Hai mươi năm, trục xuất ba nghìn dặm. Một khi thi hành án này, cả cuộc đời của Giả Nguyên Lăng coi như bỏ đi.
Nhưng nếu Giả Nguyên Lăng gài bẫy Lăng Sở thành công, vậy Lăng Sở sẽ trở thành người chịu tội.
Cho nên tất cả những người có mặt ở đây không ai nghĩ Lăng Sở tàn nhẫn, thay vào đó họ ngạc nhiên trước sự thay đổi nhanh chóng của hắn.
"Lăng nhi!" Đột nhiên, giọng một người phụ nữ từ đâu vang lên. Một người phụ nữ quý phái, trang trọng theo phía sau còn có một đoàn người hầu :"Nếu Nguyên Lăng phạm sai, thằng bé đúng là nên lãnh hậu quả nó phải chịu, thậm chí là bị trục xuất. Thân là mẹ của nó, ta chắc chắn sẽ không bao che. Nhưng..."
"Xin cho phép ta dừng chò cười này tại đây. Chuyện xấu hổ trong nhà đem ra ngoài không thích hợp lắm. Các vị mời rời đến phòng khách nhà ta một lát. Giả gia chúng ta hôm nay gây rắc rối cho mọi người rồi, lão gia chắc chắc sẽ đích thân tới xin lỗi mọi người sau khi xử trí chuyện nhà."
Người phụ nữ này là chính thất của Giả Ân, là mẹ của Giả Nguyên Lăng, Phương Duệ phu nhân. Lúc Phương phu nhân đến, đám người trong Giả gia xem như đã tìm thấy nơi mà bọn họ có thể dựa vào. Giả Ân bị ngất xỉu nhanh chóng cho mời đại phu đến khám. Một gia nhân già lấy một tấm vải phủ lên người người phụ nữ đang nằm dưới đất, bốn, năm người đàn ông lực lưỡng đi đến trói chặt bốn đứa trẻ đang bất tỉnh bao gồm cả Giả Nguyên Lăng.
Phương Duệ phu nhân đúng là hành động rất nhanh gọn, nhưng Lăng Sở hôm nay buộc phải khiến Giả Nguyên Lăng phải chịu tội!
"Giả phu nhân, bà thật là một người mẹ tuyệt vời, đến cả ta là một người bề dưới còn ngưỡng mộ kia mà. Nhưng ở đây ta mới là nạn nhân, ta có quyền cáo trạng lên quan phủ, yêu cầu quan phủ bắt Giả Nguyên Lăng ngay lập tức. Có đúng không, Tào thành chủ?" Lăng Sở nhìn tào nhất.
Phương Duệ sắc mặt nhất thời cứng đờ, sự bình tĩnh dần dần thay thế bằng tia hận ý, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Lăng Sở.
Hắn không hề sợ hãi. Phương Duệ phu nhân không là gì so với những con quỷ mà hắn từng gặp. Bị kẹt giữa hai người, Tào Nhất cảm thấy khó xử :"Cái này..."
"Tào thành chủ, ngài là quan lớn nhất ở Đàm Dương. Lăng gia chúng ta tuy không phải danh gia vọng tộc gì, nhưng ít nhất cũng không kém hơn Giả gia bọn họ. Chả nhẽ Tào đại nhân với Giả gia có quan hệ gì sao?"
Tim như lỡ một nhịp. Tào Nhất nhìn vào ánh mắt sắc bén của Lăng Sở.
Lúc này, Tào Phong đứng đằng sau Tào Nhất lên tiếng :"Lăng thiếu gia đây là hiểu lầm rồi. Hôm nay cha con bọn ta cũng chỉ là được mời đến làm khách, chúng ta vẫn là nên sai người đến nha môn tìm mấy người trong đó đến bắt Giả Nguyên Lăng thì hơn."
Lăng Sở lại chuyển tầm nhìn sang Tào Phong, người đang nhìn hắn đầy tán thưởng.
'Hửm, gì đây?' Lăng Sở cảm thấy khó hiểu. Kiếp trước Tào Phong học ở kinh thành cho nên hắn cùng Tào Phong làm gì có quan hệ? Theo những gì hắn biết, Tào Phong không ở lại Đàm Dương lâu. Ngay sau khi vụ việc ở Giả gia kết thúc, Tào Phong cũng trở lại kinh thành. Tận cho đến lúc Lăng gia gặp chuyện hắn cũng chưa từng nghe thấy tung tích của Tào Phong.
