Trùng Sinh Thành Bé Chíp Trong Tay Tiên Tôn

Chương 111: Phiên ngoại 2




Gió ở biên giới thổi rất mạnh.

Nhạc Thánh ngồi xếp bằng trong nhà gỗ đơn sơ, cây đàn đặt trên đầu gối, rũ mắt đàn một khúc.

Tiếng mưa tí tách hòa cùng tiếng đàn khiến bài "Cá trong nước" càng thêm bi ai thê lương.

Biên giới ngăn cách với bên ngoài, trên núi tiên khí bảng lảng như chốn ẩn cư của tiên nhân.

Nhạc Thánh đang ở trong một lớp học, bàn ghế bằng gỗ được xếp ngay ngắn, một đám trẻ con bảy tám tuổi ngoan ngoãn ngồi thành hàng háo hức nhìn tiên sinh tuấn mỹ này dạy mình đánh đàn.

Đây là năm thứ sáu hắn đến biên giới.

Sau trận mưa kia, những người năm đó chết vì lửa Kim Ô được tái sinh ở nhiều nơi khác nhau trong tam giới, nhờ có Sở Ngộ chỉ dẫn nên Nhạc Thánh đến biên giới này ở mấy ngày, rốt cuộc tìm được một khí tức quen thuộc.

Đàn xong một khúc, Nhạc Thánh ngẩng đầu nhìn quanh lớp học, ánh mắt như có như không rơi vào cô bé mặc áo trắng trong góc rồi mau chóng dời đi chỗ khác.

"Biết đàn chưa?" Hắn hỏi.

Lũ trẻ non nớt đâu thể nào đàn được khúc nhạc mà ngay cả tiên tôn cũng phải khổ luyện rất nhiều năm mới biết đàn, chúng dài giọng đáp: "Chưa —— ạ ——"

Thấy ánh mắt ham vui của chúng, Nhạc Thánh đành phải nói: "Đi chơi một lát đi, nếu ra ngoài nhớ mang dù đấy nhé."

Lũ trẻ reo hò ầm ĩ rồi líu ríu tốp năm tốp ba rời khỏi lớp.

Cuối cùng chỉ còn lại cô bé áo trắng ngồi im trong góc kia.

Nhạc Thánh vẫn luôn không dám nhìn thẳng nàng, lúc này giả vờ thản nhiên dời mắt sang, đang định hỏi nàng sao không ra ngoài chơi thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé kia đầm đìa nước mắt.

Hơi thở Nhạc Thánh dừng lại, chẳng còn để ý gì nữa mà vội vã bước nhanh tới.

"Nhạc......" Có vẻ như hắn rất khó gọi ra cái tên này, do dự một lát mới nhẹ giọng hỏi, "Nhạc Yến, sao lại khóc?"

Nhạc Yến vô cùng xinh đẹp, dù còn nhỏ nhưng vẫn nhìn ra sau này lớn lên sẽ thành mỹ nhân, nghe thấy câu này thì sững sờ rồi lúng túng lau nước mắt, hồi lâu sau mới ngơ ngác nói: "A...... Em, em không biết nữa."

Nàng cũng chẳng biết tại sao mình lại khóc, vừa nghe tiếng đàn kia thì một nỗi bi thương khó kềm chế tràn ngập khắp tâm trí rồi len lỏi vào mỗi ngóc ngách trong cơ thể, hoàn toàn không biết làm sao để xoa dịu.

Nhạc Thánh khẽ thở dài, lấy khăn đưa cho nàng rồi hỏi dò: "Vì khúc nhạc kia à?"

Nhạc Yến lại ngẩn ngơ —— Nàng rất dễ thất thần, đây cũng là lý do khiến những đứa trẻ khác không thích chơi chung với nàng.

"Hình như...... là vậy." Nhạc Yến mờ mịt nói, "Em cũng không biết."

Nhạc Thánh nhìn nàng, tự nhủ không được đàn "Cá trong nước" nữa.

