Duệ Minh không thể hiểu Vũ Văn Xung định làm cái gì. Hắn lục tung hành lý rồi lấy ra hai tấm bản đồ vẽ bẳng vải. Hắn cùng người bên cạnh trao đổi ánh mắt, người kia gật đầu, nhận lấy một tấm bản đồ từ tay Duệ Minh. Sau đó cả hai đứng cạnh bàn, mỗi người cầm một tấm bản đồ đã được trải sẵn.
Vũ Văn Xung để mắt tới hai tấm bản đồ này, nghiêm túc xem xét thật kỹ lưỡng.
"Nguyên soái, ngài tìm cái gì vậy?" Duệ Minh hỏi.
Vũ Văn Xung hỏi lại :"Ai phụ trách đường thủy của sông Hoàng Sa ở Dương Châu?"
Duệ Minh suy nghĩ một lát, đáp :"Lý Sùng."
"Ngươi bây giờ phái người đi điều tra xem Lý Sùng cùng Thục phi và Lục hoàng tử có quan hệ hay không. Xem xét tất cả mọi manh mối, không được bỏ xót." Vũ Văn Xung nói.
"Hiểu rồi, nguyên soái." Người đàn ông đặt bản đồ xuống rồi đi ra ngoài.
Duệ Minh nhìn người đàn ông đi ra ngoài, lại nhìn tấm bản đồ, trợn tròn mắt kinh ngạc :"Nguyên soái, ý ngài là Trương Đông sẽ đi đường thủy?"
Vũ Văn Xung liếc nhìn hắn, nói :"Xem như ngươi cũng không ngốc lắm."
Duệ Minh không có hứng thú nghe Vũ Văn Xung khen ngợi chút nào. "Nhưng không phải nơi đóng quân của Trương Đông với sông Hoàng Sa bị ngăn cách bởi mấy ngọn núi hay sao?"
Vũ Văn Xung chỉ tay lên những ngọn núi trên bản đồ, Duệ Minh đưa mắt nhìn theo :"Những nơi này đều bị thổ phỉ chiếm hết rồi."
Bản đồ được đánh dấu bằng những chấm đỏ dày đặc, tất cả đều ám chỉ rằng nơi đây có nhóm cướp lớn.
"Cho người đi đào hết mọi thứ trên ngọn núi này cho ta." Vũ Văn Xung nói.
Mãi một giờ sau đèn trong Trúc Xanh viện mới tắt. Lăng Sở, người sống ở biệt viện bên cạnh vẫn trằn trọc chưa ngủ được, chỉ biết uống một ngụm nước lớn giải toả nỗi bồn chồn trong lòng.
Mãi đến rạng sáng hắn mới chợp mắt được một chút.
Sáng hôm sau thức dậy, hắn giật mình phát hiện bản thân trông không khác nào xác sống. Cũng may là hắn đã thay y phục trông mới tươi tắn hẳn. Sau đó hắn tới sân tập luyện của hộ vệ để tiếp tục tập luyện buổi sáng.
Vương Đại Sơn nhìn thấy Lăng Sở liền vội vàng chạy đến :"Thiếu gia."
"Vương thị vệ, ta cần ngươi tạm thời bổ nhiệm mười hai thị vệ. Xin lỗi, làm ngươi vất vả rồi." Lăng Sở nói.
"Đều là những gì ta nên làm. Dù sao ta cũng nhận tiền từ ngài, san sẻ gánh nặng cho ngài là đương nhiên. Thiếu gia, ta tìm được người lấp đầy vị trí thống đó rồi. Bao giờ thì người có thể kiểm tra hắn?" Vương Đại Sơn hỏi.
"Nhanh như vậy? Ngươi làm tốt lắm." Lăng Sở cười.
"Đó là vinh hạnh của ta." Vương Đại Sơn nói.
"Hắn có ở Đàm Dương không?" Lăng Sở hỏi.
