Nghĩ đến đây, Vũ Văn Xung xoay người quay trở lại phòng Lăng Sở.
Lăng Sở trong phòng nhìn thấy Vũ Văn Xung bước vào, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ cau có.
"Ta quay lại không phải để tranh cãi với ngươi đâu. Chỉ là ta thấy Lăng thiếu gia sống ở Đàm Dương từ nhỏ, chắc chắn sẽ hiểu Trương Đông hơn ta." Vũ Văn Xung lại ngồi xuống, dán mắt vào Lăng Sở.
Vẫn còn giận, hắn một chút cũng không muốn nói chuyện với Vũ Văn Xung.
Kể từ khi Vũ Văn Xung xuất hiện, tâm trạng dao động của hắn không bao giờ là lắng xuống. Hắn thực sự cần thời gian để suy nghĩ về chuyện này, cũng như tìm ra hướng giải pháp thích hợp.
"Ngươi vẫn còn giận à?" Vũ Văn Xung hỏi.
Hắn hỏi như vậy khác nào Lăng Sở đang ngụy biện một số vấn đề phù phiếm. Lăng Sở cười không mấy tự nhiên, giật giật khoé miệng nói :"Nguyên soái, ngài lại đùa rồi. Ta làm sao có thể tức giận được. Chỉ là ta đang không biết nguyên soái muốn nói đến khía cạnh nào thôi."
Vũ Văn Xung chỉ vừa mới đến Đàm Dương, Lăng Sở lại không biết gì chút gì về hắn, bị ngu mới đi kể hết mọi chuyện cho người không quen biết.
Hơn nữa những ký ức về những chuyện người nhà họ Vũ Văn làm gây ra cho hắn ở kiếp trước vẫn còn. Bảo hắn làm sao có thể tin vào người nhà Vũ Văn gia?
Mặc dù Vũ Văn Xung vừa mới đề nghị giúp đỡ hắn, nhưng hắn không dám đánh cược vì chuyện này vô cùng quan trọng.
Có lẽ đã nhìn ra Lăng Sở đang do dự, Vũ Văn Xung nói :"Trương Đông có một người em họ là phi tần trong cung. Vị hoàng tử mà phi tần đó sinh ra đã mười sáu tuổi, năm sau sẽ làm lễ trưởng thành. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng tranh đoạt ngai vàng, nhưng hắn không phải người kế vị hợp pháp, cho nên cần phải tập hợp một lượng lớn thế lực có thể đánh bại đối thủ, giành được ngai vàng, Trương Đông chính là một trong những người ủng hộ hắn."
Bảo sao Trương Đông ở Đàm Dương chỗ đứng lại vững chắc như vậy, hoá ra là trong cung có một đồng minh ủng hộ lớn.
Lăng Sở cau mày hỏi :"Nguyên soái cũng cho rằng vị hoàng tử này là người có triển vọng nhất sao?"
Nếu Vũ Văn Xung đứng về phía Trương Đông, vậy hắn chính là kẻ thù!
"Triển vọng tốt nhất?" Vũ Văn Xung cười khẩy, "Sao ngươi lại nghĩ ta sẽ coi hắn là người kế vị có triển vọng nhất? Hoàng đế hiện tại không những vừa béo vừa bất tài lại còn đa nghi. Mấy đứa con của ông ta đều là những kẻ lập dị, hầu như không có công trạng gì, trong đầu toàn là những suy nghĩ xấu xa. Tất cả bọn họ đều không có tài cán gì. Ta không nghĩ trong số bọn họ có người có triển vọng ngay cả khi đã lên ngôi."
Lăng Sở mở to mắt kinh ngạc. Làm sao mà...làm sao mà người đàn ông này có thể ăn nói táo bạo, nhục mạ hoàng thất trước mặt Lăng Sở như vậy? Hắn không sợ chuyện này sẽ bị truyền ra ngoài ư?
Có lẽ vì ánh mắt mở to đầy kinh ngạc của Lăng Sở quá đỗi buồn cười khiến Vũ Văn Xung phải dò xét, tận cùng đáy lòng hắn cảm thấy càng ở bên cạnh người này, hắn càng thích người này hơn.
