Trùng Sinh: Ta Vinh Hoa Phú Quý

Chương 59: Gọi Vũ Văn ca ca




Lăng Sở vừa định bước xuống xe thì bị Vũ Văn Xung đứng chắn ngay trước lối đi. Hắn liếc nhìn đám đông lại thấy đám đông đang nhìn chằm chằm hắn cùng Vũ Văn Xung đầy kỳ lạ. Cho nên chỉ đành nuốt ngược cơn tức vào bên trong, nhìn chằm chằm Vũ Văn Xung :"Ta tự xuống được."

Vũ Văn Xung thu tay lại, đứng đó nhìn Lăng Sở.

Lăng Sở :"..."

Ngay khi hắn định nhảy xuống khỏi xe ngựa, bỗng có thứ gì đó đập vào chân hắn, khiến chân hắn mất đi sức lực.

Ngay sau khi ngã ra khỏi xe, một cánh tay đã nhanh chóng đỡ lấy hắn, mang hắn an toàn xuống ngựa.

Lăng Sở thề là hắn đã nghe thấy những tiếng thở hổn hển của những người xung quanh.

"Ngài!" Mặc dù Lăng Sở không biết thứ gì đã va vào chân hắn, nhưng hắn chắc chắn là do Vũ Văn Xung giở trò!

Vũ Văn Xung nhìn hắn vẻ khó hiểu :"Sao thế? Ta thấy ngươi sắp ngã nên mới đỡ ngươi. Ngươi tức giận cái gì?"

Ngụy biện! Ngụy biện a! Tức giận, Lăng Sở không thể nào tìm ra chứng cứ chứng minh với bản thân, nghiên răng nói :"Buông ta ra!"

Vũ Văn Xung bình tĩnh đặt Lăng Sở xuống.

"Lăng nhi, không được vô lễ với đại nhân." Lăng Văn Chung nói.

"Không sao, hắn chỉ đùa thôi. Ngài không cần phải nghiêm túc như vậy." Vũ Văn Xung giải thích.

Lăng Sở không muốn cảm kích lòng tốt của ông bèn vội nói :"Ông, có lẽ đi đường dài nên cháu hơi mệt. Cháu muốn về phòng nghỉ ngơi."

"Nhanh lên!" Lăng Triều Văn nói trước.

Lăng Sở nhìn nhị thúc, ánh mắt biết ơn. Sau đó cùng Lăng Mặc quay về biệt viện.

Lăng lão gia xấu hổ xin lỗi Vũ Văn Xung, ông nói :"Ta rất xin lỗi. Bình thường Lăng nhi là một đứa trẻ ngoan. Chắc là do đi đường mệt nên mới cư xử bất lịch sự như vậy."

"Ta đương nhiên hiểu. Chuyện này dừng ở đây thôi. Chúng ta tìm một nơi nào đó nói chuyện nhé?" Vũ Văn Xung nói.

Lăng Văn Chung vội vàng đáp :"Phải, phải. Đại nhân, mời đi lối này."

Trước khi cùng gia chủ Lăng ra rời đi, Vũ Văn Xung còn lén quay lại nhìn bóng lưng Lăng Sở, trong mắt hắn hiện lên một tia vui mừng.

Lăng Triều Văn không đi cùng hai người bọn họ mà đi dặn người bảo nhà bếp chuẩn bị bữa tối. Nói chính xác hơn là đến sân viện của Lăng Sở.

"Lăng nhi, rốt cuộc là có chuyện gì?, Vì sao hắn lại đến trang trại thảo mộc? Cháu..." Lăng nhị gia vừa bước vào phòng đã lập tức hỏi Lăng Sở.

Lăng Sở nhanh chóng trả lời :"Bọn cháu không sao cả! Không có chuyện gì xảy ra giữa hai người bọn cháu hết!"

Nói xong một hồi Lăng Sở mới nhận ra hình như mình phản ứng thái quá rồi. Ban đầu hắn đúng là có hơi khó chịu, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh :"Có chút chuyện xảy ra ở đó, Vũ Văn Xung chỉ là tình cờ xuất hiện."

