Lăng Triều Văn đứng dậy, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang bất tỉnh trên mặt đất. Nếu không phải được báo trước có người âm mưu hãm hại mình, hắn hôm nay đã rơi vào bẫy rồi!
"Ngài không sao chứ?" Một nam tử toàn thân mặc đồ đen nhảy qua cửa sổ đi vào, thấp giọng hỏi.
Lăng Triều Văn lắc đầu :"Không có gì nghiêm trọng."
Người đàn ông mặc đồ đen gật đầu, ném bao tải vác trên lưng xuống đất rồi thả người đàn ông bất tỉnh bên trong ra. Đó là Giả Ân. Hắn đặt nữ nhân kia nằm bên cạnh Giả Ân, tạo ra hiện trường hai người đang vụng trộm :"...Trời ơi, ngài ấy hình như ở trong đó!"
Bên ngoài vang lên tiếng ồn, tiếng bước chân cũng ngày càng gần.
"Lăng đại nhân, đi theo ta." Nam tử mặc đồ đen lập tức quay sang nhìn Lăng Triều Văn.
Lăng Triều Văn nói :"Làm phiền ngươi rồi."
Nam tử mặc đồ đen nói :"Ngài không cần nói vậy." Hắn đánh vào huyệt đạo của Giả Ân lần nữa nhằm đánh thức hắn dậy, sau đó đưa Lăng nhị gia rời đi.
Đột nhiên có một tiếng rầm lớn làm Giả Ân bừng tỉnh. Trước khi kịp hiểu ra tình hình, một giọng nói kinh ngạc cắt đứt suy nghĩ hắn.
"Đại ca?"
Giả Trung dẫn đầu, theo sau còn có Tào Nhất và những người khác. Mọi người đều nhìn thấy những gì đang xảy ra bên trong.
Giả Trung không ngờ rằng người đàn ông đang ôm ấp Lục Phương kia lại là đại ca mình. 'Sao lại là Giả Ân? Lăng Triều Văn đâu!?'
Những người khác đứng đó chết lặng. Giả Trung vốn đưa bọn họ để bắt Lăng Triều Văn tội d.â.m ô, ai ngờ người bắt được lại là đại ca mình.
Một tia sáng loé lên trong mắt Tào Nhất. Vừa rồi Giả Trung đến nha môn nói với hắn Lăng Triều Văn đang ân ái với một nữ nhân chưa chồng, sau đó cố gắng đưa hắn đến đây để bắt tại trận. Tuy rằng lo lắng đây là cạm bẫy, nhưng hắn không có cơ hội thông báo cho Lăng gia. Vốn dĩ cho rằng lần này Lăng nhị gia sẽ gặp rắc rối lớn, không ngờ mọi chuyện lại chuyển biến nhanh chóng như vậy.
"Giả Trung, ngươi rõ ràng không biết người bên trong là ai, lại dám lừa ta đến đây. Giả Ân không phải người của nha môn. Nếu đây là chuyện trong nhà ngươi thì nên tự xử lý."
Tào Nhất nói xong định quay người rời đi lại nghe thấy dưới lầu truyền đến một trận bước chân.
"Giả Ân đâu?" Giọng nữ nhân lanh lảnh vang lên.
Phương Duệ dẫn theo một vài gia nhân đi lên.Nhìn thấy Tào Nhất cùng những người khác đều xuất hiện ở đây khó tránh không khỏi thất kinh. Gương mặt cô nhanh chóng chuyển sang tối sầm khi nhìn thấy Giả Ân đang ôm một người phụ nữ đầu bù tóc rối.
"Giả Ân, ông thật không biết xấu hổ!"
"Tẩu tẩu, tẩu hiểu lầm rồi." Mặc dù hắn không biết tại sao người xuất hiện bên trong lại là đại ca, nhưng hắn biết bọn họ đã rơi vào bẫy.
"Ta không mù!"
"Ngươi la cái gì?" Giả Ân cất tiếng, "Thân là nữ nhân, sao ngươi lại thô lỗ như vậy? Không có chút phép tắc nào cả!"
"Ông đổ lỗi cho ta? Ông còn không nhìn xem ông đã làm những gì!"
Vợ chồng Giả Ân cãi vã dữ dội, lan ra rất xa.
Giả Trung nắm chặt tay, nghiến răng :"Lăng Triều Văn!"
Lăng gia.
Sau khi uống xong canh giải rượu, Lăng Triều Văn tỉnh táo hơn rất nhiều, cũng cảm tạ Vũ Văn Xung rất nhiều.
"Lăng nhị gia, ngài không sao là tốt rồi." Vũ Văn Xung nói. Nếu không, Lăng Sở nhất định ngủ không ngon.
Lăng Sở đứng bên cạnh Vũ Văn Xung, nhìn nhị thúc không nói lời nào.
Lăng nhị gia hiểu cháu mình nên nhắc nhở :"Lăng nhi, không được kích động."