Đây là buổi dạy đầu tiên của hắn nên theo bản năng đàn bài "Cá trong nước", nào ngờ Nhạc Yến lại có phản ứng như thế.

Lẽ nào......

Tim Nhạc Thánh hẫng đi một nhịp.

Hắn cứ tưởng sau khi luân hồi chuyển kiếp, dù thần hồn vẫn như xưa nhưng không có ký ức và tình cảm thì cũng sẽ thành một người hoàn toàn khác, nhưng ngẫm lại lúc ấy Phượng Ương phá lệ cho mình đến Minh phủ cũng không hẳn chỉ để thăm nàng.

Nhạc Thánh yên lặng ngồi cạnh Nhạc Yến nhìn nàng ngẩn người.

Chẳng biết qua bao lâu, Nhạc Yến chợt hỏi: "Tiên sinh...... tên gì vậy ạ?"

Nhạc Thánh sửng sốt.

Thời gian quá lâu nên hắn đã sớm quên mất tên mình.

Phù Ngọc Thu gọi hắn là nhạc sư, những người khác gọi hắn là Nhạc Thánh nhưng đó không phải tên hắn.

Nhạc Thánh bần thần nửa ngày mới nói: "Ta không nhớ nữa."

Nhạc Yến quay sang nhìn hắn, tóc dài đen nhánh xõa xuống vai bị gió thổi bay phất phơ.

Nàng tỏ vẻ ngạc nhiên vì có người không nhớ tên mình.

Lúc này đã gần chạng vạng nên người lớn đến đón con mình về nhà, cha mẹ Nhạc Yến cũng đến đón nàng.

Nhạc Thánh dõi theo nàng biến mất trong màn mưa, vừa quay đầu định ôm đàn rời đi thì chợt thấy một chú chim trắng xếp cánh đáp xuống bệ cửa sổ, đôi mắt đen láy đảo quanh nhìn vừa lanh lợi vừa đáng yêu.

Nhạc Thánh nhíu mày: "Ngọc Thu?"

Chim trắng xòe cánh bay đến chỗ hắn rồi hóa thành người, áo bào thêu hình Phượng Hoàng từ từ rơi xuống để lộ gương mặt tươi cười của y.

"Ta tới rồi đây!"

Nhạc Thánh cười hỏi: "Phượng Hoàng đâu?"

Phù Ngọc Thu nghe xong lập tức tiu nghỉu, rầu rĩ đạp đầu gối Nhạc Thánh một cái: "Đang yên đang lành nhắc hắn làm gì?"

Nhạc Thánh hiểu ra ngay.

Lại cãi nhau đây mà, nếu không hai người suốt ngày dính nhau như sam tội gì phải đến đây một mình.

Nhạc Thánh ôm đàn về nhà mình trên núi, ra hiệu cho Phù Ngọc Thu đi theo.

Y hóa thành chim trắng vẫy cánh bay lên vai Nhạc Thánh, trên đường đi cứ tức giận "Chíp chíp chíp! Chíp chíp chíp ——"

Nhạc Thánh vẫn trả lời y qua loa như trước đây: "Đúng đúng sao hắn có thể như vậy chứ? Sao lại làm thế hả? Sao hắn có thể nói vậy chứ? Ừ, quá đáng lắm luôn."

Phù Ngọc Thu: "......"

Phù Ngọc Thu đập cánh vào đầu hắn rồi phẫn nộ nói: "Chíp chíp!"

Qua loa quá rồi đấy!

Ở biên giới mặt trời lặn rất muộn, vì hôm nay có mưa nên trời tối nhanh hơn.

Nhạc Thánh đẩy cửa một căn nhà gỗ trên núi rồi thuận miệng nói: "...... Tính tình Phượng Hoàng đã tốt lắm rồi, ngươi còn muốn hắn thế nào nữa?—— Nhớ đóng cửa đấy nhé."

Phù Ngọc Thu theo hắn vào nhà rồi hầm hừ "chíp" một tiếng đóng sầm cửa lại, chẳng chút khách khí đặt mông ngồi xuống xích đu, bắt chéo chân lạnh lùng nói: "Đã ba ngày rồi hắn chưa về Phượng Hoàng Khư, điều này có nghĩa là gì ngươi biết không?"