Kiếp trước Lăng Sở không hề có ấn tượng với hắn, cũng không hiểu tại sao kiếp này hắn lại thay đổi thái độ với mình.
Tạm thời không đề cập đến vẫn đề này, Lăng Sở nói :"Ta hiểu rồi, không sao cả. Vãn bối sẵn sàng chờ đợi. Giả phu nhân, bà không có phản đối chứ? Dù gì khi nãy bà cũng nói kể cả Giả Nguyên Lăng bị trục xuất, bà cũng không can thiệp mà."
Đôi mắt sắc bèn và thờ ơ của Lăng Sở va chạm với ánh nhìn lạnh lùng của Phương Duệ phu nhân. Hai bên đối đầu nhau một lúc, cuối cùng Phương phu nhân cũng ngoảnh mặt đi. Bà cụp mắt xuống, lộ ra chút yếu ớt :"Lăng nhi, đương nhiên ta sẽ không nuốt lời. Nhưng Nguyên Lăng vẫn luôn coi ngươi là huynh đệ. Hôm nay là thằng bé uống say nên mới làm ra chuyện ngu ngốc như vậy. Ta thay mặt đứa con trai của ta xin lỗi ngươi. Ngươi vẫn buộc phải đẩy hắn đến đường cùng như vậy sao?"
"Giả phu nhân, bà sai rồi. Đầu tiên, đúng là Giả Nguyên Lăng có uống rượu, nhưng hắn vẫn đủ tỉnh táo để gài bẫy ta. Ở đây không ai bị mù hết, tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy. Thứ hai, ngay cả khi hắn say, việc hắn ngoại tình với vợ lẽ của cha mình là không thể chối cãi. Hắn còn vu khống ta. Hiện tại mọi thứ đều là thật, là hắn vất bỏ giao hữu của chúng ta trước. Cho nên, mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay là do Giả Nguyên Lăng không biết xấu hổ, vô tâm và ta không hề nói muốn hắn phải ch.ết. Nếu Giả phu nhân vẫn còn muốn ra mặt cho hắn, vậy bà sẽ là người phải gánh chịu mọi hậu quả."
"Ngươi!" Phương Duệ vô cùng tức giận, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Lăng Sở.
"Tào đại nhân, mong ngài nhanh chóng thông báo chuyện này cho nha phủ càng sớm càng tốt." Lăng Sở nói.
Tào Nhất bất lực, Lăng Sở hắn có lý do của hắn, hắn là người bị hại, còn có rất nhiều người chứng kiến. Bây giờ mà từ chối thì không kịp nữa rồi.
Tào Phong âm thầm kéo áo Tào Nhất, thì thầm :"Cha, sao cha phải lo lắng? Chuyện hôm nay là lỗi của Giả gia, còn bày ngay trước mắt mọi người, cha chỉ cần xử lý vô tư một chút là được rồi. Nếu còn tiếp tục do dự, mọi chuyện sẽ chỉ đi xa hơn thôi."
Tào Nhất nhãn tình bỗng sáng lên, thấp giọng hồi đáp :"Có lý! Ta nhất thời mê muội rồi!"
Tào Nhất ngay lập tức sai người đi thông báo cho nha môn đợi bọn họ tới, thái độ khác hoàn toàn với khi trước, vô cùng kiên quyết.
Sắc mặt Phương Duệ lập tức tái nhợt, hai tay nắm chặt hạt nhân trong tay. Bà nhìn Lăng Sở như muốn lao đến cắn xé hắn.
"Không. Tào đại nhân, ta chỉ là nhất thời ăn nói lung tung, không hề có ý nhục mạ Lăng Sở." Thầy mình sắp bị bắt vào nha môn, Giả Nguyên Lăng lập tức hoảng loạn. "Nể tình ta xuất thân Giả gia, tha cho ta một lần thôi."
"Tào đại nhân!" Phương Duệ lại lên tiếng, "Hay là đợi tướng quân tới cùng xử trí chuyện này, có được không?"
Lăng Sở sắc mặt trở nên lạnh lùng, chưa kịp nói, sắc mặt của Tào Nhất cũng trở nên âm trầm :"Giả phu nhân, ta muốn trừng phạt ai, còn cần người khác giúp?"