"Có. Hắn bây giờ đang ở trong một quán trọ." Vương Đại Sơn nói. "Hắn đến từ Dương Châu. Hắn vốn có ý định gia nhập quân đội ở Đàm Dương sau khi nghe tin thành chúng ta xuất hiện nạn thổ phỉ. Nhưng sau khi đến thăm quân doanh, hắn đã đổi ý. Cho nên ta đã nhân cơ hội hắn chuẩn bị quay về Dương Châu mà chiêu mộ hắn, hắn cũng đã đồng ý rồi."
Nhận thấy Lăng Sở đang nghe tất chăm chú, Vương Đại Sơn tiếp tục :"Hắn tên Lưu Nghĩa, là con thứ ba, trong nhà còn có hai vị ca ca, phía dưới có một muội muội. Hắn là con thứ ba nên không được cha mẹ yêu thương, từ nhỏ đã phải chạy vặt, làm người hộ tống cho mấy thương nhân nhỏ. Hắn rất thông minh, võ công cũng tốt. Điều quan trọng nhất chính là hắn là người chính trực, không phải mấy kẻ ăn không ngồi rồi, dễ bị mua chuộc."
Lăng Sở gật đầu :"Được. Đưa hắn đến đây. Ta cần gặp hắn trước. Nếu ta thấy ổn, ta sẽ để hắn ở lại."
Vương Đại Sơn vui mừng :"Cảm ơn thiếu gia. Ta lập tức cho người đi thông báo với hắn."
Sau đó Lăng Sở bắt đầu chạy quan sân tập luyện của lính canh. Hắn không cảm thấy khoẻ lên chút nào.
Nguyên chuyện xảy ra ngày hôm qua lẫn chuyến đi đường dài đã vắt kiệt sức của hắn luôn rồi. Hắn vẫn cảm thấy đau khi thoa dầu thuốc nhưng vẫn cố chấp chạy bộ, đến khó chịu cũng không bày ra mặt.
Chỉ cần nghĩ đến việc bị Vũ Văn Xung bế như một đứa trẻ đã khiến hắn không chịu được rồi. Cho nên hắn quyết định càng phải tập luyện chăm chỉ hơn.
Trên nóc Trúc Xanh viện có một người đàn ông đang rất kinh ngạc nhìn Lăng Sở mới sáng ra đã chạy bộ, không phải chạy bình thường mà là chạy rất lâu. Nhìn Lăng Sở đang tập tư thế cưỡi ngựa khiến hắn không thể đứng im được nữa phải nhảy xuống.
"Nguyên soái, Lăng thiếu gia đang tập cưỡi ngựa."
Vũ Văn Xung mới thức dậy, vừa mới tắm rửa xong. Sau khi nghe Duệ Minh nói, hắn bất giác nhướng mày.
Hắn nhảy lên mái nhà, quả nhiên thấy Lăng Sở đang tập tư thế cưỡi ngựa, còn cột đá vào chân. Lăng Sở cả người đổ mồ hôi đầm đìa, hai chân run lẩy bẩy nhưng vẫn nhất quyết không chịu bỏ cuộc. Vũ Văn Xung nhìn Lăng Sở, sự tò mò của hắn đối với người đàn ông này càng ngày càng tăng cao. Quần áo thấm đẫm mồ hôi làm hiện rõ thân hình mảnh khảnh.
Vũ Văn Xung thích thú xem cảnh này một lúc lâu, mãi đến khi Lăng Sở không giữ được nữa mới chịu nhảy xuống.
Vốn muốn đi đến trêu chọc một chút, nhưng nghĩ sao lại thôi, vẫn là nên giữ lại chút mặt mũi cho Lăng Sở, tránh làm phiền hắn luyện tập.
'Tiểu đệ này của ta hình như rất thích tức giận.' Vũ Văn Xung nghĩ.
Luyện tập cả buổi sáng, bây giờ khắp người Lăng Sở đều ướt đẫm mồ hôi. Hắn quay trở lại sân của mình rồi tắm rửa thay y phục. Sau đó dùng dầu thuốc xoa bóp để giản đau cơ theo lời Vương Đại Sơn dặn.
Vừa mới thay đồ song trời cũng đã sáng.