Nhạc Thánh vừa pha trà cho y vừa hỏi qua loa: "Là gì?"

"Hắn chán ta rồi." Phù Ngọc Thu chém đinh chặt sắt nói, "Hoặc là có chim khác bên ngoài rồi."

Nhạc Thánh: "......"

Cái này sai quá sai rồi đấy.

Phù Ngọc Thu hùng hổ nói một tràng, chẳng bao lâu sau lại buồn bã ôm chân ngồi co ro trên xích đu rồi vùi mặt vào đầu gối như đang rất tủi thân.

Y được Phượng Ương cưng chiều suốt bao năm nay, giờ đột nhiên không thấy người đâu nên khó tránh khỏi lo được lo mất.

Nhạc Thánh bất đắc dĩ thở dài rồi đến cạnh y: "Ngọc Thu."

Phù Ngọc Thu ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ trông mong rồi ấp úng: "Ngươi...... Ngươi đừng có phụ họa theo ta như Phù Bạch Hạc và Phù Ngọc Khuyết, ta, ta chỉ nói vậy thôi mà......"

Nhạc Thánh: "......"

Nhạc Thánh suýt bật cười nhưng cố kìm lại, vội ho khan một tiếng rồi ấn ngón tay vào giữa lông mày Phù Ngọc Thu: "Cúi đầu nhìn xem."

Phù Ngọc Thu ngờ vực cúi đầu nhìn theo lời Nhạc Thánh.

Trên cổ tay y vẫn là chiếc vòng vàng kia, chỉ là Nhạc Thánh đã cho Phù Ngọc Thu mượn linh lực của mình để y có thể thấy rõ một sợi xích như ẩn như hiện từ vòng tay kéo dài đến phương xa.

Phù Ngọc Thu không còn đau lòng nữa mà kinh ngạc nói: "Con gà đuôi to kia...... Khụ khụ khụ, hắn chưa bỏ ta sao?"

Nhạc Thánh cười nói: "Hắn làm sao bỏ ngươi được chứ?"

Nỗi bất an suốt ba ngày nay của Phù Ngọc Thu rốt cuộc đã tan biến, y vuốt ve chiếc vòng trên tay, cố giấu mừng rỡ giả bộ thản nhiên nói: "Ta, ta đã bảo rồi mà, chim bên ngoài còn lâu mới đẹp bằng ta."

Bởi vì sau nhiều năm song tu, trên đuôi Phù Ngọc Thu đã có tới hai chiếc lông Phượng Hoàng xinh đẹp.

Tuy nhìn chẳng giống ai nhưng Phù Ngọc Thu thích hết tất cả mọi thứ về Phượng Ương.

Phù Ngọc Thu rất dễ dỗ, Nhạc Thánh chẳng cần tốn nhiều sức lực đã làm y vui vẻ lại, không còn mắng con gà đuôi to kia nữa.

Trời đã tối, Phù Ngọc Thu lười bay về nên dứt khoát ở lại nhà Nhạc Thánh.

Y chiếm giường Nhạc Thánh ngủ chổng vó.

Nhạc Thánh đã lâu không ngủ, khoanh chân ngồi cạnh đống lửa rũ mắt nhìn cây đàn trên gối.

Đây là vật duy nhất Nhạc Yến để lại cho mình ở kiếp trước.

Sau khi chuyển kiếp nàng chẳng còn nhớ bất cứ điều gì nữa.

Mọi ký ức chỉ còn trong trí nhớ của một mình Nhạc Thánh.

Đống lửa chợt vang lên một tiếng lách tách nhỏ xíu như sắp lụi tàn.

Nhạc Thánh đang định nhóm lửa thì thấy một ngọn lửa Phượng Hoàng rực rỡ đột nhiên xuất hiện giữa đống tro tàn chưa kịp nguội lạnh.

Nhạc Thánh quay đầu nhìn.

