụng vào đâu rồi chứ gì, nhõng nhẽo quá —— Ta dây leo!! Cỏ! Chân ngươi chảy máu kìa!"
Phù Ngọc Thu cũng cúi đầu nhìn.
Chỉ thấy đôi chân thon dài trắng nõn đang chảy máu ròng ròng nhuộm đỏ áo bào trắng như tuyết.
Cũng chẳng biết máu kia từ đâu ra, cứ như đột ngột xuất hiện trong không khí rồi từ từ thấm ra ngoài, chất lỏng đỏ tươi chảy dọc theo bắp chân làm cổ chân loang lổ vết máu.
Phù Ngọc Thu sợ ngây người.
Âm Đằng chẳng còn tâm trạng nào để ăn nữa mà gấp đến độ xoay quanh, dây leo mọc ra trên người như sắp bọc kín thân hình nhỏ bé của y: "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?! Sao lại bị thương chứ? Có cần, có cần gọi Phù Bạch Hạc về không?!"
Phượng Ương cũng sửng sốt.
Thiếu niên này là linh thảo, có lẽ khi Kim Ô đập vỡ chậu hoa khiến linh lực văng trúng sợi rễ nên hai chân mới bị thương.
Phù Ngọc Thu sững sờ nửa ngày mới có phản ứng, y gào toáng lên, mặt mũi đầm đìa nước mắt, vừa khóc vừa mắng Âm Đằng: "Ta đã nói chân ta đau mà ngươi không chịu tin, còn nói ta yếu ớt nữa! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, ta sắp chết rồi!"
Âm Đằng cũng chẳng biết giải quyết thế nào, sốt ruột kêu la ầm ĩ "làm sao bây giờ làm sao bây giờ".
Phượng Ương: "......"
Rốt cuộc hai người này đã sống sót thế nào vậy?
Phượng Ương khẽ thở dài rồi hòa tan một viên linh dược vào linh thủy, đi tới nhẹ giọng nói: "Cố chịu đựng chút nhé."
Lông mi Phù Ngọc Thu bị nước mắt thấm ướt, khóc muốn đứt hơi, vừa thấy thủ phạm thì hai mắt đẫm lệ mông lung trừng hắn.
"Ngươi...... Ngươi tránh ra đi!"
Phượng Ương không trả lời mà quỳ một chân xuống đất rồi nhẹ nhàng cầm cổ chân Phù Ngọc Thu đặt lên đầu gối mình, từ từ đổ linh dược trộn linh thủy lên chân y.
Cảm giác lạnh buốt truyền đến từ sợi rễ làm Phù Ngọc Thu rùng mình.
Âm Đằng còn tưởng gã nhân loại xấu xa này đang bắt nạt con mình nên nổi giận đùng đùng vung chậu hoa lên: "Ngươi làm gì thế hả?!"
Phượng Ương đáp: "Trị thương cho y."
Âm Đằng vội vàng đặt chậu hoa xuống, co được dãn được nói: "À à à, trị, trị thương, vậy ngươi mau trị đi."
Từ nhỏ đến lớn Phù Ngọc Thu chưa bao giờ bị thương nặng như vậy, cắn chặt răng kìm nén tiếng thút thít trong cổ nhưng nước mắt vẫn không kìm được nhỏ tí tách xuống áo, dáng vẻ âm thầm rơi lệ khiến Phượng Ương ngẩng đầu nhìn y.
Giờ hắn mới nhận ra cây U Thảo bé nhỏ này có gương mặt quá mức diễm lệ, lung linh rực rỡ như nắng mai, khi yên lặng rơi lệ càng giống hoa lê đẫm mưa hơn.
Trái tim Phượng Ương đột nhiên rung động.
Trên mặt Phù Ngọc Thu đầm đìa nước mắt, thấy gã nhân loại đáng ghét này còn nhìn mình không chớp mắt thì tức giận đạp chân: "Xong chưa? Đau chết ta rồi!"
Phượng Ương vội vàng cúi đầu đổ nốt chỗ linh thủy cuối cùng.
"Sắp rồi."
Linh đan Phượng Hoàng Khư do tộc Tuyết Lộc ở Côn Luân đưa tới, viên nào cũng có thể cải tử hoàn sinh nên chữa lành vết thương vặt vãnh kia dễ như trở bàn tay.
