"Mọi người đang tìm ta sao?"
Mọi người vẫn còn đang xôn xao thì đột nhiên Lăng Sở xuất hiện phía sau. Cả người hắn từ trên xuống dưới đều gọn gàng sạch sẽ. Ngoài hơi rượu ra thì không có điểm nào là không phù hợp chứ đừng nói đến là dấu vết sau khi thông d.âm với một người phụ nữ để lại.
"Ban nãy ta đang nghỉ ngơi trong phòng thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài có rất nhiều tiếng động, lại còn nghe thấy có người nhắc tên ta. Có chuyện gì à?"
Sau lời hắn nói, bầu không khí im lặng đến khó thở. Không ai ngờ tới Lăng Sở sẽ xuất hiện sau lưng bọn họ, hắn lại còn trông như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
"Ngươi còn dám xuất hiện ở đây sao Lăng Sở?" Một người đột nhiên chỉ tay vào hắn. "Không ngờ ngươi lại phản bội Nguyên Lăng huynh thông d.âm với mẹ kế của huynh ấy! Còn uổng công huynh ấy coi ngươi là đệ đệ!"
Những người khác dường như ý thức được mọi chuyện, nhìn Lăng Sở đầy khinh bỉ.
Lăng Sở hừ lạnh một cái, sắc mặt trầm xuống :"Ngươi đang nói cái gì vậy?"
"Ngươi làm gì chính ngươi còn không biết hay sao?" Những người xung quanh Giả Nguyên Lăng cố gắng hết sức đẩy Lăng Sở vào vũng bùn.
Ánh mắt hắn bỗng chốc lạnh như băng, tiến lên một bước. Không đợi mọi người kịp phản ứng, hắn đã thúc một cú thật mạnh vào bụng tên đang nói năng hùng hổ khiến hắn ngã rầm xuống đất đau đớn mà kêu ca.
Mọi người bị Lăng Sở làm cho choáng váng đầu óc.
"Ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì mà lại dám cá gan đi bêu xấu ta? Không mở to đôi mắt ch.ó của ngươi nhìn cho kỹ! Sao ngươi dám lăng mạ Lăng gia?" Lăng Sở nói giọng đầy giận dữ liếc nhìn người bị đá nằm quằn quại trên đất. Tức giận và sát khí hằn rõ trong mắt hắn, khí thế hung hãn khiến mọi người sợ không nói nên lời.
"Ngươi...sao ngươi dám đá ta?" Người đàn ông khó khăn đứng dậy, chạm mắt với Lăng Sở liền tay chân run bần bật không đứng dậy nổi.
"Ngươi! Ngươi có quyền gì mà tự cao tự đại ở đây? Ngươi không xem mình đang ở đâu? Thật không xem Giả gia ta ra gì!" Là gia chủ của Giả gia, Giả Ân là người đầu tiên hồi phục thần trí.
Lăng Sở quay đầu nhìn. Ánh mắt như dao găm của hắn khiến cho cả Giả Ân lẫn những người đứng cạnh lão ta đều sợ hãi phải lùi một bước.
"Ở đâu? Giả gia đúng là trò cười cho thiên hạ. Có thê thiếp nào lại đi lẻn vào sân của con trai mình hay không? Hay là lính canh trong nhà đều ch.ết hết cả rồi? Hay là người canh gác bên ngoài cố ý cho cô ta vào, hoặc là cô ta dùng thủ đoạn để lẻn vào? Dù cho có là cách nào đi chăng nữa, điều đó cũng chỉ nói lên cô ta đến đây không chỉ một lần. Có cần ta phải nhắc lại những chuyện xấu hổ mà cô ta làm ra hay không?"
"Nơi này lại chỉ cách chính điện có một bức tường. Không lẽ những người ở ngoài kia đều điếc hết rồi hay sao? Tôi khuyên ông nên xem lại mối quan hệ giữ con trai với vợ lẽ của ông đi. Chính hắn ta là người làm người phụ nữ này hôn mê, còn muốn đổ tội lên đầu ta? Tuy là hôm nay ở đây ta chỉ có một mình, nhưng cũng không phải loại người dễ bắt nạt."
"Ý ngươi là sao?" Giả Ân tức giận đến mức tay run cả lên. Đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm Lăng Sở, có thể bùng lên bất cứ lúc nào.
"Ông điếc à?" Lăng Sở không hề bị ánh mắt của lão ta doạ sợ chút nào. "Ta nói là con trai ông và cả những người xung quanh hắn ta là người đã thông d.âm với người phụ nữ kia."
Sau khi Lăng Sở nói xong, tất cả mọi người đều nhìn Giả Nguyên Lăng và những người bên cạnh hắn một cách đầy nghi ngờ.
Lúc này tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Giả Nguyên Lăng cùng với những người cạnh hắn mặt đỏ bừng bừng đứng gần người thị thiếp, hơi thở gấp gáp, hai mắt đỏ hoe như bị động kinh.