Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước

Chương 15




Váy được may bằng chất liệu mềm nhẹ, bình thường cô quen mặc quần áo may bằng chất liệu đặc biệt, hắn rất ít khi cẩn thận như vậy, sợ là cũng biết được chuyện cô bị chặt đứt phí sinh hoạt, sợ cô không có quần áo mặc a.

Kiếp trước, Bạch Kỳ cũng thường xuyên mua quần áo cho cô, hắn đối với cô lúc nào cũng như vậy, lúc gần lúc xa.

Có đôi khi sẽ khiến ngươi có cảm giác mình rất được sủng ái, nhưng nhiều hơn lại là một bộ dáng cực kỳ lạnh nhạt, làm cho ngươi đối với hắn vừa yêu vừa hận.

Người này ở trên phương diện tình cảm tính toán cực tốt, mập mờ đến vừa đúng, phảng phất, vĩnh viễn đều sẽ không có chuyện, ngươi vượt được qua Lôi Trì một bước, rồi tại thời điểm ngươi đối với hắn nản lòng thoái chí, bất thình lình lại cho ngươi một quả táo ngọt ngào để ăn, quả thật làm cho ngươi nghĩ sẽ phải buông tha lại luyến tiếc bỏ không được.

Kiếp trước, thẳng đến đêm trước khi kết hôn, hắn vẫn duy trì thái độ như vậy, người ngoài nhìn thấy thường sẽ nghĩ hắn đối với cô, chính là thương yêu một cô em gái, rất ít người cảm thấy giữa hai người là mối quan hệ tình nhân, bởi vậy khi hai người tuyên bố kết hôn thì mọi người kinh ngạc không ít.

Khi đó, Khương Sam đương lúc sống cực kỳ chật vật, thì Bạch Kỳ lại được hưởng cái thanh danh tốt là người trọng tình nghĩa.

Khương Sam gần đây gầy đi rất nhiều, Bạch Kỳ đưa đến quần áo mặc ở trên người cô lại vừa vặn, cô nhìn mình trong gương, người trong gương, trên mặt còn mang theo nét ngây thơ của cô gái trẻ tuổi chưa qua tuổi thanh xuân, môi hồng răng trắng, hai gò má hồng hồng phấn nộn, tốt đẹp như sương sáng sớm trên thảo nguyên, lóng lánh mà trong suốt.

Khương Sam nhìn chính mình trong gương, chậm rãi kéo ra một nụ cười mỉm, trùng sinh một thế, đối mặt những người này, cô còn muốn học rất nhiều, cô muốn lấy về đồ đạc của mình, cô muốn phản kích, cô muốn bọn họ phải chịu đau khổ, và bài học đầu tiên mà cô phải học chính là làm như thế nào cô có thể buông sự thù hận xuống, thật lòng cười.

Thời tiết vào cuối mùa hè, vừa vào đêm, nhiệt độ không khí so với ban ngày thấp hơn mấy độ, thời tiết như vậy sẽ không làm cho người ta cảm thấy quá nóng bức, cũng sẽ không có cảm giác trời lạnh, cơn mưa vừa quét qua, không khí rất sạch sẽ, thời điểm này thích hợp nhất chính là đi ra ngoài tản bộ hay đi dạo phố.

Khương Sam vừa ra đến cổng trường, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là hình ảnh Bạch Kỳ đang đứng ở dưới tàng cây, hắn lái xe đến. Màu đen của xe Land Rover đúng như tính cách của hắn, trầm ổn phong phú, yên tĩnh ngồi canh giữ trong bóng đêm

Hắn diện một thân áo sơ mi trắng cùng quần jean màu nâu nhạt, không giống như những ngày thường, mặc bộ đồ quân phục rằn ri, lúc nào cũng lạnh nhạt nghiêm túc, trong tay hắn kẹp điếu thuốc đang cháy dở, ánh đèn đường mờ nhạt, cùng làn khói trắng lượn lờ, che đi hết thần sắc của hắn, làm cho người ta nhìn không rõ ràng biểu tình trên mặt của hắn.

Bạch Kỳ nghiện thuốc lá một chút, bất quá hắn là người biết khắc chế, bình thường chỉ những thời điểm tâm tình hắn khó chịu, hắn mới hút một cây.

Nhìn thấy Khương Sam đến gần, Bạch Kỳ mới dập tắt điếu thuốc.

"Tới." Hắn nói, rồi săn sóc giúp cô mở ghế lái phụ: "Đi, tôi dẫn em đi ăn một chút gì đó."

Khương Sam ngồi trên xe, Bạch Kỳ khom người giúp cô cài dây an toàn, Khương Sam lơ đãng hơi nghiêng người, vừa vặn né qua.