Hắn kể với nhị thúc chuyện những người dân ở trang trại bị đám binh lính tuần tra bắt giữ cũng may là có Vũ Văn Xung xuất hiện giải vây.

"Thật quá đáng!" Lăng Triều Văn nổi cơn thịnh nộ. Hắn nói :"Trương Đông muốn cháu đến trang trại là để dụ cháu vào quân doanh. Hắn là muốn giết cháu. Cũng may là cháu không rơi vào bẫy của bọn chúng."

"Cháu đã cố gắng kéo dài thời gian và cho người về Đàm Dương thông báo với thúc. Cháu thậm chí còn nghĩ đến biện pháp nguy hiểm nhất nếu thúc không đến kịp. Chỉ là không ngờ Vũ Văn Xung lại xuất hiện ngay lúc đó, ngăn cản đội tuần tra."

Lăng Triều Văn nói :"Thế thì chúng ta phải cảm ơn hắn rồi. Nhưng vừa nãy hắn..."

"Hắn nói đùa thôi. Thúc đừng lo." Lăng Sở đáp.

Lăng nhị thúc gật đầu nói :"Hừm, trông hắn hình như không giống kẻ vong ơn bội nghĩa, coi thường người khác cho lắm."



Đôi mắt của Lăng Sở lấp lánh :"Ai mà biết được? Chúng ta đâu thể đánh giá một cuốn sách chỉ bằng một miếng bìa?"

Lăng Triều Văn vỗ vai cháu trai :"Dù sao thì hắn cũng đã cứu cháu. Nếu như hắn thật sự giống như lời cháu nói, vậy ta sẽ thay cháu hủy bỏ hôn ước."

'Nhưng nếu hắn không phải kẻ xấu thì sao? Thúc vẫn để yên cho cháu cùng hắn thành đôi sao?'

"Nhị thúc, cho dù hắn là người như thế nào, cháu nghĩ chúng ta không thể nào sánh bằng Vũ Văn gia bọn họ. Chúng ta tốt nhất vẫn nên..."

"Nhảm nhí! Cháu là hoàn hảo nhất. Không được nghĩ bản thân không bằng hắn, cũng không được phép coi thường bản thân mình!" Lăng Triều Văn gắt lên.

Mặc dù những gì nhị thúc nói khiến hắn rất cảm động, nhưng hắn không muốn kết hôn với một gia đình quyền quý như thế. Tại thời điểm này, tự chế giễu bản thân là một cách tiếp cận để cứu lấy mình nhanh nhất.

"Nhị thúc, Vũ Văn Xung..."

"Thiếu gia, lão gia bảo người nhanh lên."

Lời còn chưa nói hết đã bị người khác vào chen ngang.

"Theo ta thấy, ông nội cháu đánh giá rất cao hắn."

Những lời nhị thúc nói khiến Lăng Sở không dám tin.

"Không phải hắn chỉ mới đến sáng nay sao? Sao ông nội có thể đánh giá cao hắn được?" Lăng Sở hơi khó hiểu, hỏi.

"Giờ cháu đã trưởng thành rồi, muốn hủy bỏ hôn ước cũng khó. Hơn nữa ông nội vẫn luôn muốn thúc đẩy chuyện đính hôn này càng sớm càng tốt. Hắn còn là Nguyên soái uy vũ nhất Đại Nhạc, một người đàn ông có tài lực đến nỗi ông nội cháu ngay từ lần gặp đầu tiên đã đánh giá cao rồi." Lăng Triều Văn nói.

Còn một điểu nữa Lăng nhị gia không nhắc đến là nếu hắn không biết trước những gì đã xảy ra với Lăng Sở trong giấc mơ, lần gặp này cũng không đến mức không hài lòng với Vũ Văn Xung như vậy.

Lăng Sở vừa nghĩ đến chuyện hôm nay Vũ Văn Xung mấy lần trêu chọc hắn, liền cảm thấy Vũ Văn Xung không có điểm nào đáng tin cậy. Rốt cuộc hắn có ưu điểm gì lại có thể khiến ông nội đánh giá cao hắn?