"Nhị thúc, thúc yên tâm, cháu không làm liều đâu." Lăng Sở bình tĩnh trả lời, nhưng trong lòng lại không yên.
"Xem ra lần này Giả gia đã hạ quyết tâm loại bỏ chúng ta. Bọn họ tòn dùng kế đê hèn, khó mà đề phòng. Thật khiến người ta ghê tởm!"
Lăng Văn Chung vô cùng tức giận. Hắn chưa từng cảm thấy hối tiếc vì mất đi vị trí của mình, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy bất lực. Nếu hắn vẫn còn giữ một chức vụ quan trọng trong triều, làm sao một gia tộc tầm thường như Giả gia có thể mưu toán hãm hại con trai hắn?
Mắt của Phó Cao Trâm đỏ hoe, nhưng nàng không rơi một giọt nước mắt nào. Nàng biết lúc này không phải là lúc để hèn nhát. Nàng cần phải chăm sóc gia đình. Chỉ có quán xuyến việc nhà, người đàn ông của nàng mới có thể yên tâm chiến đấu vì gia đình.
Lăng Triều Văn đã uống rất nhiều. Tuy là hắn đã uống canh giải rượu nhưng vẫn cần phải nghỉ ngơi. Sau khi nghe Lăng Triều Văn giải thích mọi chuyện, Lăng Sở cùng Vũ Văn Xung cùng nhau rời đi.
Nhìn bóng dáng cô đơn của ông nội, Lăng Sở cảm thấy rất buồn.
Sau khi biết được âm mưu của Giả Trung, hắn đã lên kế hoạch loại bỏ Giả Trung sau đó đưa nhị thúc lên thay vị trí của hắn. Nhưng bọn họ có Trương Đông ủng hộ, kết quả tệ nhất là hắn ta sẽ phải cưới Lục Phương làm vợ lẽ, điều này sẽ không gây ra tổn hại gì nhiều. Nhưng là Giả Ân thì lại khác, một khi dụ được Phương Duệ đến quán ăn đó, Giả gia sẽ gặp khó khăn một thời gian.
Suy cho cùng, là bởi vì hắn không lay chuyển được thế lực của Giả gia. Thay vì loại bỏ những tên hề như Giả gia, để quét sạch Trương đông, hậu thuẫn của Giả gia, là điều khó nhất đối với Lăng Sở. Cho đến lúc có được bằng chứng có thể hoàn toàn diệt trừ Trương Đông mà Vũ Văn Xung nói, hắn sẽ không hành động lỗ mãng.
Cả đường đi Lăng Sở không nói gì. Vũ Văn Xung biết bây giờ y đang rất buồn. "Ta biết ngươi phiền lòng, nhưng ngươi vẫn phải kiên nhẫn. Chỉ có cách này mới có thể dứt điểm loại trừ bọn chúng."
"Ta hiểu, cảm ơn. Nếu không nhờ có ngài cho người theo dõi nhất cử nhất động của Giả Trung, nhị thúc chắc chắc sẽ gặp nguy hiểm."
Đây cũng là điều khiến Lăng Sở cảm thấy buồn. Hắn quá yếu. Hắn luôn nói rằng hắn sẽ không tin Vũ Văn Xung, nhưng lần nào, vào thời khắc quan trọng cũng đều là Vũ Văn Xung tới giúp hắn. Nếu không có y, liệu hắn có thể bảo vệ cho Lăng gia và nhị thúc giữa âm mưu bất tận của Giả gia và Trương Đông hay không?
"Ta đã nói rồi, chuyện của ngươi cũng là của ta, ta không muốn nhắc lại lần nữa đâu."
Vũ Văn Xung nhìn Lăng Sở. Điều hắn cần không phải là một câu cảm tạ của y. Hiện tại Lăng Sở đã chìm vào âu tư rồi.
"Ngươi không vui vì ta giúp à?"
Lăng Sở không ngờ Vũ Văn Xung lại thẳng thắn như vậy. Nếu hắn thừa nhận, hắn sẽ coi thường chính mình. Nhưng nếu không phải vậy thì tại sao hắn lại cảm thấy chán ghét chính mình?
"Ta cũng từng gặp nguy hiểm một lần, và ta cũng ghét cay ghét đắng bản thân yếu đuối như hiện tại."
Vũ Văn Xung nói về quá khứ của mình, thừa nhận chán ghét bản thân vì yếu đuối.
Lăng Sở vô cùng kinh ngạc :"..."
"Kẻ thù ngày đêm suy nghĩ giăng bẫy. Nếu như ta dính vào, Đại Nhạc chẳng phải là không còn Đại Nguyên soái nữa sao? Nếu là như vậy, ta sợ Đại Nhạc sẽ không còn tồn tại."
"Ta nói với ngươi điều này không phải để chứng minh rằng ta từng khổ sở như thế nào, mà muốn nói với ngươi rằng ta cũng từng trải qua quãng thời gian khó khăn. Không có gì là xấu hổ khi nhận sự giúp đỡ từ người khác. Ngược lại, điều đáng xấu hổ nhất chính là người khác sẵn sàng giúp đỡ, nhưng ngươi lại không cần."