Hắn bắt đầu cân nhắc có lẽ không nên huỷ hôn mà nhất định phải cưới người này cho bằng được!
"Thế tại sao ngài lại hỏi về Trương Đông?" Lăng Sở cố gắng kiềm chế nỗi kinh ngạc, hỏi.
"Ta chỉ là không muốn xảy ra bất cứ cuộc nội chiến nào trong lúc ta chiến đâu ở bên ngoài. Ngoài ra..." Vũ Văn Xung cẩn trọng dừng lại một chút, "Người của Lăng thiếu nói với ta giữa ngươi, Giả gia và Trương Đông có chút chuyện cũ cần giải quyết. Ông của ngươi từng cứu ông của ta. Dù ông của ta đã mất từ lâu, nhưng ta nhất định sẽ không quên những gì Lăng lão gia đã làm cho chúng ta. Giúp ngươi chỉ là một phần nhỏ thay cho lời cảm ơn thôi."
Giúp hắn một tay? Chẳng lẽ lời nói của Vũ Văn Xung ẩn chứa ý đồ qua mặt Trương Đông?
Còn về chuyện cứu ông nội hắn một mạng...
Lăng Sở nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt Vũ Văn Xung, định tìm kiếm dấu vết trong mắt hắn, nhưng Vũ Văn Xung lại vô cùng kiên định, không có bất cứ điều gì khả nghi.
Vũ Văn Xung đã nói sự thật...
"Ngài thật sự muốn giúp chúng ta sao?" Lăng Sở hỏi.
"Những gì ta sắp làm chính là câu trả lời. Bây giờ Trương Đông và Lăng gia đã là kẻ thù không đội trời chung. Ở Đàm Dương, hắn chính là kẻ quyền lực nhất. Những gì hắn làm hôm nay chỉ mới là khởi đầu. Trong tương lai hắn sẽ còn hành động nhiều hơn. Tin ta đi, hắn không phải kẻ thù mà ngươi có thể đối đầu được đâu." Vũ Văn Xung đáp.
Trái tim Lăng Sở bắt đầu chao động. Nếu như những gì về người ủng hộ Trương Đông là thật, thì hắn không chỉ phải đối mặt với Trương Đông mà còn phải đối mặt với những đồng minh hùng mạnh của hắn ta. Liệu hắn có thể đánh bại họ và bảo vệ Lăng gia an toàn hay không?
Nhưng nếu hắn nhận sự trợ giúp từ Vũ Văn Xung, tình hình sẽ khác. Với tất cả quân đội dưới quyền chỉ huy của Vũ Văn Xung, hắn thậm chí có thể lật đổ uy quyền trong nháy mắt vì ở Đại Nhạc, không còn đội quân hùng mạnh nào có thể ngăn cản được Vũ Văn Xung.
Hơn nữa không hiểu vì lý do gì Vũ Văn Xung lại dừng lại giữa chừng khiến cho Lăng Sở cảm thấy hắn thật sự có ý muốn giúp Lăng gia, nhưng chắc chắn hắn làm điều này còn vì một lý do khác.
"Được. Vậy ta sẽ kể cho ngài mọi chuyện." Lăng Sở hạ quyết tâm nói.
Đây có thể là cơ hội duy nhất của hắn. Nếu hắn bỏ lỡ nó, rất có khả năng hắn sẽ khó tìm thấy một đồng minh đủ mạnh để trở thành đối thủ của Trương Đông.
Cho nên hắn nguyện ý bỏ qua nỗi nhục mà người nhà họ Vũ Văn gây ra ở kiếp trước! Hắn thận chí còn sẵn sàng bỏ qua thù hận chỉ để nhận được sự hỗ trợ từ Vũ Văn Xung.
"Ở Đàm Dương, phần lớn các cửa hiệu đều có mối liên hệ với Trương Đông. Không phải họ tự nguyện xu nịnh Trương Đông, mà là nếu họ không lấy lòng hắn, họ sẽ không được phép vận chuyển hàng hóa ra khỏi Đàm Dương, thậm chí tính mạng tất cả những người trong nhà còn có nguy cơ bị đe doạ. Thà bị cướp hàng hoá còn hơn mất mạng. Nhưng một khi binh châu bí mật loan tin những cửa hàng đó không còn nằm dưới sự bảo hộ của bọn họ, vậy họ sẽ trở thành mục tiêu của đám cướp."