Đến khi linh thủy thấm ướt cả hai chân Phù Ngọc Thu, máu tươi làm thế nào cũng không cầm được rốt cuộc ngừng chảy, cơn đau từ từ dịu đi.
Trên mi Phù Ngọc Thu vẫn còn đọng nước mắt nhưng không còn đau đến nỗi toàn thân run rẩy như lúc nãy, y thử lắc lắc chân, thật sự không thấy đau nữa.
Phượng Ương bấm quyết tẩy sạch vết máu trên chân Phù Ngọc Thu, trở về lành lặn như cũ.
Phù Ngọc Thu rất dễ dỗ, thấy đã hết đau thì lập tức vui vẻ lại, gác chân lên đầu gối Phượng Ương ngắm nghía hồi lâu.
Phượng Ương cũng âm thầm thở phào một hơi.
Phù Ngọc Thu vui vẻ rút chân về rồi đứng dậy nhảy mấy cái, không còn hung dữ trừng Phượng Ương như lúc nãy mà đắc ý hất cằm ra vẻ rộng lượng: "Vậy, vậy ta cũng không cần ngươi đền nữa."
Phượng Ương ho khẽ rồi nhẹ nhàng nói: "Còn một chuyện nữa."
Phù Ngọc Thu nghiêng đầu: "Hả? Chuyện gì?"
Một lát sau.
Phù Ngọc Thu cố hết sức tháo chiếc vòng tay vàng rực kia ra, ngay cả nguyên hình cũng biến về nhưng vẫn không sao thoát được chiếc vòng đáng ghét này.
Y tức đến nỗi hai mắt đỏ bừng, hung dữ trừng Phượng Ương: "Ca ca ta nói đúng lắm! Nhân loại đều là đồ xảo quyệt! Ngươi muốn dụ ta ra ngoài rồi hái ta làm thuốc chứ gì! Còn lâu ta mới tin ngươi!"
Phượng Ương kiên nhẫn giải thích: "Nhưng nếu không theo ta về nhà thì ta không biết làm sao để tháo vòng tay Phượng Hoàng này ra cả —— Ta cam đoan tháo xong sẽ đưa ngươi bình an trở về."
Phù Ngọc Thu nói: "Ta mặc kệ ngươi, ngươi đi đi."
Phượng Ương: "......"
Nhận ra Phù Ngọc Thu chán ghét nhân loại, Phượng Ương nghĩ ngợi rồi đột nhiên biến về nguyên hình Phượng Hoàng ngay tại chỗ.
Âm Đằng: "Dây leo!"
Phù Ngọc Thu: "Cỏ!"
Sự thật Phượng Ương là Phượng Hoàng khiến Phù Ngọc Thu có cảm giác an toàn cực lớn, vẻ bài xích và cảnh giác cũng dần biến mất sạch.
Phượng Ương nghe tiểu U Thảo thì thầm bàn tán với cha mình.
"Cha, chỉ cần không phải người là được rồi nhỉ?"
"Nhưng hắn là chim đó!"
Phù Ngọc Thu bừng tỉnh đại ngộ.
Đúng, là chim!
Chim sẽ mổ lá mình thủng một lỗ to!
Vừa nghĩ vậy Phù Ngọc Thu lại tỏ vẻ cảnh giác.
Phượng Ương: "......"
Hắn bất đắc dĩ nói: "Ta là người Phượng Hoàng Khư ở dãy núi Hi Lễ chứ không phải kẻ xấu đâu."
Cũng sẽ không mổ lá của ngươi.
Hắn sợ Phù Ngọc Thu không tin nên chỉ ba ngón tay lên trời thề độc không làm hại y, tháo xong vòng tay Phượng Hoàng sẽ lập tức đưa y về mà không rụng mất chiếc lá nào.
Phù Ngọc Thu vẫn đang trừng hắn, vừa nghe đến Phượng Hoàng Khư thì kinh ngạc hỏi: "Vậy...... ngươi định đưa ta đến Phượng Hoàng Khư sao?"
Phượng Ương gật đầu.
Âm Đằng níu lấy Phù Ngọc Thu nhíu mày nói: "Ngươi quên Phù Bạch Hạc dặn gì rồi à, không được tùy tiện ra khỏi Văn U Cốc."
Phù Ngọc Thu lẩm bẩm: "Không phải nhân loại mà, hơn nữa ca ca ta nói Phượng Chủ Phượng Hoàng Khư cực kỳ tốt bụng, ta cũng muốn đi xem thử...... xem, xem một lát rồi về ngay thôi."