Dường như Phượng Ương vừa mới tới, trên áo bào còn đọng sương, mỉm cười nhìn hắn.

Nhạc Thánh đứng dậy: "Tôn thượng."

"Đừng gọi ta như vậy." Phượng Ương ôn tồn nói, "Ta đâu còn là tiên tôn Cửu Trọng Thiên nữa."

Nhạc Thánh gật đầu: "Ngọc Thu đang ngủ bên trong đấy."

Phượng Ương cũng biết vì lúc hắn mới tới đã đi xem Phù Ngọc Thu trước rồi.

Thấy Phượng Ương không vào, Nhạc Thánh băn khoăn nhìn hắn, sau đó thấy Phượng Ương phất áo ngồi xuống cạnh đống lửa như sắp bàn chuyện gì đó, hắn nhẹ giọng nói: "Năm xưa thần hồn đạo lữ ngươi bị tổn hại quá nặng, lúc ôn dưỡng ở Minh phủ có một hồn vẫn chưa hoàn chỉnh."

Nhạc Thánh nhíu mày.

Thảo nào Nhạc Yến luôn ngẩn người, thì ra vì thiếu hồn.

Phượng Ương đưa cho hắn một quả cầu sáng rực.

"Đây là hồn cuối cùng, để nó tan vào thần hồn của nàng đi......" Phượng Ương cười, "Biết đâu nàng vẫn còn cơ hội khôi phục trí nhớ kiếp trước."

Nhạc Thánh nín thở không dám tin những lời Phượng Ương nói là thật, hắn run rẩy nâng quả cầu kia trên lòng bàn tay, đôi môi mấp máy.

"Thật sao?"

Phượng Ương chậm rãi nói: "Ta sẽ không đem chuyện này ra gạt ngươi đâu."

Hắn biết cảm giác mất đi người mình yêu là thế nào nên sẽ không lấy chuyện này ra đùa giỡn.

Nhạc Thánh ho khan một tiếng rồi nắm chặt quả cầu sáng rực kia, dường như không phát ra được thanh âm nào, thật lâu sau mới thốt ra một câu nghẹn ứ trong cổ họng: "Đa tạ."

Phượng Ương không nhiều lời nữa mà khẽ gật đầu rồi vào phòng bế Phù Ngọc Thu ngủ say đến mức tốc áo lên đầu rời khỏi biên giới.

Khi Phù Ngọc Thu thức giấc thì thấy mình đang ở Phượng Hoàng Khư.

Có nghĩ bằng ngón chân cũng biết Phượng Ương đưa y về, trong lòng Phù Ngọc Thu cực kỳ vui vẻ nhưng vẫn giả bộ thờ ơ đứng dậy, thấy Phượng Ương gảy đàn hạc ngoài điện thì hậm hực "chíp" một tiếng, không thèm để ý tới hắn.

Nhưng y cũng chẳng đi đâu xa mà ngồi trên thềm, bộ dạng kiểu như "ngươi phải nói chuyện với ta trước, nếu không ta làm ầm lên cho xem".

Phượng Ương biết rõ tính nết Phù Ngọc Thu nên lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước, xuống nước làm hòa với y.

"Mấy ngày nay ta đi Minh phủ nhờ Sở Ngộ tu bổ thần hồn đạo lữ của Nhạc Thánh, có lẽ sẽ giúp nàng nhớ lại ký ức kiếp trước."

Quả nhiên vừa nghe xong Phù Ngọc Thu lập tức chạy xuống bậc thềm kéo tay Phượng Ương kiểm tra kỹ càng: "Tu, tu bổ thần hồn? Ngươi không sao chứ?!"

Y đã bị mấy lần Phượng Hoàng niết bàn của Phượng Ương dọa sợ đến mức hoàn toàn không dám nhớ lại ký ức bi thảm kia nữa.

Phượng Ương lắc đầu: "Người chết vì lửa Kim Ô thiên đạo sẽ tự có ân huệ, đâu cần ta lo lắng."

Lúc này Phù Ngọc Thu mới thở phào nhẹ nhõm.