Người hầu đi đến nói :"Thiếu gia, lão gia mời ngài đến tiền sảnh dùng bữa."
Bình thường họ đều ăn trong phòng của mình.
Sao hôm nay lại đột nhiên thay đổi rồi? Lại là Vũ Văn Xung!
Lăng Sở trong lòng dù không muốn nhưng vẫn phải đi tới tiền sảnh.
Hắn vừa bước vào, Vũ Văn Xung đã nhìn hắn từ đầu đến chân.
"Đại ca, người huynh hôi quá." Lăng Mặc nói.
Lăng Mặc không thích mùi của rượu thuốc cho nên mỗi lần ngửi thấy mùi này trên người Lăng Sở đều sẽ nói đó là mùi hôi.
"Ngươi có chỗ nào không khoẻ sao?" Vũ Văn Xung hỏi.
Lăng Sở căn bản không biết những gì Vũ Văn Xung nhìn thấy vào sáng nay nên thuận miệng nói :"Không có gì. Chỉ là sáng nay tập luyện mấy thứ cơ bản thôi."
Vũ Văn Xung nhướng mày :'Giữ tư thế cưỡi ngựa cả buổi mà gọi là cơ bản?'
Lại nghĩ đến hình dáng eo và hông của Lăng Sở khi luyện tập vào sáng nay, hắn không tự chủ được mà lén nhìn vào eo và hông của Lăng Sở một lần nữa.
"Lăng nhi, đừng quên lát nữa còn phải dẫn Vũ Văn nguyên soái đi thăm thành." Lăng Văn Chung nói.
Lăng Sở trả lời :"Lát nữa cháu có việc rồi."
"Việc gì? Không quan trọng thì để cho nhị thúc cháu làm." Lăng lão gia nói.
Lăng Triều Văn thoáng sững người một lúc :"Đúng. Có gì thì để ta."
Lăng Sở nhìn ông nội bất lực nói :"Việc này không dám phiền đến nhị thúc. Cháu chỉ đi gặp một người thôi. Người đó là cận vệ cháu mới tuyển."
"Thế à? Nếu Lăng thiếu gia không phiền thì ta có thể đi cùng."
Lăng Sở thật sự rất muốn nói với Vũ Văn Xung rằng hắn rất phiền. Nhưng vì ông nội, vì nhị thúc Lăng Sở chỉ đành kìm lại.
Sau bữa sáng, Lăng Sở cùng Vũ Văn Xung đợi ở đại sảnh. Một lúc sau Vương Đại Sơn mới đến đi cùng còn có một nam nhân ngoài ba mươi.
Người này cao, trông rất khoẻ mạnh. Người bình thường chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng đoán ra được hắn là người thường xuyên luyện võ. Tuy bề ngoài hắn có phần giản dị, nhưng chỉ cần nhìn vào mắt liền có thể nhận ra hắn là một người điềm tĩnh, trung thực.
"Lăng thiếu gia, chào ngài. Ta tên Lưu Nghĩa." Người đàn ông nói.
"Vương Đại Sơn nói ngươi là người thông minh, chính trực. Lần này gặp mặt quả nhiên đúng là như vậy. Ta muốn hỏi ngươi, ngươi vì sao muốn phục tùng Lăng gia?" Lăng Sở hỏi.
Lưu Nghĩa liếc nhìn người đàn ông bên cạnh Lăng Sở, hắn cảm nhận được luồng khí vô cùng đáng sợ từ người dand ông đó, một luồng khí rất hiếm thấy ở người bình thường.
Dù có phần bối rối nhưng Lưu Nghĩa vẫn trả lời :"Ta chỉ là muốn kiếm sống. Nghe nói Lăng gia đối đãi với thị vệ rất tốt, cho nên muốn thử một lần."
Lăng Sở gật đầu :"Ừm. Chỉ cần ngươi làm việc chăm chỉ, Lăng gia nhất định sẽ không bạc đãi. Ngươi có thể yên tâm, chúng ta sẽ trả cho ngươi cao hơn một chút so với những nơi khác. Đương nhiên, nếu không hoàn thành trách nhiệm, bọn ta sẽ không giữ lại."