"Vậy cũng không được!" Rốt cuộc Âm Đằng đã ra dáng lão phụ thân, nghiêm nghị nói, "Ta không cho phép ngươi bỏ trốn với nam nhân không rõ lai lịch này!"
Phượng Ương: "............"
Phù Ngọc Thu lí nhí: "Vậy ngươi bảo ta phải làm sao đây, cái này gỡ không ra, chẳng lẽ ngươi muốn ta vặt lá à?!"
Âm Đằng: "Dù sao cũng không được!"
Phù Ngọc Thu mặc kệ y rồi kéo tay Phượng Ương chạy ra ngoài.
Âm Đằng nhảy dựng tại chỗ: "Phù Ngọc Thu ——"
Y chưa tu luyện đến nơi đến chốn nên không nhổ được rễ dây leo ra khỏi khe núi, còn phải tu luyện thêm mấy chục năm mới có thể di chuyển tự do, vì vậy chỉ biết trơ mắt nhìn con ngoan của mình bỏ trốn với một nam nhân thúi.
Phượng Ương do dự, thấy Phù Ngọc Thu không tim không phổi muốn về Phượng Hoàng Khư với mình thì ngập ngừng hỏi: "Ngươi muốn đi theo ta thật à?"
Phù Ngọc Thu gật đầu, y chạy về lựa một chậu hoa xinh đẹp rồi lấy hai ống trúc đựng linh thủy cột lại với nhau bằng dây thừng, một trái một phải lắc lư hai bên cổ.
Phượng Ương hỏi: "Ngươi không sợ ta hại ngươi à?"
Phù Ngọc Thu mở to mắt thảng thốt: "Ngươi muốn hái ta làm thuốc sao?!"
"Không phải."
Phù Ngọc Thu lập tức yên tâm: "Thế thì được rồi."
Phượng Ương: "......"
Ngươi không có chút cảnh giác nào sao?
Có ý đồ xấu đâu chỉ nhân loại chứ.
Phù Ngọc Thu đã dùng hành động thực tế nói cho hắn biết y chính là một cây cỏ xinh đẹp ngốc nghếch không tim không phổi, chẳng bao giờ lãng phí đầu óc để suy nghĩ hay phán đoán những chuyện như thế cả.
Phượng Ương thầm nghĩ: "Thảo nào ca ca y không cho y rời khỏi Văn U Cốc, với tính nết này ra ngoài chưa đầy ba ngày đã bị kẻ khác lừa gạt ngay cả xương vụn cũng không còn."
Chẳng mấy chốc Phù Ngọc Thu đã thu dọn xong đồ đạc, hớn hở ôm chậu hoa theo Phượng Ương rời khỏi Văn U Cốc.
Đây là lần đầu tiên Phù Ngọc Thu rời cốc, lúc đầu còn tươi cười háo hức nhưng ngay khi bước ra khỏi Văn U Cốc thì toàn thân run lập cập, quay đầu nhìn lối vào Văn U Cốc đã biến thành bụi cỏ dại như cũ.
Phượng Ương nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Vẻ mặt Phù Ngọc Thu đầy mờ mịt, lúng túng nói: "Ngươi...... Ngươi sẽ đưa ta về sớm đúng không?"
Phượng Ương biết y sợ nên thanh âm càng nhẹ hơn: "Ừ, từ đây bay về Phượng Hoàng Khư chỉ mất nửa ngày thôi."
Phù Ngọc Thu sững sờ: "Bay về?"
Lúc này Phượng Ương mới nhớ ra y sợ cao nên sửa lại: "Đi bộ cũng được nhưng sẽ chậm hơn một chút."
Phù Ngọc Thu hỏi: "Xa lắm à?"
"Hơi xa thôi."
"À." Phù Ngọc Thu cau mày nói, "Ta không thể đi quá xa được, đau chân lắm."
Y mới tu luyện thành người chưa bao lâu, quãng đường xa nhất là từ nhà mình đến hang Âm Đằng, nếu đi xa hơn nữa thì hai chân sẽ bủn rủn đứng không vững.
Phượng Ương: "......"
Không thể bay, cũng không thể đi bộ.
Hắn cảm thấy như mình đang đưa một tiểu tổ tông về nhà vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Phượng Ương: Vừa gặp đã yêu.