Rõ ràng chỉ mới xa nhau ba ngày mà Phượng Ương làm như đã lâu lắm rồi không gặp y, thấy vẻ mặt tươi tắn của Phù Ngọc Thu thì nhịn không được bế y lên đùi mình.

Phù Ngọc Thu đã sớm quen thuộc nên cũng không thấy ban ngày tuyên chíp có gì phải e lệ.

Nhưng nửa chừng Phù Ngọc Thu nghe thấy vòng tay mình vang lên tiếng kim loại va chạm thì sực nhớ ra gì đó nên lập tức đỏ mặt.

Y bám chặt bả vai Phượng Ương khóc nức nở làm nước mắt giàn giụa: "Ta...... Ta không muốn! Hắn biết rồi!"

Phượng Ương đã quá quen với kiểu bỗng dưng hốt hoảng của Phù Ngọc Thu nên thuần thục xoa gáy y rồi thản nhiên hỏi: "Ai biết gì cơ?"

"Nhạc sư!" Phù Ngọc Thu khóc khàn cả giọng, thút thít nói, "Hắn có thể nhìn thấy sợi xích trên vòng tay của ta! A a chíp hắn thấy được đó! Ngươi đốt chết ta luôn đi!"

Phượng Ương: "......"

Phượng Ương hết sức bất lực.

Ban ngày tuyên chíp cũng không làm Phù Ngọc Thu e lệ, thế mà bị người ta thấy dây xích trên vòng tay thì lại thẹn thùng.

Không còn cách nào nên hắn đành an ủi: "Chỉ khi nào ta tìm ngươi thì nó mới hiện ra thôi, bình thường không ai thấy đâu."

Quả nhiên Phù Ngọc Thu được dỗ yên, rưng rưng nước mắt hỏi: "Thật không?"

"Ừ, ta không lừa ngươi đâu."

Lúc này Phù Ngọc Thu mới nín khóc, ôm cổ Phượng Ương rầu rĩ nói: "Ta...... Ta không muốn gặp nhạc sư nữa."

Dù sao sắp tới y cũng chưa có ý định gặp hắn.

Nếu không chắc y phải tìm về nghề cũ, trực tiếp đào hố chôn mình luôn.

***

Ở biên giới, Nhạc Thánh lòng đầy hy vọng hòa tan hồn cuối cùng mà Phượng Ương đưa cho hắn vào thần hồn Nhạc Yến.

Hắn cứ tưởng sau khi thần hồn hợp nhất thì Nhạc Yến sẽ nhanh chóng lấy lại trí nhớ kiếp trước, nhưng thần hồn đã bị tổn thương nên dù có linh lực của Phượng Ương cũng khó lòng khôi phục ngay.

Nhạc Thánh cũng chẳng nôn nóng—— Một trăm năm hắn còn chờ được huống chi thời gian ngắn ngủi này.

Sau khi thần hồn dung hợp cũng không phải là không có động tĩnh gì, năm sáu năm sau Nhạc Yến đã thôi ngẩn ngơ, đôi mắt đen láy cũng trở nên linh động sáng ngời.

Kiếp này Nhạc Yến có đủ cha mẹ, gia thế hiển hách, thuộc dòng dõi có học vấn cao nhất nhì biên giới, thấy con gái mình không còn ngẩn ngơ như mất hồn thì chỉ hận không thể đốt pháo ăn mừng.

Nhưng họ mau chóng phát hiện ra mặc dù con mình đã hết ngẩn ngơ nhưng hình như bắt đầu để ý tiên sinh ở lớp học.

Nhạc mẫu lại có một nỗi lo mới nhưng chẳng mấy chốc đã tiêu tan.

Nhìn thì nhìn, dù sao dáng dấp tiên sinh kia cũng rất đẹp, cứ xem như ngắm hoa vậy thôi.

Nhưng hai năm sau rốt cuộc Nhạc mẫu nhận ra điều khác thường.

Con mình không chỉ nhìn chằm chằm người ta mà suốt ngày còn chạy tới lớp, tiếng đàn rè rè như đàn bông cũng trở nên du dương như tiếng trời.