"Mặc dù ta không giỏi giang gì nhưng thể lực của ta rất tốt. Nếu đã nhận tiền, đương nhiên sẽ toàn tâm toàn ý phục vụ." Lưu Nghĩa nói.
"Hay là ngươi thể hiện một chút? Coi như là để ta mở rộng tầm mắt." Lăng Sở nói.
Lưu Nghĩa đồng ý, quay sang nhìn Vương Đại Sơn :"Vương huynh, thất lễ rồi."
Vương Đại Sơn đáp :"Không sao."
Vương Đại Sơn cùng Lưu Nghĩa ra bãi đất trống phía trước tỉ võ.
"Nền tảng của hắn rất tốt từng bước chân đều rất vững, di chuyển cũng rất linh hoạt, đôi mắt rất chân thành. Nếu là hộ vệ sẽ là một hộ vệ tốt."
Lăng Sở mím môi. Mặc dù rất ghét nhìn Vũ Văn Xung phô trương bản thân nhưng hắn phán đoán rất đúng.
Sau khi hai người tỉ thí xong, Lăng Sở quyết định giữ người đàn ông đó lại.
"Lưu Nghĩa, không phải ta có ý tọc mạch đâu, nhưng mà ngươi đã có vợ con chưa?" Lăng Sở hỏi.
Vũ Văn Xung đừng một bên không khỏi kinh ngạc.
"Ta vẫn còn chưa lấy vợ. Cha mẹ cùng các huynh lẫn muội muội đều sống ở Dương châu. Nếu ngài muốn điều tra ta, có thể phái người đi Dương châu kiểm tra." Lưu Nghĩa nói.
'Ừm, rất thẳng thắn.' Lăng Sở khẽ nhướn mày.
"Chút nữa gặp quản gia nhớ điền đầy đủ thông tin vào bản khế ước. Chắc là Vương Đại Sơn đã nói với ngươi rồi chứ?" Lăng Sở nói.
Lưu Nghĩa nhẹ nhõm hẳn :"Vâng, Vương huynh có nói qua."
"Còn gì thắc mắc cứ việc hỏi." Lăng Sở nói.
Lưu Nghĩa nghĩ nghĩ rồi gật đầu :"Vâng. Nhưng chưa phải bây giờ."
"Dẫn Lưu Nghĩa đến gặp Lý quản gia đi." Lăng Sở nói với Vương Đại Sơn.
Vương Đại Sơn vui vẻ nhận lệnh rồi lập tức đưa Lưu Nghĩa rời đi.
Sau khi rời khỏi tiền sảnh, Lưu Nghĩa hỏi :"Vương huynh, người bên cạnh Lăng thiếu gia là ai vậy?"
"Hắn? Hắn là khách quý của Lăng gia. Ta cũng không biết hắn từ đâu tới, chỉ biết hắn tới đây còn đem theo rất nhiều binh sĩ. Võ công của hắn rất tốt, chắc chắn xuất thân không tầm thường." Vương Đại Sơn nói.
"Ta tưởng huynh phải biết người đó chứ?" Lưu Nghĩa nói.
"Không, ta chưa từng gặp hắn. Nhưng ta cảm giác có cái gì đấy rất lạ. Tất cả bọn họ đều thể hiện sự nhạy bén hơn hẳn những lính canh bình thường, cũng không phải dạng hung ác. Ngươi thấy hắn có chỗ nào không ổn à?"
Lưu Nghĩa lắc đầu :"Không, ta chỉ cảm thấy thấy trên người hắn có một loại cảm giác mạnh mẽ khiến người ta cảm thấy như bị áp bức. Ta chắc chắn không phải đối thủ có hắn. Hơn nữa ta thấy hắn rất nguy hiểm."
Vương Đại Sơn cười phá lên :"Thế à? Ta cũng cảm thấy y như vậy. Hắn chắc chắn không phải người dễ đối phó."