"Thay y phục đi. Ta đi trước đây." Lăng Triều Văn nói, đồng thời cũng gọi Lăng Mặc đi cùng :"Mặc Mặc, đi thôi."

Lăng Mặc ngoan ngoãn theo cha mình rời đi.

Lăng Sở tắm rửa sạch sẽ sau đó thay y phục mới. Hắn vừa đi về phía sảnh, trong đầu vừa cân nhắc làm sao để thay đổi suy nghĩ của ông nội.

Trước khi đến sảnh trước, hắn từ bên ngoài đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của ông nội truyền ra ngoài. Hình như đã lâu rồi hắn chưa thấy ông nội cười vui như vậy.

Hắn dừng lại, không muốn cắt ngang tiếng cười của ông nội. Không phải hắn vượt quỷ môn quan là để có ngày hôm nay sao?

Lăng Sở không khỏi tự hỏi Vũ Văn Xung đã nói cái quỷ gì với ông nội mà ông lại vui như vậy.

"Lăng nhi, đến đây." Giọng nói vui vẻ của Lăng Văn Chung truyền ra từ bên trong.

Lăng Sở bước vào, nói :"Ông nội." Lại liếc nhìn Vũ Văn Xung :"Đại nhân."

"Đừng cứng nhắc như vậy. Xét về mối quan hệ giữa hai nhà chúng ta, Lăng thiếu gia đáng lẽ ra nên gọi ta một tiếng ca ca." Vũ Văn Xung nói.

Sao cơ? Vũ Văn ca ca? Có cái quỷ! Sắc mặt Lăng Sở đông cứng lại.

Lăng lão gia cau mày, cắt ngang sự im lặng của Lăng Sở :"Lăng nhi, còn không nhanh lên?"

"Ông nội, cháu làm sao dám gọi ngài ấy như vậy được?" Lăng Sở nghiến răng nghiến lợi đáp.

"Lăng đệ đệ, không cần phải thận trọng, cũng không cần quá chi li, đệ sợ cái gì?" Vũ Văn Xung nói.

Lăng đệ đệ, Lăng đệ đệ, ngươi bị điên à! Lăng Sở nhìn chằm chằm Vũ Văn Xung.

"Ho, Lăng nhi?" Lăng Văn Chung lên tiếng.



Nhận thấy ông nội đang không vui, Lăng Sở trong lòng có một sự bất bình không nói nên lời. Được rồi, được rồi, chỉ là gọi ca ca mà thôi. Hắn cũng đâu có mất cái gì.

"Ca ca." Lăng Sở nghiến răng nghiến lợi nói.

Vũ Văn Xung hai mắt sáng lên, nói :"Nếu đã gọi là ca ca, vậy thì từ giờ ngươi chính là người của ta. Chỉ cần ta còn sống, ta vĩnh viễn sẽ bảo vệ ngươi."

Lăng Sở kinh ngạc nhìn Vũ Văn Xung. Hắn là người nói được làm được. Cho nên nếu hắn đã nói ra lời hứa này, vậy chắc chắn hắn không đùa. Nhưng tại sao, tại sao hắn lại hứa những lời này? Lăng Sở lúc này vô cùng bối rối, không hiểu rốt cuộc Vũ Văn Xung đang làm cái gì.

Lăng Sở thật sự rất bối rối.

"Lăng nhi, sao thế?" Lăng Văn Chung cau mày. 'Hôm nay thằng bé làm sao thế nhỉ? Bình thường đâu có mất hồn như vậy?'

"Không sao, Lăng đệ đệ chắc là mệt rồi." Vũ Văn Xung nói, vẫn nhìn chằm chằm vào Lăng Sở.

Lăng Sở hơi cúi đầu xuống, nói :"Cảm ơn, ca ca."

Hắn có thành ý hay không cũng giống như lời nói của hắn, dựa vào hành động.

Lăng Sở tự nhủ không được hấp tấp cũng không được làm ông nội thất vọng.

Một lúc sau Lăng Triều Văn cùng Phó Cao Trâm xuất hiện, đi bên cạnh còn có Lăng Mặc.