"Sau nhiều chuyện xảy ra, tất cả mọi người đều sợ hãi. Bây giờ mọi người đều đứng ra bảo vệ Trương Đông. Dần dần, binh châu còn trở nên mạnh hơn cả nha môn, ngày càng có nhiều quan chức đứng về phía hắn ta. Tào tri châu chỉ có thẩm quyền giải quyết những chuyện nhỏ, còn những chuyện lớn hầu như không có tiếng nói. Tuy mọi thông báo vẫn do nha môn công bố, nhưng đó chỉ vẻ bề ngoài."
Những lời Lăng Sở nói mang rất nhiều âm điệu. Đàm Dương giờ đã trở thành lãnh thổ của Trương Đông, ngay cả những tên cướp cũng thông đồng với đám binh châu.
"Ta nghe nói không lâu trước đây Lăng thiếu gia đã đối đầu với Trương Đông." Vũ Văn Xung hỏi.
Trong mắt Lăng Sở hiện lên một tia lạnh lùng :"Ta chỉ là lợi dụng sự bất bình của công chúng thôi. Chỉ cần Trương Đông không phong toả Đàm Dương, tin tức trong thành nhất định sẽ lan ra bên ngoài. Hiện tại vẫn chưa đủ bằng chứng kết hắn tội phản loạn."
Trương Đông cũng không phải kẻ ngốc, mánh khoé đó sẽ không thể dùng lần thứ hai.
Vũ Văn Xung nghiêm túc hỏi :"Vậy còn chỗ quân doanh thì sao? Ngươi có biết tình hình bên trong không?"
"Những người như ta không được phép vào đó. Chúng ta sẽ bị coi là gián điệp làm việc cho bọn cướp, nếu đến gần đó cũng bị bắt lại." Lăng Sở trả lời.
Nhớ lại những lời nhị thúc nói, Lăng Sở do dự không biết có nên nói cho Vũ Văn Xung biết hay không.
"Còn gì khác nữa sao?" Vũ Văn Xung hỏi.
"Hai ngày trước, Trương Đông đã dâng tấu lên triều định yêu cầu mở rộng nơi đóng quân. Và trang trại trồng thảo mộc của Lăng gia chính là nơi hắn muốn. Nếu đây là nhu cầu thật sự hợp lý, vậy Lăng gia chúng ta nhất định sẽ từ bỏ. Nhưng quân doanh của binh châu đã lớn hơn so với quy định. Nếu còn mở rộng ra nữa, cơ hội cho hắn nổi dậy là vô cùng lớn." Lăng Sở nói.
Vũ Văn Xung thoáng nhưỡng mày, nhưng trong mắt không một tia kinh ngạc :"Ngươi nghĩ hắn có thành công không?"
Lăng Sở đáp :"Mấy năm gần đây triều, mọi yêu cầu của Trương Đông dâng lên đều được phê duyệt."
Vũ Văn Xung gật đầu :"Đúng vậy. Chỉ cần có thứ gì đó che mờ phán xét của hoàng đế, ông ta liền không nhìn thấy bầu trời đang sụp đổ."
Lăng Sở kinh ngạc nhìn Vũ Văn Xung. Hắn ta lại một lần nữa sỉ nhục hoàng đế. Hắn ta không sợ hắn sẽ nói ra sao? Hay là thật sự tin rằng hắn sẽ không nói ra?
"Ta chắc chắn sẽ khiến yêu cầu đó bị hủy bỏ. Còn gì nữa không?" Vũ Văn Xung nói.
Hắn nhanh như vậy đã đồng ý rồi? Lăng Sở có chút không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Nhìn ánh mắt dò hỏi của Vũ Văn Xung, Lăng Sở thu lại suy nghĩ trong đầu. Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn nói :"Những năm gần đây Trương Đông đã bí mất mua quặng từ mỏ của Giả gia. Ta không biết hắn mua về để làm vũ khí hay làm gì, vì ta không được phép bước vào quân doanh."