Bạch Kỳ sau khi cài xong dây thật tốt, tự nhiên ngẩng đầu, hỏi: "Đã trễ thế này, muốn đi đâu ăn?"

Bạch Kỳ nhìn cô một cái thật sâu, Khương Sam không né không tránh, trong mắt mang theo ý tò mò cùng mong đợi. Bạch Kỳ liền giúp cô đóng cửa xe, làm như vừa nãy hắn chưa từng thấy động tác né người của Khương Sam vậy, vẫn như bình thường, trực tiếp ngồi trên ghế lái, khởi động xe.

"Biết em ăn không quen cơm ở trong trường học, buổi tối phỏng chừng cũng ăn không ngon đi, lại không chịu bồi bổ, chỉ cần một trận gió đều có thể đem em bây giờ thổi bay."

Khương Sam làm như có chút ngượng ngùng: "Em đây chính là muốn bảo trì dáng người a."

Biểu tình của Bạch Kỳ lúc lái xe thật chuyên chú, mắt nhìn phía trước, giọng điệu lạnh nhạt: "Về sau nếu muốn, đến chỗ tôi ăn đi, có phòng bếp, có thể chính mình làm ăn, ăn không quen cũng có thể gọi mang ra ngoài bán."

Bạch Kỳ biết làm cơm, trù nghệ không tệ lắm, Khương Sam trước đây yêu nhất hắn vào bếp nấu cơm cho mình ăn.

Khương Sam không có đáp lại, một lúc lâu sau, giống như là đang ngẩn người rồi bỗng nhiên lấy lại tinh thần vậy, gãi đầu một cái: "A, anh vừa rồi mới nói cái gì, em vừa nãy còn đang suy nghĩ một số chuyện, không nghe thấy gì a."

Bạch Kỳ nhìn cô một cái, rất nhanh lại quay đầu đi: "Không có gì."

Tiếp theo, chính là một đường không ai nói chuyện.

Bạch Kỳ vốn là người không thích nói nhiều, bình thường hắn trầm mặc đã quen.

Còn Khương Sam, nếu như ngày thường, chỉ cần cô nhìn thấy hắn, miệng của cô đều sẽ nói không ngừng, nhưng hôm nay cô thật yên tĩnh, hắn đột nhiên có chút không thích ứng kịp, qua một hồi lâu, khi Bạch Kỳ không chịu nổi mới lên tiếng hỏi: "Vừa nãy đang suy nghĩ chuyện gì, xuất thần như vậy?"

"Ai." Khương Sam thở dài một hơi, biểu tình có chút suy sụp: "Chuyện trong nhà a, bà nội lần trước nói cô cô muốn bán cổ phần của công ty, cùng một số sản nghiệp trong nhà, hai ngày nay em thường xuyên gọi điện thoại về nhà nhưng cũng không thấy ai bắt máy, không biết bây giờ là cái tình huống gì a."

Dừng một chút, Khương Sam thanh âm có chút trầm xuống: "Những thứ kia đều là của ba ba em lưu lại, nói không để ý là giả, cho dù người ta có là cô cô của em đi chăng nữa, em cũng không thể nhìn cô cô cứ như vậy hủy đi cả đời tâm huyết của ba ba a."

Bạch Kỳ nghe vậy, mi tâm chậm rãi nhíu lại, quả nhiên cái gì đều chưa nói, chỉ hỏi một câu: "Em chuẩn bị làm như thế nào?"

Khương Sam: "Nếu đúng là sự thật, vậy cũng chỉ có thể cùng bọn họ lên tòa án a."

"Cần hỗ trợ sao?" Bạch Kỳ hỏi.

Khương Sam cười đơn thuần, phảng phất chuyện này đối với cô mà nói bất quá là việc rất nhỏ, không đáng bận tâm: "Không cần, anh giúp em làm giấy công chứng xuất nhập đã rất tốt rồi, chuyện còn lại để em tự mình giải quyết là được."

Bạch Kỳ "Ân" một tiếng: "Có khó khăn gì em cứ nói với tôi."

"Đương nhiên." Khương Sam chơi ngón tay của mình, buông mi cười đáp ứng.

Lấy tính cách của hắn nếu thật sự muốn hỗ trợ, sẽ không hỏi cô có cần giúp gì hay không, hắn không nghĩ sẽ vì cô mà tiến vào vũng nước đục này, Bạch gia là quân nhân thế gia, đối với bọn con cháu phía dưới, quản giáo cũng tương đối nghiêm khắc, Bạch Kỳ bình thường sẽ không nhúng tay vào chuyện bao đồng của người khác.

Hắn chỉ lo thân mình đã quen, mục tiêu của hắn còn chưa có thực hiện được, tự nhiên hắn sẽ không để mình bị liên lụy vào chuyện gì, việc của cô chính cô tự giải quyết, hắn chính là không muốn quá quan tâm.