Nói xong, Vũ Văn Xung dán mắt vào Lăng Sở. Đôi mắt hắn sáng ngời như soi sáng linh hồn của Lăng Sở, không thể phá hủy.
Đêm đã khuya mà hai người vẫn còn đứng ngoài sân. Trăng trên cao soi sáng.
Lăng Sở hơi ngẩng đầu nhìn y. Hắn hoàn toàn sững sờ trước những gì Vũ Văn Xung từng trải qua, và không thể xoá ra khỏi tâm trí.
Kiếp trước khổ cực cùng kiếp này khó khăn càng làm hắn trở nên mạnh mẽ hơn, đồng thời, hắn cũng bị những trải nghiệm này trói buộc, hận thù trói buộc tâm trí hắn, hoàn cảnh của Đàm Dương lẫn Lăng gia trói buộc hắn ở nơi này, khiến hắn khó lòng thực hiện được mong ước của mình.
Chẳng phải hắn vẫn luôn mong chờ một tia sáng soi đường và giúp hắn vượt qua trở ngại sao?
Bây giờ đôi mắt của Vũ Văn Xung chính là ngọn đèn đó.
Giờ phút này, hắn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lưu lại trong đầu những gì Vũ Văn gia đã làm ở kiếp trước cùng tất cả những hoài nghi về Vũ Văn Xung ở kiếp này.
Những gì hắn không hiểu và nhìn thấy bây giờ, một ngày nào đó hắn sẽ hiểu ra. Thà buông bỏ còn hơn vướng vào nó.
"Cảm ơn." Lăng Sở trân thành cảm tạ Vũ Văn Xung.
"Cảm ơn ngài đã nói cho ta biết. Ngài nói đúng, ta cần quyền lực của ngài. Ta đã nói ngài là chỗ dựa vững chắc nhất của ta, cho nên ta sẽ thật lòng chông cậy vào ngài. Hơn ta nhờ có ngài ta mới có thể thoát ra khỏi mớ rắc rối này."
Vũ Văn Xung nhìn chằm chằm vào mắt Lăng Sở, ghi nhận sự gan dạ, quyết tâm cùng niềm tin vững chắc đang dần tụ lại đó. Một nụ cười từ từ tô điểm trên khuôn mặt của Lăng Sở. Đơn giản, thuần khiết, tao nhã và xinh đẹp, giống như một bông hoa nở rộ dưới ánh trăng.
"Thiếu gia, Vũ Văn đại nhân, lão gia bảo ta đi mời hai người tới dùng cơm." Một người hầu đi tới.
Ban nãy lo lắng chuyện của nhì thúc cho nên không ai còn tâm trạng ăn cơm, làm trì hoãn bữa tối.
"Đi thôi."
Lăng Sở cố gắng cười, nhưng rõ ràng thái độ của hắn đối với Vũ Văn Xung dịu đi rất nhiều.
Vũ Văn Xung nhướng mày, vui mừng đi theo Lăng Sở.
"Cả đêm nay nhà họ toán loạn vì chuyện của Giả Ân. Phương Duệ thậm chí còn đánh nhau với Giả Ân. Giả Ân nói Phương Duệ suốt ngày chỉ biết ghen tuông, hắn nói muốn cưới Lục Phương làm thiếp và để cho cô ấy hưởng thụ địa vị ngang với chính thất là Phương Duệ."
"Đừng tốn thời gian để mắt đến hai người này, quan trọng nhất là phải chú ý đến Giả Trung."
"Thuộc hạ hiểu rồi."
"Có phát hiện Trương Đông có gì bất thường không?"
"Có. Sau khi vận chuyển quặng về doanh trại, không thấy Trương Đông xuất hiện nữa. Vườn thảo mộc của Lăng gia nằm dưới sự giám sát chặt chẽ của lính canh và tổng quản cho nên hắn không tìm được bất cứ cơ hội nào để bắt giữ người dân ở đó. Lính canh do Lăng đại nhân cử đến vào ban đêm cũng không phát hiện ra điều gì khả nghi."
"Theo dõi sát sao hắn. Với số quặng mới đó, sắp tới đây chắc chắn sẽ có lô vũ khí mới. Trừ khi xảy ra vấn đề, hắn sẽ giấu chúng. Tất cả những gì ta cần làm là tìm ra nơi cất giấu chúng."
"Vâng."
"Gọi Duệ Minh vào đây."
"Vâng, Nguyên soái."
Một lúc sau, Duệ Minh bước vào, nói :"Nguyên soái, ngài tìm ta?"
"Máy ngày nữa ta đi tìm hang ổ của đám thổ phỉ, ngươi ở lại, nếu có chuyện gì thì giúp đỡ Lăng gia."
"Thuộc hạ tuân lệnh. Mà, Nguyên soái, ngài định đích thân đến đó à?"
"Phải."