Vì Vũ Văn Xung đã gặp Phó nhị thẩm vào buổi sáng nên đối với hắn cũng không quá xa lạ.

Hắm biết Lăng gia chỉ là một tiểu gia tộc, cho nên trong nhà không có quá nhiều quy tắc giống như những đại gia tộc khác. Hắn cũng biết Phó Cao Trâm là một người vô cùng quan trọng với Lăng Sở.

"Tất cả đều là đồ ăn nhà làm, ngài cứ tự nhiên." Lăng Triều Văn nói.

"Như này cũng chu đáo quá rồi, Lăng thúc thúc! Ta rất thích ăn đồ ăn nhà làm. Hồi còn ở quân doanh cũng thường hay ăn đồ tự nấu. Mấy món ăn mà mấy gia tộc lớn kia chuẩn bị thật sự không hợp khẩu vị cho lắm. " Vũ Văn Xung nói.

Vũ Văn Xung có thể làm hài lòng bất cứ ai hắn muốn. Chỉ một vài tiếng gọi thúc thúc cùng cử chỉ lịch sự của hắn đã lập tức khiến Lăng Triều Văn đối với hắn có ấn tượng tốt.

Vũ Văn Xung ban sáng còn hùng hổ, uy nghiêm trong rừng với điệu bộ hoà nhã bây giờ khác biệt quá lớn, Lăng Sở nhất thời chưa chấp nhận được.

Chủ đề nhanh chóng chuyển sang những chuyện xảy ra ở biên giới. Ngay cả Lăng Mặc lẫn nhị thẩm rất nhanh đã bị câu chuyện này thu hút. Nhìn thấy cảnh này, Lăng Sở không khỏi cảm thấy bữa ăn hôm nay thật vô vị.

Vũ Văn Xung liếc nhìn Lăng Sở, gắp một miếng thịt bỏ vào bát hắn.

Những người khác căn bản không chú ý tới hành động khi nãy của Vũ Văn Xung, bọn họ hoàn toàn bị thu hút bởi những gì Vũ Văn Xung vừa mới kể. Lăng Sở nhìn chằm chằm vào miếng thị viên trong bát một lúc sau đó mới có phản ứng, ngẩng mặt lên nhìn Vũ Văn Xung.

Làm sao Vũ Văn Xung lại biết khẩu vị của hắn?

Món thịt viên này là do chính tay nhị thẩm hắn làm, cho nên rất hợp khẩu vị, là món ăn duy nhất trên bàn cho dù hắn có lơ đễnh đến mấy cũng sẽ động đũa.

Vũ Văn Xung nhanh chóng chú ý đến ánh mắt của Lăng Sở, dò hỏi :"Còn chưa đủ sao?"

Lăng Sở rời mắt khỏi Vũ Văn Xung, lại nhìn miếng thịt viên trong bát của mình, cảm thấy mơ hồ.

"Lăng nhi, làm sao vậy? Sao cháu không ăn?" Phó Cao Trâm hỏi. Nàng bấy giờ mới để ý thấy Lăng Sở đang thẫn thờ nhìn miếng thịt viên trong bát của mình.

Lăng Sở mau chóng giải thích :"Cháu chỉ là quá chú tâm nghe mọi người nói chuyện ấy mà."

"Ha ha ha." Lăng Văn Chung cười. "Nghe ngài nói như vậy làm ta cũng muốn được đến biên cương. Chỉ đáng tiếc cho lão già này không thể lên chiến trường bảo vệ đất nước, chẳng thể đóng góp được gì cho Đại Nhạc."

"Đừng! Lăng lão gia, sao ngài lại nói như vậy! Là nam nhân đâu nhất thiết phải ra chiến trường. Miễn là vì lợi ích của người dân, đó cũng là đang bảo vệ đất nước. Ta đã nghe rất nhiều từ ông nội, rằng thời ngài còn đảm nhiệm chức Thị lang đã mang lại rất nhiều lợi ích cho người dân."

Thị lang? Sao hắn không biết? Lăng Sở lập tức quay sang nhìn ông nội.