"Đây...... Đây là học đàn nghiêm túc đấy à?!" Nhạc mẫu sợ hãi, nhớ tới bộ dạng thư sinh trắng trẻo kia thì lập tức giận sôi, nhất định là tiên sinh nghèo kiết hủ lậu kia thấy con gái mình xuất thân danh giá nên muốn dụ dỗ đây mà!

Nhạc mẫu hùng hổ dẫn gia đinh đến lớp định hành hung con chồn hoang kia một trận rồi ném ra khỏi biên giới!

Chẳng mấy chốc đã đến nơi.

Quả nhiên cửa phòng đang đóng im ỉm.

Nhạc mẫu lập tức nổi giận đá văng cánh cửa xập xệ kia.

"Tặc tử đáng chết, đừng hòng sàm sỡ con ta!"

Vừa dứt lời Nhạc mẫu thấy rõ tình hình trong lớp nên nhất thời sững sờ.

Cô con gái xinh đẹp thùy mị của bà đang kiễng chân túm vạt áo nhạc sư nghèo kiết hủ lậu kia ra sức kéo xuống, trên mặt nở nụ cười như muốn nói gì đó.

Còn nhạc sư nghèo kiết hủ lậu kia tràn ngập vẻ kháng cự, bả vai căng cứng không cho nàng kéo xuống, hai tay giấu biệt sau lưng, nếu không có vách tường e là hắn đã lui lại tám mươi trượng rồi.

Nhạc mẫu trợn tròn mắt, thậm chí còn nhìn thấy từ người hắn toát ra vẻ thẹn thùng bối rối "thiếp chỉ bán nghệ chứ không bán thân".

Nhạc mẫu: "......"

Gia đinh sau lưng quay sang nhìn nhau.

Đây...... Đây là ai sàm sỡ ai vậy?

Nhạc mẫu ấp úng gọi: "Con à."

Dù bị phá ngang nhưng Nhạc Yến vẫn làm như chẳng có chuyện gì, chậm rãi buông vạt áo nhạc sư ra, sửa lại tay áo rồi khuỵu gối thi lễ dịu dàng nói: "Mẫu thân."

Nàng đã gần đến tuổi cập kê, nhất cử nhất động đều lộ ra vẻ dịu dàng trang nhã theo quy củ Nhạc mẫu dạy nàng từ nhỏ, nhưng lúc này bà lại mơ hồ cảm thấy cử chỉ của nàng không phải do mình dạy dỗ mà là...... đã có sẵn từ trong xương tủy.

Nhạc mẫu sững sờ.

Nhạc Yến chạy tới cạnh mẫu thân sửa lại cây trâm bị lệch cho bà như mọi khi: "Mẫu thân có đi ra ngoài cũng đừng gấp quá ạ, cây trâm lại bị lệch rồi này."

Nghe vậy Nhạc mẫu mới thở phào một hơi.

Đúng là con gái mình rồi.

Tâm trạng Nhạc mẫu thay đổi rất nhanh, chẳng còn ý định "bắt gian" nữa mà dẫn Nhạc Yến về.

Nhạc Yến ngoan ngoãn theo mẫu thân rời khỏi lớp, lúc sắp ra cửa nàng đột nhiên quay đầu nhìn Nhạc Thánh.

Trái tim vừa hạ xuống của hắn lập tức nhảy vọt lên.

Sau đó nhìn thấy nàng cong môi cười như nụ hoa hàm tiếu xinh đẹp rực rỡ.

"Nhớ lời em vừa nói nhé, đừng quên đến cầu hôn đấy."

Nhạc Thánh: "......"

Vành tai Nhạc Thánh đỏ bừng, đang định quát lên thì chợt nghe nàng thốt ra ba chữ.

"Cung Bất Nhạc."

Dứt lời nàng bước đi không quay đầu lại nữa.

Nhạc Thánh sững sờ.

Đột nhiên hắn nhớ ra.

Cung Bất Nhạc......

Chính là tên của mình.