Vẻ mặt Vũ Văn Xung hơi thay đổi, hắn nhíu mày :"Mỏ của Giả gia?"
Lăng Sở gật đầu :"Ngay tại Tây Sơn. Tuy không lớn, nhưng mấy năm qua cộng lại thì hắn cũng mua được kha khá rồi."
"Chuyện nghiêm trọng như vậy vì sao không ai báo cáo lên bên triều đình?" Vũ Văn Xung hỏi.
Lăng Sở kinh ngạc nhìn hắn :"Ngài cho rằng lời nào bệ hạ cũng nghe sao? Ta không biết liệu Tào tri châu có thực sự nhắc đến chuyện này mỗi lần đến kinh thành tham gia yên tiệc hay không. Nhưng Tào Phong từng nói với ta, cha hắn đã rất nhiều lần dâng tấu đề nghị bệ hạ cho một đội quân đến Đàm Dương dẹp nạn thổ phỉ, nhưng không lần nào được chấp thuận."
Vũ Văn Xung hừ lạnh một tiếng, một luồng khí sắc bén nhất thời bộc phát.
Lăng Sở run rẩy không tự chủ được mà thở chậm lại. Cho đến bây giờ Lăng Sở mới nhận ra lý do vì sao không cảm thấy khó chịu khi ở cạnh Vũ Văn Xung là vì hắn vẫn luồn kiềm chế khí lực của bản thân.
"Duệ Minh." Vũ Văn Xung đột nhiên gọi.
"Đại nhân." Một người đàn ông mặc đồ đen từ bên ngoài đi vào.
"Gửi thư về kinh thành. Cho người đi đảm bảo tấu chương của Trương Đông không bao giờ xuất hiện trong cung." Vũ Văn Xung nói.
"Vâng, đại nhân." Người đàn ông mặc đồ đen tên Duệ Minh trả lời.
Vũ Văn Xung lại quay qua nhìn Lăng Sở :"Vị trí chính xác của khu mỏ mà ngươi vừa nói là ở chỗ nào?"
Lăng Sở không trả lời mà quay lại bàn mài một ít mực, nhúng đầu bút lông vào đó rồi vẽ ra bản đồ Tây Sơn đưa cho Vũ Văn Xung.
"Ta không rõ vị trí chính xác là ở chỗ nào. Nhưng có lẽ chỉ ở xung quanh đây thôi." Lăng Sở khoanh một vòng tròn lên tờ giấy.
Vũ Văn Xung gật đầu rồi cất nó đi.
Lăng Sở khó hiểu nhìn Vũ Văn Xung tự tau cất tờ giấy đi. Chẳng lẽ hắn không phải người đi điều tra?
Như thể đọc được suy nghĩ của hắn, Vũ Văn Xung đáp :"Ta sẽ tự mình điều tra."
Lăng Sở gật đầu, trong mắt không khỏi xuất hiện nghi ngờ.
Vũ Văn Xung mang đến cho hắn cảm giác an toàn giống như bất cứ điều gì phó thác cho Vũ Văn Xung đều sẽ được xử lý ổn thoả. Điều này rất khác so với trong tưởng tượng của hắn. Rốt cuộc là chuyện gì đã thay đổi?
Lăng Sở yên lặng trở lại chỗ ngồi, trong đầu suy nghĩ rối loạn.
...
"Sao? Không có ai?"
Trong đồn trấn thủ, Trương Đông ngồi trên ghế chủ toạ, bình thản hỏi, ánh mắt quét lên mười mấy nam nhân đang quỳ rạp trên đất.
Những người này chính là nhóm binh tuần tra đã bắt nông dân trồng thảo dược khi đó.
"Cả ngày hôm nay mấy người dân trồng thảo mộc đều ở trong vườn của mình, không ai vào rừng lấy nước cả." Tên đứng đầu đội tuần tra đáp.
"Bọn họ mỗi ngày đều vào rừng lấy nước. Tại sao hôm nay lại không đi?" Trương Đông hỏi một người đàn ông mặc quân phục đứng bên phải, có vẻ như là đội phó.